← Ch.087 | Ch.089 → |
- Cam Dao, chuyện của công ty, em có toàn quyền xử lý. Không cần phải để ý tới anh. Hôm nay anh muốn đi ra ngoài.
Buổi sáng Lâm Vân đứng dậy, nhìn thấy Cam Dao muốn đi làm, vội vàng nói.
- Ừ, em biết rồi...
Cam Dao nói xong cũng vội vàng đi xuồng tầng.
Cam Dao sông chung với Lâm Vân được hơn tuần, cũng hiểu một ít tính cách của hắn. Nàng biết hắn là người không thích làm việc, thậm chí có thể nói là lười.
Tối hôm qua, khi ăn cơm của hắn làm, nhớ tới mẹ và em gái ở nhà, tâm tình có chút kích động. Lúc ấy Lâm Vân vì thấy mình rơi lệ mà chân tay luống cuống. Cho nên hiện tại nàng vẫn còn chút xấu hổ khi đối mặt với Lâm Vân.
Thấy Lâm Vân ở nhà mấy ngày liền, hiện tại lại muốn đi ra ngoài, nàng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao buồn bực mãi ở nhà cũng không nên. Nàng chỉ không ngờ bả vai bị thương của Lâm Vân lại tốt nhanh như vậy. Hắn còn chưa tới bệnh viện đâu này. Còn về việc vì sao Lâm Vân bị trúng đạn. Cam Dao không có hỏi. Mặc dù Lâm Vân tạo cho nàng ấn tượng hắn là người lười nhác, có nhiều quen không tốt. Nhưng không phải là người xấu.
Hơn nữa, ở cùng với hắn nhiều ngày như vậy. Ngoại trừ một lần mình vọt vào phòng của hắn nhìn thấy hắn chỉ mặc mỗi cái quần lót ra. Cũng không còn phát sinh những tình huống xấu hổ tương tự. Hiện tại nàng cũng rất cẩn thận, tránh xảy ra những chuyện khó xử cho đôi bên. Mà dù sao, ngoại trừ lúc ăn cơm, Lâm Vân còn đi ra ngoài, chứ thời gian khác, hắn đều một mực ở trong phòng.
Cho dù vô luận là nàng đi tắm rửa, hay đi vệ sinh, cũng không nhìn thấy hắn. Thậm chí buổi tối lúc đi ngủ, một chút tiếng vang ở phòng hắn cũng không nghe thấy. Cho nên trong lòng liền có một ít ấn tượng tốt đối với hắn. Chỉ là đôi khi muốn cùng Lâm Vân tham khảo qua tình hình của công ty, cũng không thấy được hắn. Chỉ có mỗi lúc ăn cơm là nói được vài câu mà thôi. Thời gian dài. Nàng cũng quen dần với kiểu sinh hoạt như vậy.
...
Lâm Vân nghĩ thầm, thương thế của mình về cơ bản đã tốt rồi. Cả ngày ở trong nhà tu luyện cũng không hay ho gì. Huống hồ ở cùng một chỗ với Cam Dao, mặc dù mình một mực tu luyện, cũng có lúc cảm giác không thuận tiện. Cũng may hiện tại mình có chỗ để đi, không cần phải cả ngày rúc trong ổ.
Lâm Vân vừa nói đi công tác, liền đi luôn một tuần. Khiến cho Hàn Phúc Nguyên ở trong nhà máy Ưu Năng, liên tục vò đầu bứt tai giống như Hầu Vương vậy. Nhìn một đống lớn linh kiện và vật liệu, lại không có cách nào ra tay. Chỉ biết lo lăng chờ đợi Lâm Vân trở về.
Rốt cuộc hôm nay mới trông thấy Lâm Vân trở lại nhà xưởng. Hàn Phúc Nguyên quả thực vui sướng hơn cả khi ký được một đơn đặt hàng lớn nhiều lắm. Thấy bộ dạng của Hàn Phúc Nguyên như vậy, trong nội tâm của Lâm Vân âm thầm buồn cười. Lão nhân này đúng là fan cuồng nhiệt của máy móc.
Lại một tuần lễ trôi qua. Lâm Vân đã thiết kế được sơ bộ máy móc. Qua Hàn Phúc Nguyên giới thiệu, hắn đi tới một nhà máy sản xuất PCB để đặt hàng một đám linh kiện làm bằng PCB do chính Lâm Vân xếp đặt.
Bởi vì không có nhựa của cây tùng thân đỏ, nên Lâm Vân đành phải xếp đặt một bộ vi mạch mới trên linh kiện PCB.
Có một vài vi mạch trong linh kiện PCB, ngay cả trưởng khoa kỹ thuật của nhà máy cũng không hiếu là gì. Chủ khoa này tuy không biết Lâm Vân là ai, nhưng y lại rất quen biết đại danh đỉnh đỉnh Hàn Phúc Nguyên. Hàn lão chính là một công trình sư ưu tú nhất về thiết kế máy móc. Mà y lại nhìn thấy vị Hàn lão này, một mực đi theo đằng sau Lâm tiên sinh, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu. Khiến y liền biết, vị Lâm tiên sinh này không phải là người bình thường.
Bởi vì sinh ra hiếu kỳ đối với linh kiện PCB này, nên lúc y hỗ trợ sản xuất PCB, vụng trộm sao chép sơ đồ vi mạch của linh kiện PCB.
Linh kiện PCB sản xuất rất đơn giản. Nhưng có một vài linh kiện chủ chốt liên quan tới điện áp, điện trở. Muốn sản xuất cũng không phải dễ dàng. Lâm Vân ở một nhà máy điện tử sản xuất linh kiện chính, làm hai tuần lễ cũng chưa hoàn thành.
Cũng may Hàn Phúc Nguyên một mực ở bên cạnh Lâm Vân, bằng không nhà máy điện tử này đã đưa ra ý kiến phản đối rồi. Tuy Lâm Vân vẫn trả tiền đầy đủ, nhưng ai nguyện ý vì chút tiền ấy mà đem phòng thí nghiệm cho người khác dùng lâu như vậy?
Một mực tới tuần thứ ba. Lâm Vân mới miễn cưỡng chế tạo ra được ba linh kiện điện tử chủ chốt.
Tuy nhiên có vài tài liệu không tìm thấy, đành phải dùng tài liệu khác thay thế. Cho nên tính năng đương nhiên xa xa không bằng máy móc ở đại lục Thiên Hồng, chỉ coi như là miễn cưỡng sử dụng. Vì để tránh cho từ nay về sau làm phiền người khác. Lâm Vân dứt khoát chế tạo một đống lớn, đều mang chở về, cất vào một cái xưởng cũ của nhà máy Hàn lão.
Ngoại trừ linh kiện khó khăn chút, máy móc xử lý lá trúc ngọt về cơ bản đã làm tốt. Loại máy móc này. Lâm Vân chỉ là ba cái. Bởi vì việc xử lý lá trúc ngọt khá là nhanh, không cần thời gian dài. Hiện tại các linh kiện phụ và linh kiện chính đều đủ, nên Lâm Vân lắp ráp máy xử lý lá trúc ngọt rất nhanh.
Sau khi lắp ráp xong. Lâm Vân chuẩn bị trở về công ty một chuyến. Bởi vì chi phí mua tài liệu và sàn xuất máy móc đều do Hàn Phúc Nguyên ứng trước. Nên Lâm Vân phải về công ty lấy tiền trả lại cho Hàn Phúc Nguyên, thuận tiện an bài vài việc.
Buổi sáng hôm đó, bởi vì Cam Dao có chút xấu hổ, nên không có hỏi Lâm Vân đi đâu, còn tưởng rằng buổi tối hắn sẽ trở về. Chính là, liên tục vài ngày. Lâm Vân không có trở về. Trong nội tâm nàng bỗng có một chút nhớ nhung.
Mỗi ngày nàng đã quen với sự tồn tại của Lâm Vân. Hiện tại Lâm Vân đột nhiên rời đi, lại có chút không quen.
Mà Lâm Vân vừa đi, đã là gần một tháng, vẫn chưa có trở về. Nhớ tới việc Lâm Vân bị súng bắn, nàng có chút lo lắng. Nàng không biết Lâm Vân đi nơi nào. Gọi vào số điện thoại di động của hắn thì tắt máy. Tuy công ty không xảy ra việc gì, nhưng nếu quản lý của công ty một mực không xuất hiện, cũng khiến nhân viên cấp dưới bất an.
Cam Dao còn đang không biết ứng phó thế nào, thì hôm nay lại nhìn thấy Lâm Vân ngồi ở phòng họp. Nhìn thấy Lâm Vân xuất hiện, tâm tình lo lắng của nàng mới biến mất, còn có một chút kích động. Vị Lâm quản lý này, đúng là xuất quỷ nhập thần a.
- Chào buổi sáng, Cam Dao. Làm phiền em thông báo cho mọi người đi vào phòng họp.
Lâm Vân trông thấy Cam Dao, cười nói.
- Vâng, em lập tức đi gọi. Nhưng hiện tại Tôn Khởi Bình không có ở Phụng Tân. Anh ấy đã đi Thiểm Tây thu mua lá trúc ngọt rồi.
Cam Dao thấy Lâm Vân muốn họp công ty, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh chàng Lâm quản lý này từ một tháng trước phân phó vài việc, rồi bỏ đi biệt tăm biệt tích. Mọi việc trong công ty trên cơ bản đều do nàng phụ trách. Nàng vẫn lo lắng bất an, sợ làm sai chuyện gì, ảnh hưởng tới công ty. Hiện tại thấy Lâm Vân vừa xuất hiện liền muốn họp hành, ở đâu còn chần chừ, vội vàng đi gọi mọi người.
Ngoại trừ Tôn Khởi Bình, những người khác đều rất nhanh tới.
Lâm Vân thấy mọi người đã tới đầy đủ, mở miệng nói:
- Hội nghị hôm nay là hội nghị thứ hai bàn về kế hoạch phát triền sản phẩm mới của công ty chúng ta. Trong khoảng thời gian này, chắc hẳn mọi người đều đã khổ cực. Tình huống cụ thể ta đã nghe Cam Dao nói qua.
- Hồ Thanh, việc thu mua lá trúc ngọt và tơ tằm như thế nào rồi?
Lâm Vân nhìn Hồ Thanh hỏi.
- Hiện tại đã thu mua được không ít. Tôn ca còn đang ở Thiểm Tây tiếp tục thu mua lá trúc ngọt. Phỏng chừng mấy ngày nữa là trở về. Không biết có thu mua nữa không?
Hồ Thanh vôi vàng trả lời.
- Ư, đợi Tôn Khởi Bình trở về, tạm thời sẽ không thu mua hai thứ đó nữa. Những thứ này nếu không đủ, tùy thời có thể mua. Hiện tại đang là thời kỳ sinh trưởng bông, cậu và Tôn Khởi Bình đến lúc đó đến chỗ nông dân trồng bông đặt mua sẵn quả bông già. Có bao nhiêu thì thu mua bấy nhiêu. Tuy nhiên, vì tài chính của chúng ta chỉ có hạn, cho nên quy định thu mua tối đa là tám trăm nghìn nguyên.
Lâm Vân phân phó xong Hồ Thanh, lại nhìn về phía Kỷ Lam.
- Hiện tại nhà máy sản xuất trang phục đã chính thức khởi công. Tuy đã tuyển thêm được hai mươi nhân viên, nhưng còn chưa có một đơn đặt hàng nào cả.
Kỷ Lam thấy Lâm quản lý nhìn về phía mình, vội vàng nói ra tiến độ làm việc của mình, chỉ là thần sắc có chút lo lắng.
- Máy móc xử lý lá trúc ngọt, ta đà làm xong. Sau khi kết thúc cuộc họp, Kỷ Lam sẽ đi cùng ta lấy máy móc về. Còn về hướng dẫn thao tác và sử dụng máy móc, tí nữa ta sẽ đích thân dạy Kỷ Lam, sau đó Kỷ Lam lại dạy cho những nhân viên khác. Một khi nhân viên học xong cách thức xử lý lá trúc ngọt, liền toàn diện khởi công. Kỷ Lam không cần phải lo lắng.
Thấy Kỷ Lam lo lắng, Lâm Vân chỉ cười cười.
Lâm Vân phân phó xong Kỷ Lam, lại chuyển hướng Cam Dao:
- Cam Dao, hiện tại tiền lương của mọi người là bao nhiêu?
← Ch. 087 | Ch. 089 → |