← Ch.277 | Ch.279 → |
Chương 278: Bí văn kinh thiên
So với súng ống của bộ đội, người tu đạo sợ súng bắn chim hơn, vì loại súng này được rèn từ sắt, tuy uy lực không lớn, nhưng phạm vi công kích rất rộng, một phát là bao trùm một mảng lớn, rất khó né tránh.
Ba ninja Nhật đánh nhau với Tả Đăng Phong và Thiết Hài đã là cố hết sức, nhìn thấy thôn dân tuôn ra, lập tức bỏ chạy về hướng nam.
"Đánh không lại muốn chạy sao!" Thiết Hài định đuổi theo.
"Đừng đuổi theo." Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài, hắn nguyên khí chưa phục hồi hoàn toàn, đánh đấm liên tục làm vết thương trên ngực lại bắt đầu đau.
Thiết Hài không cam lòng, nhưng Tả Đăng Phong không để cho ông đuổi theo một mình, vì ông đánh không lại ba ninja đó.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong gọi Thập Tam.
"A Di Đà Phật, cứ vậy đi sao?" Thiết Hài nhìn những thôn dân.
"Không đi chờ bị súng bắn à?" Tả Đăng Phong nhìn chung quanh, tìm hướng mà chạy.
"Đốt lúa của họ, không có thu hoạch, làm sao họ sống?" Thiết Hài chìa tay, nói với Tả Đăng Phong, "Cậu bố thí cho tôi ít tiền, để tôi bồi thường cho họ."
Tả Đăng Phong móc ra mấy thỏi vàng đưa cho Thiết Hài, những thôn dân kia quần áo thô lậu mặt ốm giơ xương, cho thấy thời gian qua sống rất khó khăn, lúa mạch là lương thực chín vào mùa hè, mất đi rồi họ có lẽ không thể chống đỡ tới mùa thu.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài cầm mấy thỏi vàng chạy về phía thôn dân, nhưng bị họ nổ súng đẩy trở về.
"Đứng đây chờ tôi." Thiết Hài chạy trở về nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu, chuyện Thiết Hài muốn làm hắn bình thường không phản đối.
Các thôn dân vây tới, Thiết Hài lập tức tiến lên nói xin lỗi, bồi thường tổn thất, vốn Thiết Hài nghĩ sẽ xử lý xong nhanh, không ngờ lại mất hơn nửa canh giờ.
"A Di Đà Phật, sao lại như thế?" Thiết Hài vừa đi vừa than thở, ruộng lúa kia chỉ chưa tới trăm mẫu, sản lượng lúa thời điểm này cực thấp, tính ra nhiều nhất chỉ khoảng hai vạn cân, thời kỳ chiến tranh giá hàng cao, một đồng đại dương có thể mua mười sáu cân bắp hay 30 cân lúa mạch, một thỏi vàng tương đương ba trăm đồng đại dương, trên thực tế bồi thường hai thỏi vàng là đủ rồi, nhưng những thôn dân kia lại quá tham lam, cầm súng lăm lăm đòi hai người bồi thường năm thỏi vàng, dù không tính toán Thiết Hài cũng biết mình bị lừa.
"Đại sư, tôi đã quen rồi, chỉ có ông là chưa nhìn thấu thôi." Tả Đăng Phong cười, dù thôn dân mọi cách làm khó dễ thậm chí là xô đẩy, Tả Đăng Phong cũng không tức giận, hắn đã nhìn thấu bản tính con người, không giống Thiết Hài cho rằng người nào cũng đều là thiện lương, hắn bây giờ không lấy việc người ta có cảm kích mình hay không để làm tiêu chuẩn làm việc, hắn chỉ làm chuyện hắn muốn làm, người ta cảm kích thì tốt, lấy oán trả ơn cũng được, hắn không quan tâm.
"A Di Đà Phật, chúng ta bây giờ đi đâu?" Thiết Hài thở dài.
"Trở về thành ăn cơm, nghỉ ngơi vài ngày rồi nói." Tả Đăng Phong nói, mấy ngày nay hắn và Thiết Hài đều không ăn gì ra hồn, nên rất đói.
"Đám người Nhật kia đi đâu?" Thiết Hài hỏi, nhìn về hướng nam.
"Tôi không biết." Tả Đăng Phong lắc đầu, bọn Viên Phi Thiên Đại tới Trung Quốc chắc là vì chuyện tìm địa chi cho Thiên hoàng, giờ chắc chúng đi làm chuyện đó.
Thiết Hài không hỏi nữa, hai người đi mua dưa hấu giải nhiệt, lúc chạng vạng tối trở lại trong thành tìm tiệm cơm ăn cơm uống rượu, ăn đồ ăn ngon, uống rượu ngon, Thiết Hài thoải mái cắn miếng to, Tả Đăng Phong ăn nhạt như nước ốc, một người nếu biết mình sắp chết, ăn cái gì cũng không có cảm giác ngon.
Ăn xong hai người tìm một nhà trọ nghỉ ngơi, đây là nhà trọ do người nước ngoài mở, hai người ở tầng cao nhất, tầng năm.
"Cậu nghĩ gì đấy?" Thiết Hài mua một cái lược chải mớ lông cháy nham nhở cho Lão Đại.
"Suy nghĩ xem tiếp theo làm cái gì." Tả Đăng Phong ngồi trong sô pha nhíu mày, hắn đang nghĩ làm sao đi vào được lăng mộ dưới mặt đất của vương Ba quốc. Biện pháp chỉ có hai cái, một là ra tay với phủ Tổng Thống, đuổi Tổng Thống đi rồi xuống phía dưới đào, hai là từ bên ngoài tiến vào, cái động dưới mặt đất chiếm khu vực rộng như vậy, cách thứ nhất quá khó khăn, cách thứ hai lại quá nguy hiểm, nên Tả Đăng Phong vẫn mãi do dự.
"Có người tới." Thiết Hài hất cằm ra ngoài phòng.
Tả Đăng Phong gật đầu, hai người nghe thấy tiếng bước chân đi tới phòng mình, rồi tiếng đập cửa.
Tiếng bước chân cho thấy tới chỉ có một người, người này tiếng bước lẹp bẹp, cho thấy hắn đi giày da, gõ cửa mà không nói chuyện cho thấy hắn không phải nhân viên phục vụ.
Tả Đăng Phong cách không mở cửa phòng, ngoài cửa có một người đàn ông đội mũ dạ mặc tây phục, khi hắn ngẩng đầu, Tả Đăng Phong nhận ra là người quen, đồng nghiệp của Kỷ Toa, Cổ Chính Trầm.
"Tả chân nhân, chào ông, chào đại sư." Cổ Chính Trầm đi vào, trở tay đóng cửa.
"Mời ngồi." Tả Đăng Phong chỉ vào sô pha đối diện, Thiết Hài mang Lão Đại vào phòng tắm, tắm cho nó.
"Cổ tiên sinh làm sao biết tôi ở nơi này?" Tả Đăng Phong chờ đối phương ngồi xuống mới hỏi, Cổ Chính Trầm vào nhà đóng cửa cho thấy hắn không có ác ý, nói cách khác không có mang theo người.
"Tin tức quân đội quả thực linh thông, Tả chân nhân khí sắc thật rất tốt." Cổ Chính Trầm khách sáo đáp lời.
"Cổ tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?" Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn không thích hư ngôn khách sáo, hắn có vết thương trên người, mất máu rất nhiều, sắc mặt rất yếu ớt, làm sao lại bảo khí sắc rất tốt!
"Tôi tới là muốn hỏi một chút, Tả chân nhân có biết Kỷ trưởng phòng của chúng tôi ở đâu không?" Cổ Chính Trầm ngần ngừ rồi hỏi.
Tả Đăng Phong nhíu mày, Kỷ trưởng phòng chắc chắn là Kỷ Toa, nhưng ở Hồ Nam, hắn và Thiết Hài đã chia tay Kỷ Toa mỗi người đi một ngả, cô đi đâu làm sao hắn biết, nhưng nghe thế này thì rõ là cô không trở về quân đội.
"Có ý gì, tôi chưa hiểu." Tả Đăng Phong đáp.
"Kỷ trưởng phòng dẫn chúng tôi đến Hồ Nam chấp hành nhiệm vụ, sau đó nhận được lệnh tới Thiểm Tây xử lý công việc có liên quan tới Tả chân nhân, khi quay về máy bay gặp rủi ro, từ lúc đó chúng tôi bị mất liên lạc." Cổ Chính Trầm giải thích.
"Lúc ấy chúng tôi quả thực đều ở trên phi cơ, nhưng giữa đường chúng tôi đã hạ xuống ở Phú Dương, rồi chia tay, tôi theo đường tắt đi Tương Tây, chuyện sau đó thì tôi không biết." Tả Đăng Phong nói, Kỷ Toa bán mạng cho quân đội, nhưng tới cuối lại bị người ta không chút lưu tình biến thành vật bồi táng, cô tỉnh ngộ, mượn cơ hội rời khỏi quân đội rất có khả năng, nên Tả Đăng Phong không thể nói thật cho Cổ Chính Trầm.
"Tả chân nhân, tôi lần này đến đây là dùng thân phận cá nhân tới bái phỏng ngài, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết Kỷ trưởng phòng có còn sống hay không mà thôi, xin ngài nói cho tôi biết." Cổ Chính Trầm đứng dậy, máy bay không giống xe hơi, đang bay đâu thể tùy tiện mở cửa khoang, nên Cổ Chính Trầm biết Tả Đăng Phong không nói thật với hắn.
Tả Đăng Phong không trả lời, hồi hắn ở Tế Nam, còn chưa độ quá Thiên kiếp đã biết Cổ Chính Trầm, khi đó Cổ Chính Trầm đã đi theo Kỷ Toa, ở Thượng Hải hai người lại chạm mặt, Cổ Chính Trầm vô ý để lộ sự ghen tỵ, chứng tỏ anh ta đã phát sinh quan hệ với Kỷ Toa, Tả Đăng Phong đã từng xem Kỷ Toa "Quý phi ra tắm", cùng là một người đàn bà của Cổ Chính Trầm, Tả Đăng Phong cảm thấy không được tự nhiên.
"Kỷ Toa là người ở nơi nào?" Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát hỏi.
"Cô ấy là người Sơn Đông, cụ thể ở đâu thì tôi cũng không biết." Cổ Chính Trầm trả lời.
"Có lẽ cô ấy còn sống." Tả Đăng Phong cho Cổ Chính Trầm một câu trả lời không chắc chắn. Hắn làm vậy là vì cảm thông với Cổ Chính Trầm, Cổ Chính Trầm có lẽ có tình cảm thật sự với Kỷ Toa, nhưng Kỷ Toa chỉ lợi dụng hắn, nên khi bỏ đi cô mới không liên lạc với hắn.
"Cám ơn Tả chân nhân." Cổ Chính Trầm vui vẻ, cúi đầu cảm ơn Tả Đăng Phong.
"Cậu muốn làm gì?" Tả Đăng Phong hỏi. Dáng vẻ Cổ Chính Trầm cho thấy anh ta chẳng biết gì về tình hình của Kỷ Toa.
"Nếu Tả chân nhân đồng ý, tôi định rời khỏi quân đội đi tìm cô ấy, hình như cô ấy không còn người thân." Cổ Chính Trầm trả lời rất cẩn thận, hỏi, hắn không biết Tả Đăng Phong và Kỷ Toa chẳng hề có quan hệ gì, nên mới sợ hãi.
"Ừ, đi đi, cô ấy còn sống, nhưng không còn muốn bán mạng cho quân đội nữa, cậu đừng lại đoán mò, tôi với cô ấy không có gì hết." Tả Đăng Phong gật đầu, hắn thích những người đàn ông trọng tình.
"Cám ơn Tả chân nhân, cám ơn, cám ơn." Cổ Chính Trầm kích động liên tục cảm ơn, Tả Đăng Phong hiện giờ trong lòng hắn giống như thần, Tả Đăng Phong giải thích làm hắn rất thụ sủng nhược kinh.
"Đừng khách khí, tới, tôi kính cậu một ly, coi như tạm biệt." Tả Đăng Phong rót hai chén rượu, đưa cho Cổ Chính Trầm một ly.
Cổ Chính Trầm kích động tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
"Tả chân nhân, Trùng Khánh không phải nơi ở lâu, ngài nên sớm rời đi." Cổ Chính Trầm đặt chén rượu xuống nói với Tả Đăng Phong.
"Nha." Tả Đăng Phong khẽ nhíu mày, Cổ Chính Trầm ý ở ngoài lời.
"Tôi không định làm việc cho quân đội nữa, cũng nói thật với ngài, hồi trước quân đội chính là được lệnh giám thị hành tung của ngài, rồi tiết lộ cho người Nhật, chuyện này không phải tôi phụ trách, nên tình hình cụ thể tôi không biết nhiều lắm." Cổ Chính Trầm nói.
"Quốc Dân đảng lại đi làm việc cho người Nhật." Tả Đăng Phong bình phẩm. Hắn đối xử tốt với Cổ Chính Trầm đổi lại được Cổ Chính Trầm mật báo, nghiệm chứng mối nghi ngờ của hắn, Quốc Dân đảng quả thực cấu kết với người Nhật.
"Từ cuối năm trước, Quốc Dân đảng phái uỷ viên Tống Tử Lương bí mật tiếp xúc với người Nhật, muốn đạt được hiệp nghị ngừng bắn, chúng tôi sẽ thừa nhận chính phủ ngụy Mãn và chính quyền Uông Ngụy, đổi lại, người Nhật ngưng chiến, hơn nữa còn cho phép quân Nhật trú quân ở Hoa Bắc để liên thủ tiêu diệt **, vì vậy, quân đội mới lén lút truyền tin cho người Nhật." Cổ Chính Trầm khẩn trương nên hơi nói lắp.
"A, nói vậy, ủy viên của các người là quân bán nước." Tả Đăng Phong cảm thấy khó tin.
"Đúng là như vậy, với tên gọi "cùng công tác", an toàn của Tống Tử Lương chính là do đội áo lam chúng tôi phụ trách, nếu không tôi cũng không được biết tới cơ mật đẳng cấp cao như vậy." Cổ Chính Trầm nghiêm mặt.
Tả Đăng Phong gật đầu, trước giờ hắn vẫn tưởng chỉ có đội du kích là những kẻ lợi dụng sự thiếu hiểu biết, kích động người nghèo tạo phản, lại không ngờ Quốc Dân đảng lại còn cắt đất cầu hoà quân bán nước.
← Ch. 277 | Ch. 279 → |