← Ch.200 | Ch.202 → |
Chương 201: Trong lòng có quỷ
"Mà thôi, dù điều kiện gì tôi cũng đồng ý."
"Tao muốn mày chết, mày có chịu không? " Tả Đăng Phong cười nhạt, không ngờ Đằng Khi Chính Nam lại dám nói như thế.
"Chỉ cần anh đồng ý giúp chúng tôi tìm được đủ sáu con địa chi dương, bây giờ anh có giết tôi cũng được."Đằng Khi Chính Nam rút đao đưa cho Tả Đăng Phong.
"Anh, đừng làm vậy!" Đằng Khi Anh Tử hét lên ngăn cản.
"Đại tá các hạ, xin hãy thận trọng." Tam Xuyên Tố kéo tay Đằng Khi Chính Nam.
"Chính Nam quân, xin đừng làm cho thiên hoàng bệ hạ hổ thẹn." ninja áo trắng lạnh lùng, trong tiếng Nhật, "Quân" là từ trưởng bối hoặc cấp trên dùng để xưng hô gọi cấp dưới, chứng tỏ tên ninja này đã có tuổi.
Tả Đăng Phong như nuốt phải ruồi, nuốt không trôi, nhả ra không được, hắn muốn quang minh chính đại báo thù cho Vu Tâm Ngữ, giết một kẻ không phản kháng không có ý nghĩa gì.
Tả Đăng Phong tuy là người thủ tín, nhưng cũng còn tùy đối tượng, đối với quỷ tử Nhật Bản và Hán gian hắn chẳng buồn giữ lấy chữ tín làm gì, nhưng hắn không thể giết Đằng Khi Chính Nam rồi lại đổi ý, không phải giữ chữ tín gì, mà tất cả người thân của hắn đều nằm trong tay Đằng Khi Chính Nam, nếu tên kia chết, bọn quỷ tử sẽ giữ lại những người kia để làm tin, Đằng Khi Chính Nam biết điều ấy, biết Tả Đăng Phong không thể giết mình, nên mới làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt như vậy.
"Để tao nhìn thấy người thân trước đã." Tả Đăng Phong thở dài, hắn sợ ném chuột vỡ bình.
"Có thể, mời." Đằng Khi Chính Nam giơ tay mời Tả Đăng Phong đi vào nơi đóng quân.
Đội 1875 ở trong một nhà lầu, người thân Tả Đăng Phong bị giữ trong một gian phòng ở tầng một, không ai bị thương tích gì, ngược lại Đằng Khi Chính Nam đối với họ rất tốt, cho ăn uống đầy đủ, nhìn thấy Tả Đăng Phong mọi người rất vui vẻ, danh tiếng Tàn Bào Tả Đăng Phong lừng lẫy giang hồ, họ đương nhiên được nghe thấy.
Tả Đăng Phong thấy nhẹ cả người, người nào cũng là người thân của hắn, dì, bác chồng, cháu, cậu, em trai, em gái, Đằng Khi Chính Nam thật đúng là bắt vô cùng triệt để.
Tả Đăng Phong không gặp họ lâu thì yêu cầu để họ rời đi, nơi đầm rồng hang hổ, tuyệt không phải nơi nên ở lâu.
"Xe đã chuẩn bị xong, họ sẽ trở về an toàn, anh cứ yên tâm."Đằng Khi Chính Nam nói.
"Không cần bọn mày đưa, cứ để họ tự về, tao không muốn bị gọi là Hán gian." Tả Đăng Phong hừ lạnh.
"Tôi sẽ đưa họ lộ phí."Đằng Khi Chính Nam bình tĩnh.
"Không cần, người Trung Quốc đều có cốt khí." Tả Đăng Phong lạnh lùng, đi nhanh theo người nhà, mấy người Đằng Khi Chính Nam đứng xa xa nhìn, không đi theo.
"Chị ba, mọi người đừng về nhà nữa, đi về phía tây, tới nơi nào không có người Nhật mà ở." Tả Đăng Phong nói với chị gái, so với chị hai bản tính thành thật hiền lành, chị ba mạnh mẽ hơn nhiều.
"Vậy phải đi đâu?" chị ba Tả Đăng Phong ngạc nhiên.
"Đi đâu cũng được, miễn đừng về quê cũ, mọi người chia nhau ra đi, đừng đi hết cùng một lượt, tiền này chị chia cho mọi người, mỗi người mười lượng hoàng kim, đủ cho mọi người sinh sống." Tả Đăng Phong lấy tờ kim phiếu sau cùng đưa cho chị gái.
"Bọn chị đi về đây, có em ở đây, chúng nó không dám làm gì mọi người." Người chị trả kim phiếu cho Tả Đăng Phong, nhưng Tả Đăng Phong giữ chặt tay chị, để người Nhật khỏi nghi ngờ.
"Chúng không dám làm gì mọi người, nhưng chúng có thể bắt lại mọi người để bắt em làm những việc em không muốn làm, nhớ kỹ, đừng về quê cũ, nếu lại bị chúng bắt, em không cứu mọi người nữa." Tả Đăng Phong lạnh giọng, những người này đều là người thân, nhưng không phải đều là ruột thịt, Tả Đăng Phong đã vì họ mạo hiểm, nhưng sẽ không lại vì họ mà làm mình khuất tất lần thứ hai, những người kia nếu nghe lời hắn, sẽ không bị người Nhật Bản bắt nữa, nhưng nếu không nghe, có bị bắt lại thì tự mình gánh chịu.
Người chị thấy biểu hiện của Tả Đăng Phong trở nên lạnh lùng, thì gật đầu, dẫn mọi người rời đi, Tả Đăng Phong đứng ở cửa doanh trại nhìn theo đến khi họ đi khuất mới quay trở lại.
Mấy người Đằng Khi không nhìn thấy Tả Đăng Phong đưa tiền cho chị, nên không biết Tả Đăng Phong đã cấm họ quay lại quê cũ, nên cũng không buồn sai người đi theo, chúng nghĩ, nếu Tả Đăng Phong nói không giữ lời, cùng lắm thì lại tóm đám người kia trở lại, không lo Tả Đăng Phong không hợp tác với mình.
Tả Đăng Phong đi theo mấy người Đằng Khi lên lầu hai, trên tầng có một phòng họp, mọi người vào đây bàn bạc.
"Tả tiên sinh, xin đưa ra điều kiện của anh." Đằng Khi Chính Nam vô và nghiêm túc.
Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn Đằng Khi Chính Nam, tuy vẻ mặt Đằng Khi Chính Nam rất bình tĩnh, nhưng Tả Đăng Phong có thể cảm giác được trong lòng tên kia đang rất khó chịu, nhưng cố giả bộ bình tĩnh để không chọc giận hắn.
"Không vội, tao muốn hỏi bọn mày, làm sao biết chỗ ở mười hai địa chi." Tả Đăng Phong khoát tay.
"Chúng tôi có một tấm bản đồ cổ, trên bản đồ có ghi phương vị đại khái các địa chi." Đằng Khi Chính Nam đã sớm đoán ra Tả Đăng Phong sẽ hỏi câu nên trả lời vô cùng dứt khoát, rất xảo diệu.
"Bản đồ từ đời nào? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Tôi không rành các triều đại Trung Quốc, chỉ biết có từ rất lâu."Đằng Khi Chính Nam đáp.
Tả Đăng Phong biết ngay tên kia nói láo. Đằng Khi Chính Nam và em gái đều rành tiếng Trung Quốc, người nước ngoài khi đến Trung Quốc trước nhất học ngôn ngữ, tiếp theo chính là học lịch sử, không lý nào tên kia không biết niên đại của bản đồ.
"Mày nên hiểu, sở dĩ tạm thời tao không giết mày vì tao đang tìm địa chi âm, còn mày tìm địa chi dương, mục tiêu chúng ta không giống nhau, nếu tao giúp mày, sẽ làm chậm trễ chuyện của tao." Tả Đăng Phong nói chậm rãi.
"Chúng ta có thể hợp tác, tìm tất cả, địa chi âm đưa cho anh, địa chi dương đưa cho tôi."Đằng Khi đáp.
Tả Đăng Phong giật mình, Đằng Khi Chính Nam dù biết chỗ địa chi ở, nhưng không biết địa chi ở đó dương hay âm.
"Bọn mày cần tao làm gì?" Tả Đăng Phong mở thùng gỗ, lấy rượu ra uống, trên bàn có nước trà, nhưng Tả Đăng Phong không đụng tới.
"Chúng tôi biết anh am hiểu phá giải trận pháp, cần anh phá trận."Đằng Khi Chính Nam nói.
Tả Đăng Phong cười nhạt, lúc trước ở dưới chân núi Mao Sơn hắn dùng mấy cái xác chết làm Đằng Khi Chính Nam loay hoay không nhìn thấy đường đi, thì ra tên vẫn nhớ kỹ.
"Bọn mày hỗ trợ được cái gì?" Tả Đăng Phong uống một ngụm rượu, trong lòng hắn rất nhẹ nhàng, vì hắn đã mò ra được lá bài tẩy của đối phương.
"Chúng tôi có quân đội, chúng tôi còn có võ sĩ ninja bách chiến bách thắng." Đằng Khi Chính Nam chỉ vào Tam Xuyên Tố và ninja áo trắng.
"Thục quốc, là một nước nhỏ nằm trong Tứ Xuyên Thiểm Tây, Khương quốc và Bành quốc ở Cam Túc Tân Cương, Dung Quốc và Lô quốc tại Hồ Nam Hồ Bắc, Mâu Quốc và Bộc Quốc tại Vân Nam, bọn mày còn chưa xâm lược tới đó, quân đội của bọn mày thì làm được cái gì, còn hai xác ướp chính là cái mày gọi ninja bách chiến bách thắng đấy hả?" Tả Đăng Phong cười nhạt, hắn cố ý nói như vậy, để bọn Đằng Khi hiểu hắn đã biết mười hai địa chi ở chỗ nào.
Đằng Khi Chính Nam không nói gì, nhưng Đằng Khi Anh Tử lại hung dữ nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong nói ninja Nhật là xác ướp khác gì hạ nhục ninja, bản thân Đằng Khi Anh Tử cũng là ninja, đương nhiên không chịu được, còn hai ninja kia thì không phản ứng gì, vì họ nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, Tả Đăng Phong dù có chỉ thẳng vào mặt họ chửi, họ cũng không hiểu.
"Nhìn cái gì, không phục thì bảo chúng đánh với tôi, tôi cho mặt mũi bầm dập." Tả Đăng Phong không cho Đằng Khi Anh Tử mặt mũi, phụ nữ sau khi thổ lộ tình cảm sẽ có hai loại phản ứng, một dù chết cũng cắn không buông, hai chuyển yêu thành hận, Đằng Khi Anh Tử thuộc loại thứ hai, cô rất hận Tả Đăng Phong, vì Tả Đăng Phong làm tổn thương tự ái của cô.
"Tả tiên sinh, năm đó tôi vô ý hại hai người, vợ anh mất tôi có trách nhiệm, tôi rất xin lỗi, hi vọng vợ anh có thể sớm ngày sống lại, tôi nghĩ đây cũng điều anh hi vọng."Đằng Khi Chính Nam cố gắng hòa hoãn địch ý giữa hai bên.
"Đừng có nói suông kiểu đó, tao không chấp nhận lời xin lỗi." Tả Đăng Phong hừ lạnh.
"Đừng tưởng chúng tôi không có anh thì không thể phá trận, chúng tôi chỉ không muốn kinh động..." Đằng Khi Anh Tử không kìm được nói xen vào.
"Anh Tử, đàn ông nói chuyện em không được xen vào."Đằng Khi Chính Nam cắt ngang.
Tả Đăng Phong giả bộ không nghe rõ câu nói của Đằng Khi Anh Tử, nhưng hắn đã hiểu, ý Đằng Khi Anh Tử là họ còn có một cao thủ chưa từng lộ diện, hoặc chưa tới Trung Quốc.
"Tả tiên sinh, chúng tôi thật lòng muốn hợp tác, anh đừng nghĩ chúng tôi đang cầu xin anh, ở đây có mấy tấm hình, mời xem qua."Đằng Khi Chính Nam đẩy mấy tấm hình tới trước mặt Tả Đăng Phong.
Trên tấm ảnh một con sơn dương màu xám, con sơn dương khác với sơn dương bình thường, trên trán nó có thêm một con mắt, chính một con dê ba mắt.
Đây chắc chắn con dê âm chúc mà bọn người Đằng Khi bắt được ở Long Môn Hà Nam, hồi đó bọn chúng bắt buộc Kim Châm phá trận, kết quả Kim Châm lại âm thầm trộm mất nội đan, bọn Đằng Khi không biết, cho mang cả con dê trở về.
"Tả tiên sinh, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ tặng con dê cho anh." Đằng Khi lộ ý cười, con dê là đòn sát thủ sau cùng của hắn, ý nói nếu Tả Đăng Phong không chịu hợp tác thì đừng bao giờ hòng tìm được đủ sáu con địa chi âm.
Tả Đăng Phong cau chặt mày, thực sự hắn rất muốn cười, nhưng hắn cố nghẹn kềm lại, nếu không bọn Đằng Khi sẽ phát hiện ra điều dị thường, bọn Đằng Khi không biết thứ quý nhất của địa chi là cái gì, nên mới mang cả con dê ba mắt ra định làm đòn sát thủ uy hiếp hắn, trong đầu Tả Đăng Phong chợt hiện lên những lời nói của Kim Châm.
"Con dê đã bị Đằng Khi bắt đi, nó muốn dùng con dê đó để sau uy hiếp cậu, nó không biết nội đan là cái gì, cậu cứ tha hồ tương kế tựu kế đùa giỡn nó... '
← Ch. 200 | Ch. 202 → |