← Ch.201 | Ch.203 → |
Hai người này không để ý tới y, mà trực tiếp đi tới trước mặt của Lâm Vân. Người nam tử lớn tuổi rất kính cẩn nói với Lâm Vân:
- Thật sự xin lỗi, lại để Lâm tiên sinh chịu ủy khuất. Tôi nguyện ý đền bù bất cứ tổn thất nào. Danh Sinh, tới đây...
Nghe người nam tử gọi vậy, người trẻ tuổi kia không quá nguyện ý đi tới trước mặt của Lâm Vân, khom người một chút nói:
- Thực xin lỗi. Lâm tiên sinh, việc này là do sai lầm của nhà hàng chúng tôi. Tôi thay mặt nhà hàng mong Lâm tiên sinh bỏ qua.
Lâm Vân cũng lười gây sự với người của Lý gia, lạnh lùng cười:
- Xử lý những tên thủ hạ cặn bã của các anh. Bằng không khắp nơi chỉ toàn là chướng khí mù mịt. Còn có, đền bù tổn thất của hai người trẻ tuổi này...
Lời của Lâm Vân còn chưa dứt. Lý Thành Hiếu đã lôi ra hai cái thẻ ngân hàng, một cho Lâm Vân, một đưa cho đôi nam nữ, rồi nói:
- Mật mã đều là sáu con tám.
Lâm Vân không chút khách khí thu cái thẻ lại. Người tuổi trẻ bị đánh kia thấy mặt mũi của Lâm Vân lớn như vậy, mà bạn gái của mình cũng đã bị ăn thiệt thòi, nên không chút do dự thu vào.
- Đi thôi.
Lâm Vân cất cái thẻ đi, rồi dẫn theo Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh rời đi. Đôi nam nữ nhìn Lâm Vân rời đi, cũng bước theo sau.
Thấy bóng lưng của Lâm Vân đã đi xa. Lý Hiếu Thành mới dám lau mồ hồi trên trán. Thiếu chút nữa khiến Lý gia lại gây thù chuốc oán với Lâm Vân rồi. Cũng may Lâm Vân không để ý mà thu hai cái thẻ.
- Cha, kỳ thật Lý gia chúng ta cần gì phải sợ hắn như vậy, quả thực là khinh người quá đáng...
Lý Danh Sinh còn chưa dứt lời, đã bị Lý Hiếu Thành tát cho một cái.
- Trở về lập tức giải tán cái hội Kim Lang của mày đi. Cái đồ nghịch tử, thiếu chút nữa khiến Lý gia gặp nguy hiểm rồi. Cho dù hôm nay mày không gặp phải Lâm Vân, nhưng cứ dung túng thuộc hạ như vậy, sớm muộn gì Lý gia cũng hủy trong tay của mày mà thôi. Hừ.
Nói xong, Lý Hiếu Thành không để ý tới Lý Danh Sinh mà xoay người rời đi.
Lúc đi ra ngoài. Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đều có chút kinh dị nhìn Lâm Vân.
- Anh trai, vì sao những người đó lại sợ anh như vậy? Còn có, lão đầu tới sau kia, em cũng đã từng thấy qua y ở trên TV. Hình như là chủ tịch của tập đoàn Lý thị thì phải. Vì sao ông ta lại tồn kính anh như vậy? Em thấy thật là kỳ quái.
Lâm Hinh nhịn không được đưa ra câu hỏi.
Cận Thi Kỳ cũng đầy thắc mắc nhìn Lâm Vân. Cô ta cũng muốn biết vì sao cảnh sát lại giúp đỡ Lâm Vân như vậy. Vừa nãy người cảnh sát họ Thường kia rõ ràng chỉ hỏi tên của Lâm Vân thì đã mang bọn côn đồ rời đi rồi. Thậm chí còn chưa điều tra nguyên nhân sự việc như thế nào, mà hoàn toàn là dựa vào phán đoán bản thân.
Lâm Vân không biết trả lời ra sao, đành phải nói:
- Đây là chuyện của người lớn, em biết làm gì. Vừa rồi có ăn no không? Nếu không ăn no thì chúng ta tới chỗ khác ăn cơm.
Lâm Vân không biết hai cô bé ăn no hay không, nhưng hắn thì vẫn còn đói.
- Chúng em đều ăn no rồi, chút say rượu cũng đã tỉnh. Anh trai, tới trường học của chúng em ngồi một lát nhé.
Lâm Hinh vẫn giữ chặt cánh tay của Lâm Vân không chịu bỏ ra. Cho dù nàng có ngu dốt thì giờ cũng hiểu anh trai của mình không phải là người tầm thường.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ, Tam gia gia hẳn là đã sớm biết chuyện này. Chẳng lẽ đây mới là mục đích mà Tam gia gia muốn tìm anh trai trở về? Nhưng qua thái độ của anh trai hình như anh ấy không quan tâm lắm tới chuyện của gia tộc thì phải. Thậm chí anh ấy còn không muốn về đó.
- Đúng rồi, anh trai, vừa rồi em hỏi nội y "Vân Tằm Miên" có phải do anh sản xuất không, anh còn chưa nói cho em biết đấy nhé?
Lâm Hinh nói xong, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Lâm Vân. Cận Thi Kỳ cũng là như vậy.
- Ừ, là do anh làm, chắc không nghĩ tới phải không?
Lâm Vân vừa cười vừa nói.
- A, vậy thì tốt quá. Anh trai, em cũng muốn một bộ, anh tặng cho em được không? À, không, em muốn hai bộ cơ. Đúng rồi, anh cũng giúp Thi Kỳ lấy một bộ nhé. Anh nhất định phải giúp em đấy, em muốn nó từ lâu rồi nhưng không thể mua được.
Lâm Hinh hưng phấn thiếu chút nữa nhảy lên.
Cận Thi Kỳ đồng dạng là nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, một bộ chờ mong. Lâm Vân gãi gãi đầu, cười khổ. Thật không biết từ khi nào mình đã trở thành người mà các cô gái đều đòi nội y rồi. Cái này thật là muốn chết quá.
- Như vậy đi, lần sau anh đi Phụng Tân sẽ dẫn hai em theo. Hoặc là ở Phần Giang cũng được, sau đó thì tùy cho hai em chọn. Được không?
Lâm Vân định tới Phụng Tân làm mấy bộ cho hai cô bé này. Nhưng nghĩ lại thì thôi, bởi vì mình không biết kích cỡ ngực của hai cô bé, hỏi ra thì có chút bất tiện.
Cận Thi Kỳ lập tức hiểu lầm ý của Lâm Vân, khuôn mặt vốn đỏ ửng vì uống rượu, nay càng đỏ hơn. Chỉ có Lâm Hinh là vô tâm, tiếp tục quấn quít Lâm Vân.
- Anh trai, vừa rồi ăn cơm chúng ta còn chưa trả tiền, nếu là trả tiền, anh có tiền sao? Em thấy trên người của anh không có mang theo ví tiền a?
Lâm Hinh nói, tay vẫn còn đang sờ túi áo của Lâm Vân.
- Không cần lo lắng, anh có tiền. Anh mở một công ty, nếu lúc nào em thiếu tiền thì có thế trực tiếp tới công ty của anh lấy tiền mà dùng.
Lâm Vân cười, gỡ tay của Lâm Hinh ra.
- A, thật sao anh trai? Anh trai mở công ty gì vậy? Chúng em đi xem luôn được không?
Lâm Hinh lúc đầu nghe người trong nhà nói anh trai có mở công ty, còn không quá tin tưởng. Nhưng hiện tại nghe anh trai xác định, trong lòng rất là hưng phấn.
- Lâm đại ca, vì sao lúc em và Tiểu Hinh thấy anh ở sân bay, anh lại ăn mặc...
Tâm tư của Cận Thi Kỳ tỉ mỉ hơn Lâm Hinh nhiều lắm. Trong lòng cô ta tự nhủ, Lâm Vân có tiền trong người cùng với chuyện người khác sợ hắn ở trong nhà hàng kia, khả năng đều là vì hắn đã trở về Lâm gia. Những người này nhất định biết Lâm Vân là người của Lâm gia nên mới khách khí như vậy. Bây giờ nghe Lâm Vân nói có công ty riêng, cô ta đương nhiên không tin. Mới có vài ngày làm sao đã mở công ty nhanh thế.
- Cũng được, để anh dẫn hai em tới công ty. Từ nay về sau có chuyện gì, nếu anh không ở bên cạnh, thì em tới tìm lãnh đạo của công ty cũng được.
Lâm Vân nói xong, thuận tiện gọi một chiếc xe taxi.
Xe taxi dừng lại ở tòa nhà Kinh Vực. Ba người Lâm Vân xuống xe, Cận Thi Kỳ bỗng nghĩ tới một điều:
- Lâm đại ca, tòa nhà Kinh Vực này không phải là trụ sở của tập đoàn Vân Môn sao? Vì sao chúng ta lại tới nơi này?
Lâm Hinh cũng nghĩ tới:
- Đúng vậy, anh trai, có phải anh nhớ nhầm không?
- Nhầm sao được, tập đoàn Vân Môn chính là công ty của anh mà.
Lâm Vân cười hì hì nói.
- Khoác lác.
Lần này là Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đồng thời lên tiếng.
- Lừa các em làm gì, đi vào là biết.
Lâm Vân nói xong, đi tới cửa của tòa nhà. Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh không biết Lâm Vân muốn làm gì. Lâm Hinh thậm chí còn tưởng anh trai đang còn di chứng.
- Chủ tịch.
Nhân viên bảo vệ thấy Lâm Vân tới, vội vàng chào hỏi.
- A...
Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh thấy bảo vệ gọi Lâm Vân như vậy, đều sững sờ. Chẳng lẽ anh trai đúng là chủ tịch của tập đoàn Vân Môn sao?
Khu làm việc chính của tập đoàn Vân Môn là ở tầng tám. Trải qua hai lớp bảo vệ, lúc Lâm Vân dẫn theo Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh đi tới, hai cô bé kia còn không tin đây là sự thật.
- Chủ tịch, anh đã trở lại. Hai cô gái này là?
Diệp Điềm vừa vặn đi ra từ văn phòng. Cô ta trông thấy Lâm Vân dẫn theo hai cô bé xinh đẹp đi tới vội vàng tiến lên chào hỏi.
- À, đây là em gái của anh. Lâm Hinh, đây là bạn học của con bé, Cận Thi Kỳ.
Lâm Vân giới thiệu hai người cho Diệp Điềm.
- A, em biết chị là ai, em đã từng thấy chị được phỏng vấn ở kênh kinh tế trên TV. Chị chính là tổng giám đốc Diệp của tập đoàn Vân Môn đây mà.
Lâm Hinh giống như phát hiện ra đại lục mới vậy.
- Lâm Hinh, ở trước mắt anh trai của em cũng không thể gọi chị là tổng giám đốc Diệp được. Anh trai của em là chủ tịch, mới chính thức là ông chủ của tập đoàn. Hì hì, Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đều thật xinh đẹp. May mà em là em gái của chủ tịch, nếu không chị đã hiểu lầm rồi. A, đúng rồi, em Cận Thi Kỳ không giống như là em gái của chủ tịch thì phải?
Diệp Điềm nói xong, khuôn mặt lộ vẻ giật mình.
Lâm Vân âm thầm buồn cười nói:
- Diệp Điềm, anh xem em có vẻ như nhàn rỗi vô sự thì phải. Mỹ Na đâu rồi?
- Mỹ Na trở về Phần Giang rồi. Chị ấy tạm thời xin nghỉ để trở về công ty cũ làm thủ tục thôi việc. Mà em có nhàn rỗi đâu. Đừng nhìn chằm chằm vào em như thế, em đi làm việc đây.
Diệp Điềm nói xong liền làm cái mặt quỷ với Lâm Vân, rồi lập tức rời đi.
← Ch. 201 | Ch. 203 → |