← Ch.163 | Ch.165 → |
Chương 164: Giang Thần tà vật
"A..." Ngọc Phất cau mặt.
"Địa thế nơi này hiểm ác, hoàn toàn phong kín, hoàn cảnh như vậy rất dễ sinh ra tà vật, trước đưa cô ấy đi thôi." Tả Đăng Phong nói.
"Đạo bản vô cực, thanh địch Càn Khôn, phá." Ngọc Phất đứng dậy đưa tay, phóng linh khí xoắn lấy âm hồn, tán đi.
Tả Đăng Phong không nói gì, hắn đang nghĩ loại tà vật nào lại có thói quen như thế, rất rõ ràng nơi này chỉ dùng để làm tế đàn hiến tế cho nó, nữ tử chính là tế phẩm.
"Đại sư, trở về phòng nghỉ ngơi đi." Ngọc Phất đi ra cửa gọi Thiết Hài.
Thiết Hài ôm thùng gỗ đi vào, Thập Tam đi theo.
Thiết Hài leo thẳng lên giường, xếp bằng chợp mắt nghỉ ngơi, người độ quá Thiên kiếp Phật Đạo bách tà bất xâm, lão lại bị điên, càng không kiêng kỵ.
Ngọc Phất mở chăn đệm, nằm xuống nghỉ, phụ nữ có yêu cầu cao hơn về mặt sắp xếp chỗ ngủ.
"Ngủ đi." Ngọc Phất nói, vào núi lần này rõ ràng sẽ rất mất thời gian, không thể thiếu ngủ.
Tả Đăng Phong gật đầu, nằm xuống bên phải Ngọc Phất, hai bộ chăn đệm nằm dưới đất nhau, khoảng cách không quá hai thước, Ngọc Phất dùng là đệm, Tả Đăng Phong dùng chiếu.
"Chuyện này tôi phải tìm cho ra mới được." Tả Đăng Phong nói.
"Cậu nghĩ nó có liên quan đến thứ chúng tôiđang tìm? " Ngọc Phất không buồn ngủ, cô hỏi vậy vì cô biết Tả Đăng Phong không phải cái loại người khoái làm việc thiện, hắn đã nhúng tay có nghĩa chuyện này chắc chắn có liên quan với mục đích của hắn.
"Tôi chỉ nghi thôi, không dám chắc, vì động vật bình thường không loại thói quen này, chúng không làm việc đó với con người, con này làm chuyện như vậy, chứng tỏ nó có một chút tu vi, hoặc nói cách khác nó đã sống rất lâu." Tả Đăng Phong nói.
"Chỉ có động vật độ quá Thiên kiếp mới có thể biến ảo hình người, biến rồi mới có thể làm việc đó với con người." Ngọc Phất đồng tình.
"Nhưng con này chưa độ quá Thiên kiếp." Tả Đăng Phong khẳng định.
"Không thể đơn thuần thông qua vết cào phán đoán như vậy." Ngọc Phất không đồng ý.
"Nếu thật sự theo những gì chị nói, thì thứ đó của đàn ông không to tới như vậy." Tả Đăng Phong ngần ngừ.
Ngọc Phất không đáp, tuy bây giờ không còn là xã hội phong kiến, nhưng một nam một nữ lại đi đàm luận với nhau về cái đó của đàn ông thì quả thật không ổn.
"Theo tôi biết rắn bẩm sinh âm tà, nhưng con này có móng vuốt chứng tỏ nó không phải rắn, mà là loài khác." Ngọc Phất im lặng một lúc rồi chuyển đề tài.
"Không phải, hẳn là một loài nào đó sống dưới nước, quê tôi ngư dân năm nào cũng tế lễ cúng Long Vương, cầu Long Vương phù hộ xuôi gió xuôi nước ra khơi có thể trở về, người nơi này giàu có như vậy, đương nhiên nhờ vào đãi vàng trong nước, nên tôi nghi những cô gái này chính là được dùng để hiến tế cho con vật sống trong nước đó, có thể là để cầu bình an, cũng có thể là cầu sung túc." Tả Đăng Phong suy đoán.
"Căn cứ bụi cỏ bên ngoài và bố trí trong phòng, số lần nó đến cũng không nhiều, một năm có thể chỉ tới một lần." Ngọc Phất nói.
"Nếu nó tới thường xuyên, thôn dân đã sớm chạy mất, chính vì nó không thường đến, nên tôi mới nghĩ nó có liên quan đến địa chi chúng tôiđang tìm." Tả Đăng Phong nhắm mắt ngưng thần, "Mười hai địa chi trừ bốn chi thuộc tính thổ, tám chi còn lại đều bị trận pháp vây khốn, chúng không thể tùy ý rời khỏi nơi ở, nếu con vật cưỡng hiếp phụ nữ này là độc vật do địa chi diễn sinh ra, vậy có nghĩa thôn này có một khu vực bị nằm trong phạm vi trận pháp."
"Sao cậu không nghĩ tới chính bản thân địa chi?" Ngọc Phất hỏi.
"Heo quá lớn, chuột quá nhỏ." Tả Đăng Phong đáp.
"Có thể là một loại động vật khác không liên quan không." Ngọc Phất vẫn thấy Tả Đăng Phong suy đoán quá mức chủ quan.
"Cổ ngữ có nói ăn tủy mới biết vị, nó đã tới cưỡng hiếp phụ nữ chứng tỏ nó thích chuyện đó, một con vật không biết nhẫn nại và khả năng tự kềm chế, được thử một lần lại còn muốn nữa, nếu nó có thể hành động tự do, thì mỗi ngày nó đều tới rồi, cần gì một năm chỉ đến một lần, một năm chỉ đến một lần chứng tỏ bình thường hoạt động của nó bị chế ngự." Tả Đăng Phong hưng phấn ngồi dậy, nghiêng người dựa vào vách tường, hắn rất tự tin vào phán đoán của mình, vì sau khi Vu Tâm Ngữ chết hắn vẫn luôn khắc chế cực kỳ vất vả, hắn không tin một con vật lại có khả năng kềm chế được như hắn.
"Động vật đều có thời kỳ động dục cố định." Ngọc Phất lắc đầu, cô là một người thông minh, suy nghĩ đối xử thật lòng với Tả Đăng Phong, không chỉ nói chuyện cho có.
"Con vật này hứng thú với con người chứng tỏ nó không phải động vật bình thường, đã không phải động vật bình thường, thì không phải theo kỳ động dục như động vật." Tả Đăng Phong đáp.
Ngọc Phất im lặng gật đầu, cô rất bội phục tư duy của Tả Đăng Phong, nhưng cô biết Tả Đăng Phong không phải thần tiên, không phải đương nhiên mà có khả năng quan sát phân tích xuất sắc như vậy, hắn được như thế là vì hắn không gia đình, không bị áp lực trách nhiệm, không vướng bận công việc, không bị việc vặt quấy nhiễu, thậm chí không hoạt động xã giao bình thường, tất cả tinh lực của hắn đều dồn vào việc này, hắn sống vô cùng chuyên chú, nên rất cô độc.
"Vậy tiếp theo cậu định làm gì?" một hồi sau, Ngọc Phất hỏi.
"Đến sáng bắt người nào đó để hỏi." Tả Đăng Phong cười nhạt, còn làm được gì nữa, chỉ có thể bức cung cái bà già kia thôi.
Ngọc Phất không nói gì nữa, Tả Đăng Phong lại nằm xong, chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Sáng sớm, Tả Đăng Phong đuổi Thiết Hài và Thập Tam ra bờ sông chơi, không thể để Thiết Hài trông thấy hắn tra tấn bức cung, nếu không lão nhất định sẽ cản.
Hai người chia làm hai đường, lôi bà già trưởng thôn đang ăn điểm tâm và người đàn ông phiên dịch đang chuẩn bị rời núi về nhà, hai người hành động chẳng hề che mắt người trong thôn, mà người trong thôn cũng không dám tới cứu, chỉ dám đứng xa xa mà nhìn.
Hai người bị bắt tới nhà gỗ đều lộ vẻ hoảng sợ, nhìn vào bộ dạng nhìn quanh của họ, chứng tỏ họ đang sợ trong nhà không chỉ có Tả Đăng Phong và Ngọc Phất.
"Đã xảy ra chuyện gì với mấy cô gái bị chết trong nhà này?" Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn bà già.
Bà già nghi hoặc quay sang nhìn người phiên dịch, người kia mặt mũi khó coi, ấp úng phiên dịch.
"Đừng có giở trò." Tả Đăng Phong cau mày, bước tới nắm lấy tay trái người kia, vận lực bẻ gảy ngón trỏ, người kia kêu lên thảm thiết.
"Câm miệng, dịch lại lời của tôi cho đúng, còn giở trò tôi bẻ gãy tay ông." Tả Đăng Phong âm trầm.
Người đàn ông thấy hắn hung tàn, cố nén đau đớn dịch lại cho bà già.
Sắc mặt bà già kiên nghị, lạnh lùng trả lời.
"Trưởng thôn nói không hiểu ý cậu." người đàn ông vội vàng phiên dịch.
Tả Đăng Phong cười nhạt, bước lại nắm lấy tay trái bà già, hắn không bẻ ngón tay, mà dùng Huyền Âm chân khí đóng băng cánh tay của bà tôiđến khuỷu.
"Đã hiểu chưa?" Tả Đăng Phong mỉm cười nhìn bà già, tay bị đóng băng không bị đau, nhưng tác dụng kích thích thị giác thì rất lớn.
Bà già kinh hãi há miệng, một hồi sau tỉnh ra, nhào tới cắn đánh Tả Đăng Phong.
"Bắt thêm hai bà đội mũ đỏ nữa đi." Tả Đăng Phong hất bà già ra, nói với Ngọc Phất. Bà già và người đàn ông bị bắt khiến thôn dân chạy trốn tứ tán, nên cần phải bắt thêm người để hỏi, hắn bảo bắt người đội mũ đỏ vì bà già là trưởng thôn, có chức vị cao nhất, cũng đang đội mũ trang sức màu đỏ.
Ngọc Phất lách mình ra, thủ đoạn bức cung của Tả Đăng Phong cô thấy rất ổn, Tả Đăng Phong không phải thiện nam tín nữ, Thôi Kim Ngọc cô lại càng nổi danh ra tay ác độc vô tình.
"Mấy cô gái trong nhà này vì sao lại chết? " Tả Đăng Phong nhìn bà già nằm nghiêng góc tường, đang há miệng thở.
Người đàn ông đang ngây người một bên, nâng tay run rẩy phiên dịch lại.
Bà già hung ác nhìn Tả Đăng Phong, không trả lời, Tả Đăng Phong cũng không sốt ruột, khoanh tay nhìn người đàn ông, "Ông có biết các cô gái trong nhà này vì sao chết không? "
"Tôi không biết, tôi không phải người nơi này, họ làm gì cũng đâu có nói với tôi." Người kia quay đầu nhìn bà già trong góc tường, lắc đầu.
Hai người đang nói chuyện, Ngọc Phất đã mang hai người phụ nữ vào, hai người này một cao một thấp, người cao tuổi khá lớn, hơn bốn mươi tuổi, người thấp tuổi chỉ khoảng 30.
"Tôi hỏi một lần cuối, chuyện gì xảy ra với các cô gái ở trong nhà này, nếu không trả lời, tôi giết bà." Tả Đăng Phong lại nhìn bà già.
Bà già không đợi Tả Đăng Phong nói xong, ngay lập tức cao giọng nói một câu gì đó, Tả Đăng Phong tưởng bà tôibảo "Tôi nói", không ngờ người đàn ông lại phiên dịch là "Bà ấy mắng cậu."
Tả Đăng Phong không nói gì thêm, chậm rãi đi tới bẻ đầu bà già, máu tươi bắn tung toé, cảnh tượng thê thảm làm cho người tôisợ hãi, hai người phụ nữ đang kêu om sòm im bặt.
"Để cho chúng tôi ở trong nhà có quỷ, mình lại ăn uống ngủ nghỉ không thèm bận tâm, xem ra các người quả thật không hề sợ tôi." Tả Đăng Phong hừ một tiếng, đi tới chỗ hai người phụ nữ còn đang choáng váng vì sợ.
"Các người có biết các cô gái trong nhà này vì sao chết không?" Tả Đăng Phong cười nhạt, hắn không trừng mắt hung ác, mà chỉ bình tĩnh cười, nhưng lại ra tay không hề báo trước.
Tả Đăng Phong nói xong, hai người phụ nữ đều mở miệng, nói quá trời mà người đàn ông không hề dịch một chữ, Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn qua, thấy người kia đã sợ quá mà ngất xỉu.
Một luồng Huyền Âm chân khí kéo ông tôitỉnh lại, người đàn bắt đầu phiên dịch, cảnh máu me vừa rồi làm hai người đã sợ, Tả Đăng Phong hỏi gì cũng đáp, hỏi một lúc Tả Đăng Phong đã biết đại khái những chuyện xảy ra.
Thôn này do phụ nữ quyết định là vì nó do "Thánh nữ" lãnh đạo, người gọi là Thánh nữ chính là người phụ nữ có phát sinh quan hệ với "Giang Thần", phục vụ Giang Thần xong, Giang Thần sẽ khiến nước sông biến mất ba ngày, họ có thể lợi dụng ba ngày này tha hồ lấy kim sa chất lượng tốt, thậm chí kim khối trong lòng sông, ba ngày này bằng cả mấy năm đãi vàng của những thôn khác, nhưng Giang Thần rốt cuộc là cái gì thì không ai biết, vì trước khi phục vụ Giang Thần các cô đều uống rất nhiều rượu, cho đến khi say mèm, để giảm bớt đau đớn, khi tỉnh lại Giang Thần đã đi rồi.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhìn nhau, động vật bình thường tuyệt đối không có khả năng làm nước sông biến mất, rốt cuộc nó là thứ gì.
"Giang Thần chừng nào lại đến?" Tả Đăng Phong hỏi, đêm qua hắn và Ngọc Phất đã nhìn thấy rất nhiều công cụ đãi vàng ở bờ sông, chứng tỏ thôn dân đã chuẩn bị sẵn sàng để đãi vàng.
"Khuya hôm nay..."
← Ch. 163 | Ch. 165 → |