Vay nóng Tima

Truyện:Tàn Bào - Chương 406

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 406: Không ngừng không nghỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


Chương 406: Không ngừng không nghỉ

Bữa sáng Tử Dương quan chuẩn bị cho hắn là bánh bao, dưa muối, cháo và trứng gà, tuy đơn giản, nhưng sự bình thường quen thuộc khiến một người đã lâu không được ăn một bữa ăn bình thường như Tả Đăng Phong cảm thấy rất quý, nhưng hắn vẫn vô thức theo thói quen kiểm tra xem trong cơm nước có gì bất thường hay không, thói quen này đã ăn sâu vào tận xương tủy, vĩnh viễn cũng không đổi được.

Đạo nhân áo tím biết hắn yêu thích thanh tĩnh, nên dặn người của Tử Dương quan không được tới quấy rối hắn, từ sáng sớm mãi đến chiều Tả Đăng Phong và Thập Tam đều trong phòng gác cổng nghỉ ngơi. Tả Đăng Phong thấp thỏm và căng thẳng, tuy Đạo nhân áo tím đã cho hắn hi vọng, nhưng hắn lại thấy sợ sẽ xảy ra biến số, chuyến đi tới Bắc cực và món đồ thứ ba vẫn chưa có manh mối, cũng làm hắn lo hắn không còn đủ thời gian.

Hai giờ chiều, Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu tới, Đại Đầu ôm một đống tư liệu, Vạn Tiểu Đường cầm một cái mô hình Địa cầu thu nhỏ.

"Tả chân nhân, trước khi lên đường chúng tôi tới để cùng ngài tìm hiểu tình hình cơ bản của Bắc cực, xác định đường đi." Đại Đầu đặt tư liệu lên bàn.

Tả Đăng Phong gật đầu, hắn hầu như chẳng biết gì về Bắc cực, quả thực trước khi lên đường phải nên tìm hiểu một chút.

"Tả chân nhân, người xem, đây là một mô hình địa cầu, Bắc cực là khu vực này, diện tích Bắc ước chừng lớn gấp hai lần Trung Quốc, diện tích lục địa rất ít, phần lớn khu vực đều là biển băng Bắc Băng Dương." Vạn Tiểu Đường chỉ vào mô hình Địa cầu giải thích với Tả Đăng Phong.

"Chỗ chúng ta tìm đồ nằm đâu? " Tả Đăng Phong hỏi, có mô hình địa cầu, nói cũng dễ hiểu hơn.

"Có ba điểm, đều khu vực cực Đông." Đại Đầu chỉ vào mô hình địa cầu.

"Ở trong biển?" Tả Đăng Phong cau mày.

"Đúng vậy. Có hai chỗ là trên đảo, còn một chỗ là bãi san hô dưới nước." Đại Đầu gật đầu.

"Máy bay có thể hạ xuống đó không?" Tả Đăng Phong nghĩ ngay đến phương thức đến đó nhanh nhất.

"Rất nguy hiểm. Băng Bắc cực thường dày năm, sáu mét, nhưng cũng có những chỗ tầng băng rất mỏng, máy bay cỡ lớn hạ xuống nếu tầng băng chỗ đó không chịu nổi, máy bay sẽ lọt xuống nước, hơn nữa khí hậu Bắc cực ác liệt, tôi chưa bao giờ bay tới đó, không có kinh nghiệm." Vạn Tiểu Đường lắc đầu.

"Từ đây tới đó bao xa, có phải bay qua biển không?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Không. Phần lớn địa phương đều có tầng băng bao trùm, có thể đi đường bộ cũng được, cách khoảng bảy ngàn mét." Vạn Tiểu Đường trả lời.

Tả Đăng Phong trầm ngâm, mười bốn ngàn dặm, quãng đường này quá xa, hắn mang theo thực phẩm cho một mình bản thân chưa chắc đã đủ, huống chi lại không thể đi một mình, vì hắn không biết đường.

"Ý tưởng của chúng tôi là đi đường biển, cưỡi canô tới Bắc cực." Đại Đầu tiếp lời.

"Lái canô cần mấy người, canô có thể tới thẳng chỗ cần tới không, đi mất bao lâu?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Ca nô cỡ lớn chí ít cũng cần phải có mười mấy người, canô có thể đến cách chỗ cần tới khoảng một ngàn dặm, đại thể cần mất mười mấy ngày." Đại Đầu cũng không dám chắc.

"Cậu nghĩ đi có được không? " Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu.

"Tôi nghĩ là được, chúng ta mang theo thêm canô để chở đồ cấp dưỡng, và làm vật trung chuyển." Đại Đầu đáp.

"Cô thấy sao?" Tả Đăng Phong quay sang Vạn Tiểu Đường.

"Tôi thấy anh ấy nói có lý, chúng ta có thể lái thuyền đi, trên canô có thể đặt máy bay trực thăng, khi đến Bắc cực sẽ dùng máy bay trực thăng." Vạn Tiểu Đường tán thành ý kiến Đại Đầu.

"Sư phụ cậu nghĩ sao?" Tả Đăng Phong lại quay sang Đại Đầu.

"Sư phụ bảo chúng tôi nghe theo ngài." Đại Đầu trả lời.

"Lái máy bay đi." Tả Đăng Phong gõ gõ ngón tay.

"A?" Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường đều kinh ngạc.

"A cái gì, đi canô thì cần phải có mười thủy thủ, chúng ta đi rồi đám thủy thủ đó ai tới bảo vệ? Tôi mà đi là họ sẽ bị dính bệnh độc, mang họ theo, tốc độ của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, họ không thể đi bộ hơn một ngàn dặm Bắc cực." Tả Đăng Phong nói.

Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường hai mặt nhìn nhau, không nói được gì.

"Chúng ta có thể chọn mấy người trong bọn họ để bảo vệ." Đại Đầu có ý thí xe giữ tướng.

"Tôi từng giết người vô số, chẳng để tâm tới sống còn của mấy người họ đâu, mấy chuyện đó đều là chuyện nhỏ, chuyện tôi lo là khi chúng ta lái canô xuống biển, động vật dưới biển sẽ xông tới công kích chúng ta, sợ chưa tới Bắc cực, thuyền đã bị chúng đánh đắm rồi." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn biết người và động vật bị dính độc đều rất thích những thứ di chuyển được, động vật dưới nước to hơn động vật trên cạn nhiều, canô mà xuất hiện sẽ trở thành đích nhắm của tất cả bọn chúng, mọi quái vật biển đều sẽ xông tới công kích.

Hai người tái mặt, gật đầu như gà mổ thóc, con người rất sợ những loài động vật thần bí không biết, cho tới bây giờ cũng chẳng có ai biết dưới đáy biển sâu có con vật gì khủng bố hay không.

"Đi thôi, trên đường nói tiếp." Tả Đăng Phong đứng dậy.

"Chúng tôi vừa mới về tới, tôi lại còn chưa chuẩn bị đồ đạc gì cả." Đại Đầu vội lắc đầu.

"Kiếm thêm một người đã từng vượt qua thiên kiếp, thêm mấy người phụ tá nữa, thực phẩm để tôi đi gom." Tả Đăng Phong quay sang Vạn Tiểu Đường, "Cái máy bay lúc trước còn bay được không?."

"Nếu được chọn tôi không muốn chạm vào đồ của người Nhật, đổi cái khác đi." Vạn Tiểu Đường lắc đầu.

"Đã nghèo còn kén chọn, sao cô lại có cái kiểu suy nghĩ như thế? " Tả Đăng Phong nhíu mày, tuy hắn ghét người Nhật, nhưng rất không chịu nổi những kẻ lúc nào cũng rùm beng bảo mình là người yêu nước, thật là nhu nhược.

"Bay được." Vạn Tiểu Đường gật đầu.

"Xăng dầu bao nhiêu độ thì bị đóng băng? Chúng ta có thể mang theo xăng dự trữ trên máy bay không? " Tả Đăng Phong lại hỏi, hắn muốn máy bay mang theo xăng dầu dự trữ để dành cho đường về.

"Điểm kết đông của dầu hàng không là bốn mươi bảy độ dưới 0, bây giờ là mùa hè, Bắc cực chỗ lạnh nhất cũng không vượt quá nhiệt độ đó, trên lý thuyết là có thể được, nhưng tốt nhất thì vẫn không nên mang theo." Vạn Tiểu Đường đáp, "Máy bay khi đổ đầy xăng nặng hơn 300 tấn, tầng băng của Bắc cực không chịu nổi sức nặng như vậy, nếu đáp xuống rất có khả năng bị rơi vào trong nước."

"Ba ngày nữa các người ra sân bay, mang theo tất cả tư liệu, chúng ta vừa bay vừa thảo luận tiếp." Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, Thập Tam đang nằm phơi nắng, đứng dậy duỗi lưng đi theo.

"Tả chân nhân, ngài đi đâu vậy?" Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường đi theo.

"Chuẩn bị thực phẩm, báo cho sư phụ của cậu một tiếng, tôi đi trước." Tả Đăng Phong nói xong, đã lao về hướng nam.

Tả Đăng Phong tới sân bay trước, hắn đã học được cách lái xe từ Vạn Tiểu Đường, cũng biết cửa máy bay nằm chỗ nào, nên đi tìm kho xăng dầu, rót đầy xăng vào máy bay. Hắn không chuẩn bị xăng dầu dự bị, vì chuyến này là bay một chiều, bay đi, chạy bộ về.

Thực phẩm xung quanh khu sân bay đều bị trưng dụng, Tả Đăng Phong như con kiến dọn nhà, kiếm khắp nơi suốt hai ngày hai đêm, gom góp rất nhiều đồ ăn, bỏ vào hai mươi mấy cái rương to, mỗi rương đựng hơn trăm cân thức ăn và nước uống, ngoài rương dùng dây cột chặt, cột theo rất nhiều vải màu đỏ. Đồ ăn này là hắn chuẩn bị để thả dần trên đường đi, lúc đi về chỉ cần tìm được hai cái là mọi người không cần sợ đói.

Sau đó là tìm vũ khí, dù là thời nào cũng có quân đội, có quân đội thì có kho súng đạn, Tả Đăng Phong tìm được rất nhiều lựu đạn và súng ống đạn dược, dù hắn là người tu hành, nhưng chưa bao giờ bài xích vũ khí hiện đại.

Sáng sớm ngày thứ ba, Tả Đăng Phong đang nằm trong buồng lái nghỉ ngơi, thì nghe thấy có tiếng xe ô tô bên ngoài, tiếng máy xe rất quen thuộc, nghe âm thanh là biết mấy người Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu tới rồi.

Tả Đăng Phong đứng dậy, đi ra cửa xem, thấy xe đã chạy tới chỗ máy bay, trên xe là lính tráng với súng ống đầy mình, đang nối đuôi nhau nhảy lên máy bay.

Có năm binh sĩ, ba nam hai nữ, đều hơn ba mươi tuổi, đi theo còn có một đạo nhân trung niên, xách theo Vạn Tiểu Đường đi vào cabin, chắp tay chào Tả Đăng Phong, "Thượng Thanh Quan Mã Quý xin chào Tả chân nhân."

Tả Đăng Phong không khỏi mỉm cười, nghe là biết Thượng Thanh Quan là đạo quan Toàn Chân, người này có đạo hiệu giống một loại côn nói với, ông ta cũng biết vậy, nên mới báo luôn cả ra.

"Xăng dầu đã rót đầy, có thể bay luôn được rồi." Tả Đăng Phong nói với Vạn Tiểu Đường.

"Tả chân nhân, đi đường cẩn thận." Đạo nhân áo tím đứng phía dưới nói với Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong gật đầu, chiếc ô tô chạy ra, nhường lại đường băng.

"Chở mấy cái này máy bay không bị ảnh hưởng gì chứ?" Đại Đầu đi vào sau cùng, hỏi Vạn Tiểu Đường, Tả Đăng Phong đã dời hết ghế ngồi đi, chất đống hai mươi mấy cái rương.

"Không sao cả, Tả chân nhân, bên trong là gì?" Vạn Tiểu Đường hỏi.

"Thực phẩm, tới chỗ không người thì thả dần xuống, để trên đường về có cái mà ăn." Tả Đăng Phong đáp, chuyện này nhất định phải nhờ Vạn Tiểu Đường phối hợp, không thể cách mặt đất quá cao, nếu không rương sẽ bị bung ra.

"Trừ lều vải và trang bị, chúng tôi mỗi người còn mang theo hai mươi cân lương khô, hẳn là đủ rồi." Đại Đầu tiếp lời.

Tả Đăng Phong cười nhạt, không nói gì, Đại Đầu chắc cũng đã tính toán, nhưng y lại quên những người này phải làm việc trong nhiệt độ thấp, thì phải ăn rất nhiều hơn bình thường mới đủ để duy trì thể lực.

Vạn Tiểu Đường đi vào buồng lái này, mọi người tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Vạn Tiểu Đường kiểm tra mọi thứ xong xuôi, quyết định cất cánh.

Tả Đăng Phong nhìn thấy một nữ quân nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn. Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn lại đối phương, thấy người phụ nữ kia tuổi chừng 34-35 tuổi, dung mạo bình thường, cao chừng một mét bảy, mặc quần soóc và áo lót màu xanh quân đội, da hơi ngăm, ngực to vai rộng, tóc không dài, cầm một khẩu súng dài, miệng không ngừng nhai kẹo cao su.

Thấy Tả Đăng Phong nhìn lại, người phụ nữ kia nói ngay, "Cậu em, hình như tôi từng nhìn thấy cậu ở đâu đó..."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-457)