Vay nóng Homecredit

Truyện:Tàn Bào - Chương 150

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 150: Cuồng vọng phong điên
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Lazada


Chương 150: Cuồng vọng phong điên

"Sao anh lại đổi ý?" Kỷ Toa nhíu mày.

"Cô biết danh tôi, vậy có biết năm Huyền Môn Thái Đẩu khác thành danh còn sớm hơn tôi hay không?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Kim Ngân Đồng Thiết Ngọc." Kỷ Toa đáp, trên thế gian, người luyện võ, người tu đạo nhiều nước trên sông, nếu là người thường Kỷ Toa khẳng định không biết, nhưng những người ở đỉnh Kim Tự Tháp đương nhiên cô cũng biết.

"Lạt Ma béo đó chính là Đồng Giáp, tên tự là Na Thuận Ba Đặc Nhĩ." Tả Đăng Phong nói.

"Anh không phải là đối thủ của lão?" Kỷ Toa nghĩ nghĩ, kích một phát.

"Chúng tôi đến tu vi này, muốn đánh bại đối phương là rất khó khăn, muốn giết chết đối phương càng khó khăn hơn, đánh lại mất thời gian, rất phiền toái." Tả Đăng Phong giải thích, Đồng Giáp đại thủ ấn là công phu ngoại môn Mật Tông, có khả năng chống đỡ Huyền Âm chân khí rất mạnh, nên nếu muốn đánh thì quả thật phải đánh rất lâu dài.

"A, thì ra là vậy." Kỷ Toa gật đầu, mặt cố tình lộ ra vẻ bán tín bán nghi.

"Cô khỏi cần dùng loại vẻ mặt này khích tôi, quay về quán ăn trước chờ đi, tôi xử lý đám ở cửa rạp chiếu phim kia mười phút thôi." Tả Đăng Phong hừ lạnh, xoay người băng qua đường tới rạp chiếu phim.

"Cút ngay, đồ ăn mày!" Đến cửa ra vào rạp chiếu phim, một tên vệ sĩ trẻ tuổi dùng thổ ngữ xua đuổi hắn.

"Mẹ mày có mấy đứa con?" Tả Đăng Phong liếc mắt đánh giá người kia.

"Đồ điên, mau cút cho tao!" Thanh niên kia nổi giận mắng, mấy tên còn lại đều cười ha hả.

"Bảo cho cậu biết cách sống, là do chính cậu không quý trọng mạng mình, sợ là mẹ cậu không có ai dưỡng lão cho rồi." Tả Đăng Phong nhếch mép, nhấc chân đá người thanh niên kia văng xa mấy trượng, một cước này hắn có dùng linh khí, muốn một cước giết người, là thanh niên lẽ ra phải lo làm lụng cho giỏi, phụng dưỡng cha mẹ già, thành gia lập nghiệp, còn mà suốt ngày chỉ thích làm xã hội đen đi giương oai, sớm muộn gì cũng trở nên bại hoại.

Tả Đăng Phong vừa ra tay, còn lại hơn mười tên phụ trách bảo tiêu lập tức móc súng ra nhắm thẳng vào hắn.

"Đi vào nói cho lão Lạt Ma kia, bảo Tàn Bào muốn xem phim, bảo lão rời khỏi rạp để tôi xem phim." Tả Đăng Phong nói.

Tả Đăng Phong vừa nói xong, đám bảo tiêu bật kêu lên kinh hãi, nếu nói tu đạo luyện võ có chín trọng cảnh giới, Tả Đăng Phong chắc chắn đã gần đến đại thành, còn bọn họ chỉ có thể coi là ở tầng dưới chót nhất mà thôi.

Sau vài giây ngắn ngủi, một người trong bọn co chân chạy vào rạp chiếu phim, những người còn lại vẫn chĩa súng vào Tả Đăng Phong.

"Còn chĩa súng vào tôi, tôi giết sạch bây giờ! " Tả Đăng Phong nhìn hai bên, lành lạnh nói.

Ai nấy kinh hoảng, nhưng không cất súng, bọn họ đều còn trẻ, thanh niên ai cũng trọng sĩ diện, không muốn ra vẻ nhát gan trước mặt đồng bọn.

"Ba người đầu tiên hạ súng, tôi sẽ tha cho." Tả Đăng Phong nhíu mày.

Lập tức có hai người ném súng xuống, những người kia thấy thế chẳng những không bỏ súng theo mà còn ra vẻ khinh thường nhìn hai người, nét mặt khinh thường ấy vĩnh viễn không thay đổi được nữa, vì Tả Đăng Phong đã ra tay. Hư ảnh chớp lên một cái, quỷ mị dời chỗ, trong khoảng khắc đã giết chín người, cao thủ tuyệt đỉnh bình thường tự trọng thân phận không ra tay với người thường, nhưng Tả Đăng Phong không bận tâm đến mấy chuyện đó, dám chĩa súng vào hắn, là hắn giết.

"Thanh niên lẽ ra phải nên học hành cho giỏi, làm việc cho giỏi, sao các người lại làm toàn chuyện xấu thế hả!" Tả Đăng Phong giết người xong, điềm nhiên như không nhìn kia hai tên bảo tiêu còn sống đang run như cầy sấy.

"Quả thực là tên chết tiệt này." Gần cửa vào rạp chiếu phim đột nhiên vang lên tiếng chửi bậy.

"Thì ra là mấy tên hán gian!" Tả Đăng Phong quay đầu lại, nhìn Lạt Ma Đồng Giáp đang bước ra.

"Hỗn đản, Phật gia không phải người Hán, mày tới đây làm gì?" Đồng Giáp nắn lại rồi hỏi, lão nhận ra Tả Đăng Phong không phải mắng lão, mà là Tả Đăng Phong đang mắng hán gian thôi.

"Yên tâm, tôi chẳng muốn đánh nhau với ông, tôi tới xem phim, các người để rạp chiếu phim lại cho tôi đi." Tả Đăng Phong cười, hắn với Đồng Giáp chẳng có cừu hận gì, chẳng cần phải đánh nhau sống chết.

Đồng Giáp nhíu mày, không biết Tả Đăng Phong nói thật hay giả.

"Tôi tới Thượng Hải để chơi, ba hôm nữa sẽ rời khỏi đây, ba ngày này tôi không muốn gây chuyện, các người cũng đừng tới chọc tôi, đi mau, không đi tôi tới giết đó." Tả Đăng Phong cười cười.

Đồng Giáp vẫn chưa quyết định, lão còn đang do dự có nên đánh nhau với Tả Đăng Phong hay không. Nói thật lòng, Đồng Giáp hận Tả Đăng Phong, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không phải vì Tả Đăng Phong giết hai người đàn bà của lão, cũng không phải vì Tả Đăng Phong trêu chọc lão chạy mấy trăm dặm, mà là vì nước đái của Thập Tam làm lão dương khí đại thịnh, bất đắc dĩ phải chụp lấy một Diêu tỉ đứng phố, cô ả này nhan sắc khó coi khiến lão quan hệ rất khó khăn, xui xẻo nhất là cô ta còn mắc bệnh hoa liễu, lây bệnh cho lão, hại lão bị nổi bóng chảy mủ suốt mấy tháng.

"Luận thực lực, tám lạng nửa cân, luận thân pháp, tôi cao hơn ông một bậc, ông đánh với tôi thế nào được, đi nhanh đi!" Tả Đăng Phong thấy lão nghiến răng trừng mắt, liền thúc giục.

"Phật gia sớm muộn gì cũng sẽ giết chết tên chết tiệt ngươi." Đồng Giáp giận dữ mắng cho hả giận, nhưng mắng xong rồi, thì lôi đám nhiều bảo tiêu và một đám người che mặt đội mũ lấy xe bỏ đi. Lão không sợ Tả Đăng Phong, nhưng lão sợ Thập Tam, lão không biết lần đó Thập Tam đái trúng lão là do vô ý hay do Tả Đăng Phong ra lệnh, nhưng dù là thế nào thì lão cũng quyết định tránh, người thông minh biết không cần thể hiện, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới chết vì sĩ diện.

"Sao anh không giết lão rồi vì dân trừ hại?" bọn họ đi rồi, Kỷ Toa mới đi tới chỗ Tả Đăng Phong.

"Đây là sự ăn ý giữa các cao thủ, cô không hiểu đâu, quan trọng nhất là bây giờ tôi muốn xem phim." Tả Đăng Phong dẫn Thập Tam đi tới chỗ bán vé.

Nhân viên của rạp chiếu phim đã sớm nhìn thấy mọi động tác của hắn, nên đâu dám bảo hắn mua vé, không nói được lời nào, vội vàng ra hiệu ý bảo hắn cứ đi vào.

"Tôi có thể mang mèo vào không?" Tả Đăng Phong đi được vài bước, quay đầu lại hỏi.

Người soát vé liên tục gật đầu, đừng nói mèo, dù Tả Đăng Phong có khiêng cả một cái đầu lừa vào, hắn cũng sẽ không cản.

"Trước đây anh đâu có như thế." Kỷ Toa đi theo Tả Đăng Phong vào trong rạp chiếu phim.

"Trước đây tôi thế nào?" Tả Đăng Phong và Thập Tam đi vào góc phía tây, trong rạp không một bóng người, nhưng trên màn hình vẫn đang chiếu phim, là phim nước ngoài, chẳng hiểu đang nói cái gì.

"Trước đây anh không cuồng vọng như vậy, cũng không điên rồ như vậy." Kỷ Toa đi theo hắn ngồi xuống.

"Tại sao tôi phải làm các người nghĩ tôi cuồng vọng, điên điên, các người thấy thế nào là chuyện của các người, đừng có nói ra chọc tôi bực mình. Cô rất tin tưởng con mắt của mình chứ gì, cô nghĩ cái gì thì cái đó đúng phải không, thì cô cứ nghĩ đi, nghĩ thế nào cũng được." Tả Đăng Phong thản nhiên.

Kỷ Toa giận dữ đứng dậy đi ra, đi được hai bước bỏ lại một câu "Tôi ra ngoài mua đậu phộng cho anh."

"Cám ơn, cho tôi thêm ít nước uống nữa." Tả Đăng Phong đáp lại.

Kỷ Toa đi ra rồi, Tả Đăng Phong mỉm cười lắc đầu, thực ra Kỷ Toa đã muốn bỏ đi rồi, nhưng lại nói muốn ra ngoài mua đồ chẳng qua là vì không nỡ buông tha một tuyệt đỉnh cao thủ, nói trắng ra là còn muốn lợi dụng hắn, Tả Đăng Phong biết điểm này, nên hắn lắc đầu, nhưng cũng không phải ai cũng có giá trị lợi dụng, nên hắn mỉm cười.

Mười phút sau, Kỷ Toa trở về, mang theo đậu phộng và vài chai nước có ga.

Tả Đăng Phong cảm ơn, nhận lấy đậu phộng, vừa bóc ăn vừa xem phim, nhưng rồi thấy xem không vô, vì phim giả tạo quá, mới hơn 10' hắn đã thấy quá nhiều sơ hở.

"Hồi nãy cô hỏi tôi vì sao cuồng vọng như vậy, sao lại điên rồ như vậy, cô muốn biết lý do? " mắt Tả Đăng Phong không hề rời khỏi màn hình.

"Ừ." Kỷ Toa gật đầu.

"Người ta thấy vui vẻ là vì họ hồ đồ và sơ ý, người không hồ đồ không sơ ý thì không thể vui vẻ, nếu tôi hồ đồ, tôi sẽ vì có một cô gái xinh đẹp cùng ngồi xem phim mà cao hứng, nhưng tôi không hồ đồ, tôi không sơ ý, ngay cạnh rạp chiếu phim là chỗ bán đậu rang và nước có ga, vừa ra tới là mua được rồi, nhưng cô đi tới mười phút, trên người của cô có mùi nước hoa trộn lẫn với mùi thuốc lá, ngoài ra còn có mùi nước hoa khác, mùi nước khử trùng, chứng tỏ trước khi cô tới đây, cô đã đi qua phòng khiêu vũ ở phía đông và phòng khám bệnh ở góc rẽ, cộng với ba bình nước có ga đều là bình nhựa, nên tôi biết sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, cô tới phòng khiêu vũ mua một thứ thuốc tây khiến nam nhân hưng phấn, sau đó đi tới phòng khám bệnh hòa thuốc tây vào nước, dùng kim tiêm bơm vào trong miệng bình nước có ga, để bình nước không có dấu hiệu bị mở ra, chắc là cô định để tôi uống thuốc xong, dụ tôi phát sinh quan hệ với cô, sau đó dùng điều đó để lợi dụng tôi." Tả Đăng Phong vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên, dốc ngược xuống, quả nhiên có một bình nhỏ giọt nước ra ngoài.

"Tôi không định hại anh." Kỷ Toa lau mồ hôi lạnh.

"Chẳng có gì, dù sao mấy thứ này đối với tôi cũng không có hiệu quả." Tả Đăng Phong vặn mở nắp, uống vài ngụm, loại thuốc này là để kích phát dương khí, Tả Đăng Phong có bao tay Huyền Âm, lúc nào cũng có thể trung hoà dương khí.

"Anh sống mệt mỏi quá." Kỷ Toa thở dài.

"Bị cô tính kế rồi, nếu tôi tính kế ngược lại chắc chắn cũng đủ làm cho cô gần chết, chắc tôi cũng thấy thoải mái, nhưng tôi không làm được, cơn giận của tôi chỉ có thể giữ chặt trong lòng, cì nếu làm vậy với cô là phản bội người vợ đã chết của tôi." Tả Đăng Phong lắc đầu, vì quá tỉnh táo mà không có chỗ phát tiết nên hắn mới cuồng vọng và điên rồ.

"Cô ấy đã chết rồi, sao anh cứ phải nghẹn giữ như vậy? " Kỷ Toa hỏi, chuyện Tả Đăng Phong để tang vợ cô có biết.

"Hai năm, hai năm nữa, dù kết quả như thế nào, tôi cũng có thể giải thoát rồi." Tả Đăng Phong đứng dậy.

"Từ nay trở đi tôi không lừa anh nữa." Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong đứng lên, tưởng hắn nổi giận muốn bỏ đi.

"Phim chẳng hay, Thượng Hải còn chỗ nào hay hay không?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Thượng Hải là thành phố phồn hoa nhất Trung Quốc, cái gì cũng có, chỗ hay hay rất nhiều, anh qua phòng khiêu vũ đi." Kỷ Toa mỉm cười.

"Mấy chỗ trắng trợn giao phối với nhau đó, tôi càng đi càng thêm tội." Tả Đăng Phong nhếch miệng cười.

"Anh nói chuyện thật khó nghe, vậy sòng bạc, sòng bạc anh đi không?" Kỷ Toa hỏi.

"Không đi." Tả Đăng Phong lắc.

"Đi, tôi dẫn anh tới chỗ này." Kỷ Toa xoay người đi trước.

Tả Đăng Phong đá Thập Tam tỉnh dậy, đi theo, mấy ngày này nhất định phải tận lực du ngoạn, tăng thêm kiến thức mới được.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-457)