← Ch.416 | Ch.418 → |
Chương 417: Vương giả của chư hầu
"Transformers là cái gì? " Tả Đăng Phong cau mày.
"Ngài tới xem là biết." Đại Đầu kéo tay Tả Đăng Phong vào trong cửa thành. Mọi người đang tụ tập ngay trong cửa thành, thấy Tả Đăng Phong tới, liền tách ra cho hắn nhìn.
Mọi người là bao vây một món đồ bằng kim loại rất lớn, chiều cao khoảng hai mét, toàn thân màu đen, có đầy đủ tứ chi và đầu, giống như con người, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, tai to mắt lớn, miệng hổ mũi ưng, hung thần ác sát như Tu La Địa ngục, tay phải cầm lấy một lưỡi búa bằng kim loại cực to, to hơn hẳn cây búa của Đại Đầu.
"Hóa ra thật có Transformers." "Trên người nó không có bánh xe, không phải Transformers." "Transformers đâu có nhỏ như vậy." Mọi người không ngừng bàn ra tán vào bàn luận cái vật hình người đang nằm trên đất.
"Tả chân nhân, ngài thấy thứ tương tự bao giờ chưa? " Cổ Trân thấy Tả Đăng Phong vẻ mặt bình thường không hề kinh hãi, nghi hoặc hỏi.
"Đây là một bộ giáp trụ hình người." Tả Đăng Phong không chắc lắm. Ngọc Phất đã từng mặc bộ giáp vàng hộ thân gồm nhiều miếng ghép lại, còn món đồ này đều dùng kim loại màu đen, cổ tay, cổ chân, khuỷu tay, đầu gối, phần eo, gáy, những vị trí then chốt để cử động đều có mối khớp liên kết.
"Không giống, ngài xem phần đầu của nó." Đại Đầu chỉ chỉ cái đầu.
Tả Đăng Phong hiểu ý Đại đầu, phần đầu của giáp trụ đầu này không giống mặt nạ thông thường là chỉ có nửa vòng tròn, mà là hình một cái đầu người hoàn chỉnh.
"Các người nói Transformers là cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Một loại sinh mạng ở tinh cầu khác có trí tuệ cực cao." Đại Đầu trả lời.
"Toàn là nói bậy, cậu là người tu đạo, hẳn phải biết con người là động vật phát triển nhất. Nhìn cho kỹ ngũ quan của cái giáp trụ này đi, hoàn toàn là đường nét đồ đồng của Thời Thương Chu." Tả Đăng Phong bất mãn nhìn Đại Đầu, sau khi tỉnh dậy, hắn cực kỳ bất mãn với người hiện đại, người hiện đại yếu bóng vía hơn người thời Dân quốc rất nhiều, việc nhỏ xíu cũng làm họ ngạc nhiên, người hiện đại cũng quá là lập dị, Thời kì Dân quốc người ta đói bụng ba ngày là sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm đồ ăn, còn người bây giờ đói bụng là chỉ biết ì ra kêu rên mà thôi.
"Tả chân nhân nói có lý, đây là một bộ giáp trụ." Kim Quy Tử chỉ vào phần đầu của hình người kim loại, "Dưới mũi của nó có lỗ thông gió."
"Tránh hết ra." Tả Đăng Phong phất tay ra hiệu mọi người lùi lại, mọi người lập tức lùi lại ba trượng, từ xa đứng nhìn.
Tả Đăng Phong cung linh khí nâng giáp trụ đứng dậy, thấy giáp trụ ước chừng năm mươi cân, tứ chi có khớp cử động linh hoạt, mắt mà miệng có thể mở ra đóng vào.
Mắt và miệng vừa mở, Tả Đăng Phong lập tức nhìn thấy bên trong là trống rỗng, điều này đã xác nhận suy đoán của hắn, đây là một bộ giáp trụ cổ đại cực kỳ tinh xảo.
Giữa ngực giáp trụ có một khe hở nhỏ, cho thấy giáp trụ có thể mở ra được, Tả Đăng Phong nhanh chóng tìm ra cơ quan hình tròn ở nách phải của bộ khôi giáp, nhấn một cái, rồi lấy tay mở ra, bên trong lớp giáp quả nhiên là trống rỗng.
Tả Đăng Phong mở giáp trụ, mọi người tức thì xấu hổ không biết trốn vào đâu, coi giáp trụ Cổ Nhân chế tạo trở thành người nước ngoài, thực là vô cùng mất mặt.
"Mã Quý, đưa trường kiếm đây." Tả Đăng Phong nói với Mã Quý đang tới gần, bộ áo giáp kim loại này rất dầy, nhưng trọng lượng lại rất nhẹ, cộng cả vũ khí mới khoảng năm mươi cân, nên Tả Đăng Phong sinh ra hiếu kỳ với chất liệu của nó, cây búa của Đại Đầu cũng là một khối thiên thạch, dùng búa đó chém vào nó không đủ khách quan, dùng kiếm thép chém tương đối xác thực hơn.
"Tả chân nhân, tôi không có binh khí thay thế đâu." Kim Quy Tử lòng không cam tình không nguyện đưa trường kiếm cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong ngẫm lại cũng đúng, nếu làm gãy trường kiếm, Kim Quy Tử sẽ không có binh khí để dùng, nên hắn chuyển sang rút súng lục bên hông Cổ Trân, bắn vào mặt giáp trụ một phát.
Viên đạn bắn trúng giáp trụ tóe ra tia lửa, nhưng giáp trụ không bị chút tổn hại nào, nổ liền mấy phát vẫn vậy.
"Là một loại kim loại hỗn hợp nào đó, trong đó có thiếc, ai có hứng thú mặc vào thử xem." Tả Đăng Phong trả súng lục cho Cổ Trân.
"Để tôi." Cổ Trân háo hức.
"Cô lùn quá, cậu đi." Tả Đăng Phong chỉ quân nhân hải quân, dưới chân giáp trụ khoảng hai mươi cen-ti-mét có một tầng đệm, thích hợp cho người cao chừng một thước tám.
Binh sĩ kia gỡ ba lô xuống, chui vào trong giáp, mí mắt và miệng cực kỳ sống động, binh sĩ hoạt động hai tay trước, sau đó muốn đứng lên, nhưng đùi phải bị nghiêng lệch, không đứng thẳng được.
"Cảm thấy thế nào?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không thoải mái, hơi gò bó, ở tay hình như có lò xo vận động, không cần phải dùng sức nhiều, dưới chân cũng có co dãn, đùi phải hỏng rồi, không đứng thẳng được." người lính trả lời.
"Bước đi xem." Tả Đăng Phong gật đầu, đùi phải bị hư chính là nguyên nhân bộ giáp này bị bỏ đi.
"Những kim loại này có nhiệt độ, đứng bên trong không thấy lạnh, nhưng đáng tiếc đùi phải bị hỏng, không thể kiểm tra tốc độ được." Binh sĩ cho giáp trụ đứng dậy.
Binh sĩ đi ra, Tả Đăng Phong chăm chú quan sát cái đùi phải của nó, thấy trong đầu gối có ba miếng hình nửa cung tròn, trong đó một mảnh và chủ thể được kẹp lại với nhau, còn hai mảnh kia thì bị lệch vị trí.
Tả Đăng Phong đeo bao tay Thuần Dương vào, phát nhiệt, đợi ba miếng kim loại nóng đỏ, mới đẩy hai mảnh kim loại bị lệch trở về vị trí cũ.
"Thử lại." Tả Đăng Phong hạ nhiệt độ giáp trụ xuống.
Binh sĩ lại chui vào giáp trụ, đứng thẳng dậy, vung tay đá chân, ngồi xổm lên xuống, một lúc sau bắt đầu cất bước, sau đó bắt đầu chạy, tốc độ chạy nhanh hơn người thường khá nhiều, xem ra tầng đệm dày tới hai mươi phân kia quả nhiên có tác dụng giống như lò xo trợ lực.
"Hiệu quả không tốt lắm, chẳng có chỗ nào đặc biệt." Một lúc sau, binh sĩ mở giáp trụ, chui ra.
"Cổ Nhân có được trí tuệ như vậy đã rất ghê gớm rồi." Cổ Trân cúi đầu nhìn bộ giáp trụ, bộ giáp trụ này dù chỉ đơn giản sử dụng nguyên lý lò xo trợ lực, nhưng nghĩ ra được từ mấy ngàn năm trước thì quả là một hành động kinh người.
"Những kim loại này nhẹ mà lại kiên cố, cộng với cung sử dụng dây kim loại ở trong sơn động đã chứng tỏ thổ dân nơi này rất có nghề về." Đại Đầu nói.
"Tôi thấy rất lo." Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài.
"Tả chân nhân, ngài lo cái gì?" Vạn Tiểu Đường hỏi, trước đây gặp phải tình huống tương tự đều là Đại Đầu hỏi, hiện giờ Đại Đầu hỏi nhiều lắm rồi, sợ y lại bị Tả Đăng Phong hỏi ngược lại, trả lời không được sẽ vô cùng mất mặt.
"Tôi lo là khối thiên thạch đó có lẽ đã bị đám gia hoả này trong lúc vô tình luyện chế mất rồi." Tả Đăng Phong cười yếu ớt.
Mọi người ồ lên, ý nghĩ của Tả Đăng Phong tuy kỳ dị, nhưng cũng không phải không có khả năng, người nơi này dù thông minh nhưng cũng không thể có máy móc phân tích hoá học, họ cũng không biết cây cối nơi này vì sao lại phát triển được cực nhanh trong thời tiết lạnh giá, hòn đảo lại lớn như vậy, họ tinh luyện kim loại thì phải tìm khoáng thạch, không cẩn thận xách luôn thiên thạch ra nung nấu cũng không phải là không được, dù sao họ không biết thiên thạch có liên quan tới sinh tử của mình.
"Tôi cũng chỉ đoán mò, đi thôi, vào xem xem." Tả Đăng Phong hy vọng mình không làm mọi người mất tinh thần.
Mọi người đi theo Tả Đăng Phong, kiến trúc trong thành đa số đều bằng gỗ, gỗ này và khúc gỗ được phân tích có chất liệu tương đồng, vì nơi này luôn ở trong nhiệt độ thấp, tòa thành được bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, chỉ có chút ít phòng ốc bị gió to thổi sụp, còn phần lớn phòng ốc đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Mọi căn nhà đều gần như mở rộng cửa, đi vào bên trong, chỉ thấy chút ít bồn chứa bằng gỗ và da thú, không hề có nhu yếu phẩm sinh hoạt cần thiết, một nhà như vậy, mười nhà cũng là như vậy, cho thấy người nơi này lúc rời đi rất là thong dong, trước khi lên đường đã bỏ thời gian thu dọn đồ đạc rất lâu, những thứ đồ nên mang đi đều bị mang đi hết.
"Tả chân nhân, người ở nơi này lúc trước là người nào?" Cổ Trân hỏi, trong thành không hề có để lại chữ viết, không có bản khắc gỗ, mà Thời Thương Chu căn bản không hề có giấy.
"Tôi không dám xác định, đi tổ miếu xem thì biết." Tả Đăng Phong lắc đầu trả lời, tuy trong lòng hắn đã có phán đoán, nhưng phán đoán và lịch sử ghi chép thường xung đột với nhau, nên hắn không dám mù quáng kết luận.
"Ngài nghĩ là ai, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngài đừng nghiêm túc như vậy." Cổ Trân cười, nếu Tả Đăng Phong muốn nói, sẽ giải thích rõ ràng, tuyệt đối không bao giờ nói nửa chừng rồi bỏ.
"Nơi này lúc trước hẳn là một chư hầu dòng chính của thời Chu triều, trên lâu thành có chữ Tiên, Tiên là con thứ ba của Chu Văn Vương, trong lịch sử xưng là Quản Thúc Tiên, hắn được phong đất ở Hà Nam, là Phương bá trấn thủ một phương, Phương bá là chư hầu chỉ huy một phương lớn, trông coi rất nhiều các nước chư hầu nhỏ, tương đương với Tổng đốc thời Thanh triều, theo sách sử ghi chép người này sau này cùng với Ngũ đệ và vương tử tiền triều cùng lúc mưu phản, kết quả mưu phản chưa thành thì bị giết." Tả Đăng Phong dẫn mọi người đi về hướng đông thành.
"Tả chân nhân, sao ngài thuộc lòng lịch sử dữ vậy? " Cổ Trân không khỏi khâm phục, nhưng cũng lẫn cả nghi hoặc, vì người bình thường căn bản không ai nhớ được những chi tiết này.
"Trước đây tôi phải đi tìm sáu món đồ có liên quan tới thời Chu triều nên tìm hiểu khá tỉ mỉ về lịch sử thời đó." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
"Hóa ra là vậy." Cổ Trân gật đầu.
"Thời cổ đại, chư hầu Vương lấy của mình làm địa danh là không hiếm, 'Tiên' là con trai thứ ba của Văn Vương, nếu trước đây ông ta nơi này, thì chữ Tiên trên lâu thành đương nhiên thuận lý thành chương, nhưng lịch sử ghi rằng ông ta đã bị giết, nên tôi mới không dám chắc, nhưng tôi nghĩ hẳn chính là ông ta, vì bất kể ông ta có bị giết hay không, thì ông ta cũng đã từng mưu phản, mà người làm phản bị đày đi tới vùng Cực bắc chịu khổ cũng là điều rất bình thường, nhưng điểm này cũng có nghi vấn, chính là Bắc cực không thuộc lãnh thổ Chu triều, người Chu triều thậm chí không biết đến nơi này." Tả Đăng Phong nói một hơi.
"Tả chân nhân, ngài nói có phải là có người tu đạo tới cứu chư hầu Vương kia không, và người tu đạo đó vừa lúc lại biết một nơi để trốn là nơi này, nên đưa chư hầu Vương tới nơi này tị nạn." Kim Quy Tử hỏi, người giỏi về nịnh hót đều là người thông minh, người ngu không biết nịnh hót, dù muốn cũng không nịnh được.
Tả Đăng Phong nhíu mày, xuất thần suy nghĩ, thật lâu không nói gì...
← Ch. 416 | Ch. 418 → |