← Ch.152 | Ch.154 → |
Chương 153: Nhảy ra khỏi bồn
Lúc phụ nữ, khi sợ hãi, đều vô ý thức ôm lấy vật gì đó, Kỷ Toa từ trong bồn tắm nhảy ra lập tức nhảy tới ôm lấy Tả Đăng Phong, cô là đặc vụ từng được huấn luyện, động tác nhào tới rất thành thạo.
Mặt Kỷ Toa tái nhợt, nước ấm trong bồn tắm tại trong tích tắc đông lạnh thành băng khiến cô hoảng sợ, hành động nhảy tới ôm Tả Đăng Phong không phải giả, Tả Đăng Phong nhìn ra điểm này nên không lách mình né tránh, nếu không Kỷ Toa đã ôm hụt, vồ ếch rồi.
"Quý phi ra tắm hình như không phải nhảy ra như vậy." Tả Đăng Phong nhịn không được bật cười.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Kỷ Toa vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn bồn tắm.
"Không biết, chắc có ma." Lúc tối Tả Đăng Phong rất không vui, nhưng nãy giờ ầm ĩ làm hắn rất vui vẻ.
"Có phải anh làm không?" Kỷ Toa cau mũi chất vấn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không đáp, nhíu mày nghiêng tai lắng nghe tiếng xé gió bên ngoài, lúc này đã nửa đêm về sáng, tiếng xé gió vang lên rất rõ ràng.
"Mau buông tay, cao thủ tới." Tả Đăng Phong nghiêm mặt, tiếng xé gió đã tới dưới lầu, và tiếng xé gió còn có tiếng gì đó ong ong rất nhỏ.
"Tôi không tin." Kỷ Toa chẳng những không buông tay, hai tay còn ôm chặt hơn, hai chân kẹp chặt eo hắn.
"Có người tới, đã lên tới rồi." Tả Đăng Phong vội vàng cố gắng vứt bỏ bốn nanh vuốt đang quấn chặt trên người, ngoài khách sạn vang lên tiếng người rơi xuống đất mượn lực nhún chân, chứng tỏ người tới đã lấy đà nhảy lên.
"Đừng gạt tôi, đây lầu ba." Kỷ Toa hiếm có cơ hội lấy cớ, đánh chết không bỏ qua cơ hội này, tứ chi tiếp xúc có tác dụng kích thích hơn nhiều so với thị giác, cô hiểu điểm này rất rõ.
"Lầu ba thì sao, đối với cao thủ, cao mười mấy thước chẳng gì hết." Tả Đăng Phong cố đẩy Kỷ Toa, nhưng tay chạm vào một nơi mềm mại trắng nõn.
"Không không ai biết đâu, tôi sẽ không ép anh làm gì nữa hết, sẽ không nói cho ai biết, anh đừng làm khó dễ chính mình." Kỷ Toa yêu kiều thở vào tai Tả Đăng Phong, giọng nói mềm mại dịu dàng quyện với hơi nóng dụ hoặc.
"Bùm." cửa sổ vang lên một tiếng nặng nề, thứ gì đó đập mạnh vào tấm kính gây ra.
Tả Đăng Phong phản ứng cực nhanh, lách mình tắt phụt đèn trong phòng, đi tới cửa sổ kéo xoạch màn ra, ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười vui vẻ, "Ha ha ha, rốt cục tóm được mày rồi!"
Cửa sổ ngoài khách sạn không có sân thượng, chỉ có một bệ cửa sổ nho nhỏ, Thiết Hài một tay vịn bệ cửa sổ, tay kia ngay tại tấm kính cửa sổ, giữa ngón tay và tấm kính có một con thanh phù trùng nho nhỏ vẫn còn đang ông ông rung cánh.
Thiết Hài không nghĩ bức màn đột ngột bị người kéo ra, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào trong phòng, không ngờ nhìn thấy Tả Đăng Phong, càng không ngờ trên người Tả Đăng Phong còn đeo theo một cô gái trần truồng.
Kỷ Toa vậy sợ ngây người, cô không nghĩ thật sự có người có thể nhảy thẳng lên tới lầu ba, hơn nữa nhìn quần áo người này hẳn còn một lão hòa thượng.
Mặt mày ngu nhất chính Tả Đăng Phong, hắn không ngờ Thiết Hài tới, càng không nghĩ lão sát thế này, chắc chắn mọi thứ trong phòng Thiết Hài đã nhìn thấy hết, lão một kẻ điên, sau này nhất định sẽ rêu rao khắp nơi, điều làm Tả Đăng Phong giận nhất chính hồi nãy mình còn ra vẻ thông minh tắt đèn, như thế sau này có nhảy vào Hoàng Hà rửa không sạch.
Thiết Hài một tay vịn bệ cửa sổ, một tay bụm lấy thanh phù trùng trên cửa sổ, tuy lão điên, nhưng giới luật không quên, nên trong ba người lão người phản ứng nhanh nhất, chắp tay trước ngực "A Di Đà Phật", vừa mới nói được chữ "A" đã té xuống, vội vận linh khí để khỏi ngã nhào.
Kỷ Toa phản ứng nhanh thứ nhì, lập tức buông Tả Đăng Phong chạy tới cửa phòng tắm, rút súng ngắn từ trong quần áo, chạy ngược trở ra.
"Không mặc đồ chạy khắp nơi đã ghiền lắm hả?" Tả Đăng Phong bất đắc dĩ giữ cô lại.
Kỷ Toa nhờ hắn nhắc nhở mới nhớ ra mình chưa mặc đồ, lại chạy trở về mặc quần áo.
"Tả Đăng Phong, mau bảo cô gái kia mặc đồ vào, thanh phù trùng vẫn còn trên cửa sổ, lão nạp muốn bắt nó về." dưới lầu vang lên tiếng kêu của Thiết Hài.
Giọng Thiết Hài oang oang làm Tả Đăng Phong giận muốn ngất, Thiết Hài tu vi cao thâm, linh khí sung túc, sợ hắn nghe không rõ, nên khi la còn vận cả linh khí vào, cái giọng oang oang này, trong đêm khuya yên tĩnh ít nhất phải truyền xa cả mười dặm, có nghĩa cả nửa thành Thượng Hải đều biết trong phòng Tàn Bào có một người đàn bà không mặc quần áo.
"Ông ta ai?" Kỷ Toa mặc xong quần áo rất nhanh, hỏi.
"Lão chính Thiết Hài Minh Tịnh, tôi thật đúng bị sao quả tạ cao chiếu a." Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, chuyện này không còn cách nào thu xếp được nữa.
"Thực xin lỗi, tôi đã mang thêm phiền toái cho anh." Kỷ Toa xấu hổ.
"Sao quả tạ dưới lầu, cô sao chổi." Tả Đăng Phong thở dài, đưa tay che trán, hắn đang tự hỏi có nên đáp lại Thiết Hài hay không, không trả lời, lão sẽ gọi nữa, mà trả lời, khác gì xác nhận với mọi người Thiết Hài nói không sai, hắn chính Tả Đăng Phong.
"Cô rời khỏi đây trước đi, mấy ngày tới tôi sẽ ở lại đây." Tả Đăng Phong do dự một chút, mở cửa sổ, tóm lấy thanh phù trùng, nhảy xuống.
"A Di Đà Phật, thanh phù trùng đâu?" Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong xuống, nhìn hai tay hắn.
"Sao ông tới đây?" Tả Đăng Phong giơ tay phải nắm thanh phù trùng lên.
" Không cẩn thận để Thanh phù trùng bay mất." Thiết Hài rút ống trúc từ trong túi quần, thả thanh phù trùng vào, ống trúc không bị hư hỏng gì, chứng tỏ lão tò mò mở ra xem, khiến thanh phù trùng bay ra, dẫn lão tới nơi này, trên người Tả Đăng Phong có trùng mẹ, trong tay Thiết Hài và Ngọc Phất trùng con, trùng mẹ trùng con có thể tìm thấy nhau, nhưng giữa trùng con với nhau thì không tìm được, Ngọc Phất cho Thiết Hài thanh phù trùng chỉ có thể tìm tới Tả Đăng Phong, chính để tránh Thiết Hài tìm được Thần Châu Phái, tới trộm con khỉ.
"Chuyện của ông xử lý xong rồi?" Tả Đăng Phong suy nghĩ đối sách rất nhanh, phải tìm ra cách làm hòa thượng điên này không thể nói lung tung mới được.
"A Di Đà Phật, đồ tôi đã đưa trở về, cô gái trên kia ai?" Thiết Hài chỉ lên lầu.
"Hừm, một nữ đặc vụ muốn dùng mỹ sắc dụ dỗ tôi." Tả Đăng Phong đáp, Thiết Hài tuy thần kinh thác loạn, nhưng chỉ số thông minh của lão rất tốt, lão có thể suy nghĩ thấu đáo, nên Tả Đăng Phong quyết định không nói dối, nói thẳng sự thật cho lão biết.
"Tại sao phải dụ dỗ cậu?" Thiết Hài vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Đồng Giáp hiện đang ở Thượng Hải, cô ta muốn cho tôi đi giết Đồng Giáp, tôi không đi, nên cô ta mới câu dẫn tôi." Tả Đăng Phong giải thích.
"May ta tới kịp, nếu không cậu đã bị bạch cốt Khô Lâu kia làm ô uế sự trong sạch rồi, A Di Đà Phật." tay Thiết Hài tạo thành chữ thập.
Tả Đăng Phong thầm thở phào, may mắn mình xử sự thỏa đáng, nếu xem Thiết Hài đồ ngốc, nhất định lão đã thấy ra, làm lão càng thêm hoài nghi, bây giờ nói như vậy, trong lòng Thiết Hài không còn nghi ngờ gì nữa, vì hợp tình hợp lý.
"Đa tạ đại sư, nếu ông tới chậm thêm tới một lát, áo choàng của tôi chắc bị cô ta cởi ra mất rồi." Tả Đăng Phong nhấn mạnh chi tiết mình chưa cởi đồ.
"Đúng vậy a, đúng vậy a, cậu người tuổi trẻ, có thể ở trong phòng tối mà vẫn giữ được mình rất khó được, lão nạp không nhìn lầm cậu." mắt Thiết Hài nhìn Tả Đăng Phong đầy vẻ tán dương.
"Đại sư đường xa mà tới, lên đó nghỉ ngơi một chút, mai mốt chúng ta lên đường." Tả Đăng Phong gật đầu cười, trong lúc nguy cấp gắng giữ tỉnh táo, xử lý được hóa hiểm thành an, thật may mắn, nếu vừa rồi xử lý không ổn, thanh danh sẽ mất sạch, dù hắn không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, nhưng hắn không bao muốn người ta nói hắn đồ tham âm hảo sắc.
"Còn cô gái kia?" Thiết Hài chỉ chỉ lên trên.
"Bị đại sư hô một tiếng Phật hiệu uy nghiêm thì bừng tỉnh, đương nhiên xấu hổ đã rời đi." Tả Đăng Phong nhân cơ hội tâng bốc, kỳ thật Thiết Hài niệm A Di Đà Phật còn chưa xong đã ngã xuống rồi.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài rất tự đắc, lại tụng Phật hiệu, niệm xong nhảy một phát lên lầu ba, Tả Đăng Phong nhảy theo.
"Thập Tam, nhớ ta không?" Thiết Hài nhìn thấy Thập Tam rất cao hứng, đi tới vuốt ve nó, Thập Tam nhận ra lão, kêu một tiếng đáp lại, Thiết Hài thấy Thập Tam nhận ra mình, vui vẻ móc trong lòng ra một cái đùi gà cho nó, hồi tối Thập Tam ăn không nhiều lắm, ngửi ngửi lập tức ngậm lấy đùi gà, Thiết Hài càng thêm cao hứng.
"Đại sư, ông từng giao thủ với Đồng Giáp bao giờ chưa?" Tả Đăng Phong đóng cửa sổ, đi tới trước tủ rượu, lấy một chai rượu đế.
"Mấy năm trước có đánh một lần, Phiên Tăng kia đại thủ ấn lợi hại lắm, lão nạp chỉ có thể đánh ngang tay thôi." Thiết Hài nhìn thoáng qua bình rượu trong tay Tả Đăng Phong, dời tầm mắt đánh giá bố trí trong phòng.
"Rượu đứng thứ năm trong tám giới điều cấm của Phật Môn, bình thường người xuất gia không thể uống rượu, đại sư Phật hiệu cao thâm, rượu thịt ăn uống thoải mái, Phật ở trong lòng mà." Tả Đăng Phong mở ra nắp, đưa chai rượu đế cho Thiết Hài.
"Hắc hắc, kỳ thật tôi không nên uống rượu." Thiết Hài vừa cười vừa nhận bình rượu.
Thiết Hài làm vậy không có gì lạ, lão biết Tả Đăng Phong kiếm cớ cho lão uống rượu, chứng tỏ lão không ngốc, lão chẳng cần phải đề phòng gì Tả Đăng Phong, vì lão đã luyện Tẩy Tủy Kinh tới cảnh giới cửu trọng cao nhất, có thể nói đã trở thành võ học tông sư, lão hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng mà Tả Đăng Phong không ý lừa gạt lão, vì lão bẩm sinh từ bi, Tả Đăng Phong không lừa gạt người tốt, đối với Thiết Hài, Tả Đăng Phong thích trêu chọc hơn, lão đần độn điên điên khùng khùng, đùa giỡn rất vui.
"Ông ăn cơm không?" Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài đang uống rượu.
"Tôi đã ăn cơm bố thí rồi, không cần phải lo cho tôi." thỉnh thoảng Thiết Hài lại dùng từ trong Phật Môn, có điều thứ lão gọi cơm bố thí sợ rằng không phải cơm chay.
Tả Đăng Phong ngồi vào sô pha, bắt đầu suy nghĩ bước kế hoạch tiếp theo, Thiết Hài tới vừa đúng lúc, muốn đi phía tây, lão có thể trợ giúp cầm đồ, quan trọng nhất Thiết Hài đã tới, hắn không cần phải thả thanh phù trùng gọi Ngọc Phất nữa, trước khi đi Mao Sơn trong lòng Tả Đăng Phong rất không được đương nhiên, không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ngọc Phất, tuy trước mắt không có động tình, nhưng đạo lý lâu ngày sinh tình hắn biết, Ngọc Phất không giống với Kỷ Toa, hắn hoàn toàn miễn dịch với Kỷ Toa, nhưng với Ngọc Phất, trong lòng của hắn không có tường đồng vách sắt như vậy.
Còn thêm Đồng Giáp, tên đại hán gian này tốt nhất nên giết, bây giờ Thiết Hài đã tới, hai người liên thủ tuyệt đối có thể giết Lạt Ma kia, giết lão rồi thuận tay giết luôn tên thị trưởng, như vậy đối với Kỷ Toa coi như hết khúc mắc, khỏi uổng công người ta cho mình coi quý phi ra tắm.
Một lát sau, Tả Đăng Phong đã nghĩ xong, ít nhất tới ngày mốt mới có đủ trang bị, vậy ngày mai trước dẫn Thiết Hài ra ngoài đi dạo, ngày mốt có đồ nghề rồi sẽ đi giết Đồng Giáp, rồi lên đường đi phía tây.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |