← Ch.207 | Ch.209 → |
- Chị Từ, chết rồi, vừa nãy em phát hiện ra một số khoản tính sai, vậy phải làm sao bây giờ?
Tôn Lộ đột nhiên kêu lên.
- Làm sao vậy? Có phải em thu thiếu tiền của khách hàng hay không?
Vương Từ Từ nghe Tôn Lộ nói vậy cũng là chấn động. Quần áo ở đây đều có giá mấy chục nghìn tới hơn trăm nghìn nguyên, nếu tính thiếu một khoản, thì cho dù Tôn Lộ có làm vất vả ở đây một năm cũng không thể trả nổi.
- Không phải, chị Từ. Vài ngày trước có một người trẻ tuổi tới đây mua quần áo. Hắn chỉ về phía áo Polo của hàng mẫu, nói là muốn mua áo đấy. Nhưng lúc em đi lấy áo cho hắn, thì lại lấy nhầm áo. Tuy cũng là thuộc nhãn hiệu Polo, cùng kích cỡ, cùng màu sắc, nhưng giá cả lại chênh lệch tới hơn chín mươi nghìn nguyên. Vậy phải làm sao bây giờ?
Tôn Lộ lo lắng hỏi.
Vương Từ Từ nghe Tôn Lộ nói là thu thừa tiền, mới thở phào một cái. Như thế còn hơn là bồi tiền. Tuy nhiên nếu người kia mặc một thời gian, cảm thấy không đúng mà quay về đổi lại thì cũng khá là mang tiếng. Nên cô ta đành phải an ủi Tôn Lộ:
- Em đừng vội, bình tĩnh mà nghĩ biện pháp. Người nọ có lưu lại địa chỉ hoặc số điện thoại không?
- Không có, anh ta trả tiền xong là đi luôn. Thậm chí hóa đơn cũng không lấy. Lúc em định gọi anh ta quay lại lấy hóa đơn, thì anh ta đã đi mất rồi.
Tôn Lộ kể lại tình huống lúc đó.
- À, nếu vậy thì em không cần phải lo lắng. Người kia ngay cả hóa đơn cũng không cầm, thì chắc hắn không quay lại đâu. Mà cho dù trở lai, em cũng phải chịu trách nhiệm gì.
Vương Từ Từ thoải mái nói.
- Nhưng em cảm thấy rất xin lỗi người này. Số tiền phải trả thêm là gần trăm ngàn nguyên a, chứ có phải mấy ngàn đâu...
Tôn Lộ vẫn lo lắng nói.
- Chị nói rồi, không cần phải vội, khẳng định là không có chuyện gì. Về sau chỉ cần rút kinh nghiệm là được. Còn số tiền thừa ra, nếu đợi một thời gian không thấy hắn quay lại thì coi như tiền của em vậy
Vương Từ Từ đành phải an ủi Tôn Lộ. Dù sao Tôn Lộ mới làm việc ở đây chưa tới một năm, kinh nghiệm còn quá ít.
- Em cũng không muốn số tiền này. Đây rõ ràng là tiền của người ta mà. Hiện tại em chỉ hy vọng người này trở lại lấy tiền thừa đi, mà không phải trả lại quần áo là được.
Tôn Lộ cũng không vì lời an ủi của Vương Từ Từ mà cảm thấy thoải mái.
- Hình dạng của người nọ như thế nào?
Vương Từ Từ hỏi.
- Tướng mạo rất bình thường, nhưng em lại cảm thấy có chút đẹp trai. Quần áo trên người rất là lôi thôi, , tóc tai cũng không chải. Chỉ là con mắt rất có thần, hơn nữa lúc trả tiền cực kỳ hào phóng.
- Về sau lúc hắn rời đi, em lại cảm thấy người này có chút quen quen, hẳn là đã gặp ở nơi nào rồi. Nhưng nhớ mãi không ra.
Tôn Lộ nói tới đây thì dừng lại, cau mày.
- Chính là người mà ngày hôm qua em nói là trả tiền rất sòng phẳng đó sao?
Vương Từ Từ kỳ quái nhìn Tôn Lộ, hỏi.
- Đúng vậy, chị Từ Từ, chính là hắn. A, em nhớ ra hắn rồi, lúc ở Phụng Tân em đã gặp qua hắn một lần. Lần đó là cùng chị Ngũ Úc bán hàng ở cửa hàng Hương Tân. Hắn hình như quen biết với chị Ngũ Úc, rồi còn chiêu mộ chị ấy vào Hồng Tường Phụng Tân nữa. Em được đến làm cho Hồng Tường Phần Giang, chính là nhờ chị Ngũ Úc hỗ trợ. Đúng rồi, hắn chính là Lâm quản lý. Thật không biết vì sao hắn lại chạy tới Phần Giang mua quần áo? Ài, sao hiện tại em mới nhớ ra cơ chứ. Cái này thì xong rồi.
Tôn Lộ cuối cùng mới nhớ ra thân phận của Lâm Vân.
- Thực sự là phó phòng lâm sao? Để chị gọi điện thoại cho tổng giám đốc Đường. Không ngờ phó phòng Lâm lại ở Phần Giang.
Vương Từ Từ vội vàng nói.
- Chị Từ, sao Lâm quản lý lại thành phó phòng Lâm rồi?
Tôn Lộ nghi vấn hỏi Vương Từ Từ. Trong đầu còn đang suy nghĩ, vì sao Lâm quản lý lại chật vật như vậy?
- Trước kia chị và hắn làm chung một phòng, lúc ấy hắn là phó phòng. Lâm Vân đến Phụng Tân chỉ là công tác tạm thời mà thôi. Thật không ngờ hắn đi tới Phụng Tân lại làm ra thành tích lớn như vậy. Nhưng về sau lại không thấy hắn trở về Phần Giang nữa. Tổng giám đốc Đường đã nói với bọn chị, chỉ cần trông thấy phó phòng Lâm trở về, là ngay lập tức gọi điện thông báo cho chị ấy.
Vương Từ Từ vừa nói, vừa bấm điện thoại cho Đường Tử Yên.
- Em nói cái gì? Lâm Vân đã trở về Phần Giang rồi? À, ừ, chị biết rồi...
Đường Tử Yên vừa dập điện thoại đã vội vàng rời khỏi văn phòng.
.....
- Mẹ ơi, con và anh trở về rồi nè.
Lâm Hinh chưa đi tới cửa, đã kêu lên một tiếng.
Nhưng trong nhà không có thanh âm trả lời. Lâm Hinh liền có dự cảm không tốt. Lâm Vân cũng thấy không đúng. Lâm Hinh nhìn Lâm Vân nói:
- Anh trai, chúng ta đi tới chỗ cha xem. Có lẽ mẹ đang ở chỗ của cha.
Nói xong, Lâm Hinh liền chạy về hướng căn biệt thự lớn nhất ở giữa. Lâm Vân và Cận Thi Kỳ đành phải đi theo sau. Khiến Lâm Hinh cảm thấy kỳ quái, đó là đến nơi này một lúc rồi mà không thấy một bóng người nào của Lâm gia. Bình thường khi trở về, mình đều thấy có vài người giúp việc trong sân cơ mà. Khi Lâm Hinh chạy tới căn biệt thự của cha, thì nàng chỉ nhìn thấy một người bác và một người chú trong phòng, không còn thấy ai nữa.
- Lâm Hinh, cháu trở về rồi a. A, cả anh trai Lâm Vân của cháu nữa.
Một người trung niên khoảng năm mươi tuổi nhìn thấy ba người đi vào, lập tức đứng lên nói.
- Vâng, chú hai, cháu với anh trai vừa mới trở về. Nhưng sao không thấy mẹ của cháu ở nhà?
Lâm Hinh lập tức hỏi.
- Cha và mẹ của cháu đều đang ở bệnh viện rồi. Hiện tại cảnh sát đang điều tra chuyện này.
Người trung niên mà Lâm Hinh gọi là chú hai kia, vội vàng trả lời. Hơn nữa còn rất cẩn thận nhìn thoáng qua Lâm Vân. Bởi vì hiện tại địa vị của Lâm Vân, người nào trong Lâm gia cũng rất rõ.
- A, là chuyện gì xảy ra?
Lâm Hinh vì sốt ruột, đã quên cả thân phận của mình, trực tiếp hỏi.
Tuy nhiên, thái độ của Lâm Hinh cũng không khiến hai người bất mãn, thậm chí hai người còn có chút cẩn thận nhìn Lâm Vân.
- Nghe nói chuyện này có liên quan với cháu Lâm Vân. Hai tiếng trước có một người tự xưng là Thương Giác đi tới Lâm gia. Người này thoạt nhìn chỉ có năm sáu mươi tuổi, nhưng chú cảm thấy người này còn già hơn so với vẻ bề ngoài. Khi y đi vào, chưa hỏi han gì đã đánh gãy chân của tất cả bảo vệ.
Về sau y chỉ đích thân cháu Lâm Vân đi ra gặp y. Mẹ của cháu vì nói một vài lời giúp Lâm Vân, thì lập tức bị y đánh cho hộc máu. Xương sườn còn bị đứt mấy cây. Cha cháu thì mới chỉ nói một câu, đã bị đánh gãy chân và xương sườn. Người này còn đánh gã toàn bộ người của Lâm gia có mặt ở đó nữa. Chỉ có chú và bác không ở đó nên không sao. Người tên Thương Giác này sau khi rời đi, còn nói, nếu trong vòng nửa tháng không thấy cháu Lâm Vân chủ động đi tới núi Tây Sơn, y sẽ quay trở lại, rồi giết cả nhà Lâm gia, chó gà cũng không tha. Lần này y vì mặt mũi của Tam gia gia nên mới chỉ giáo huấn qua một chút. Y muốn chúng ta ngay lập tức tìm người, rồi tống tới núi Tây Lương.
Chú hai của Lâm Hinh càng nói về cuối càng nhỏ, ánh mắt thì nhìn sang Lâm Vân.
Sắc mặt của Lâm Vân trở nên tái nhợt, không ngờ mình lại liên lụy tới người thân bị đánh. Mặc dù hắn không có cảm tình gì với phụ thân, nhưng mẫu thân lại là nghịch lân của hắn.
- Chú đã đưa toàn bộ người bị thương tới bệnh viện Ái Thụy rồi, cảnh sát cũng đang ở đấy. Buổi chiều, chú ba sẽ từ Yên Kinh tới.
Chú hai của Lâm Hinh nói tới đây, ánh mắt vẫn y nguyên nhìn về phía Lâm Vân.
- Tiểu Hinh, em để đồ đạc của em và Cận Thi Kỳ ở trong phòng đi, rồi sau đó cùng anh tới bệnh viện nhìn mẹ.
Lâm Vân nói xong, lập tức đứng ở cửa sân nhỏ, chờ Lâm Hinh.
Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ làm việc rất nhanh, một lúc đã quay trở lại. Con mắt của Lâm Hinh rất đỏ, có thể thấy mẫu thân bị đánh hộc máu khiến nàng rất khổ sở. Trên đường Cận Thi Kỳ không ngừng an ủi Lâm Hinh, nhưng Lâm Hinh chỉ cúi đầu khóc nức nở. Ở Lâm gia, chỉ có nàng và mẫu thân là sống nương tựa vào nhau. Lúc anh trai rời đi, cả cái Lâm gia to như vậy, nàng chỉ có mẹ là người thân nhất. Hôm nay mẫu thân lại bị người đánh cho thổ huyết. Theo như lời của chú hai, thì có vẻ rất nghiêm trọng. Thử hỏi làm sao nàng không quan tâm.
Trong phòng đặc biệt của bệnh viện Ái Thụy, mẫu thân của Lâm Hinh đã hôn mê bất tỉnh. Lâm Hinh thấy vậy liền không nhịn được khóc lớn một tiếng. Các bác sĩ vôi vàng đi tới khuyên can.
- Mọi người đi ra ngoài đi, để tôi một mình ở đây chữa bệnh cho mẫu thân là được rồi
Lâm Vân nói với mấy người bác sĩ.
- Cậu là thầy thuốc sao? Cậu muốn giúp mẹ cậu chữa bệnh như thế nào? Nếu chỉ là trị liệu đơn giản, thì mẹ cậu cần gì phải đưa tới bệnh viện này làm gì? Thật sự là cuồng vọng.
Một bác sĩ tưởng Lâm Vân nói vậy là vì không tín nhiệm vào khả năng của mình, trong nội tâm rất là khó chịu. Ông ta có tính cách bộc trực, tuy biết lai lịch của Lâm Vân không nhỏ, nhưng Lâm Vân lại không tin tưởng ông ta như thế, đương nhiên ông ta không hài lòng.
- A, phó phòng Lâm, thật không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh là gia đình của bệnh nhân sao?
Một thanh âm chen vào cuộc nói chuyện.
- Em là Điền Hiểu Phù?
Lâm Vân nhìn cô gái gọi mình kia, lập tức nhận ra.
- Vâng, thật không ngờ anh còn nhận ra em. Lúc trước chính nhờ anh mà em mới được làm ở trong bệnh viện này. Bệnh nhân của phòng này là?
Điền Hiểu Phù thấy Lâm Vân ở đây, rất là kinh hỉ. Nàng và Hải Oánh đã từng tìm qua Lâm Vân, nhưng đều không tìm được.
- Là mẹ của anh, Lâm Hinh và Thi Kỳ ra ngoài đi, anh muốn giúp mẹ chữa bệnh.
Lâm Vân nói xong nhìn hai người.
- Anh trai, anh biết chữa bệnh sao? Cái này...
Lâm Hinh có chút ngạc nhiên nhìn anh trai. Trong lòng tự nhủ, anh trai đã khỏi bệnh tâm thần rồi, sao còn nói những lời như vậy? Chẳng lẽ anh trai thực sự biết chữa bệnh? Tuy nhiên, bản lĩnh của anh trai thực sự rất lớn. Ngay cả 'Vân Tằm Miên' anh ấy còn có thể làm ra được, thì việc chữa bệnh cũng không kỳ lạ quý hiếm gì. Lâm Hinh không biết bệnh của mẹ có nghiêm trọng không, nhưng nàng rất tin tưởng vào anh trai. Vì vậy nàng liền dẫn theo Cận Thi Kỳ đi ra khỏi phòng bệnh.
- Cái này, phó phòng Lâm...
Điền Hiểu Phù cũng kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Đây có phải chuyện đùa đâu. Người bệnh trong phòng này nàng cũng biết. Tình hình rất là nghiêm trọng, thậm chí đã sắp nguy cấp, cần phải cứu giúp rồi. Không nghĩ tới lại là mẹ của phó phòng Lâm, hơn nữa phó phòng Lâm còn nói hắn có thể trị liệu.
Tuy hoài nghi nhưng Điền Hiểu Phù vẫn lui ra khỏi phòng. Chỉ còn vị bác sĩ kia là trừng mắt nhìn Lâm Vân quát lớn:
- Cậu thật là hồ đồ...
Tuy Lâm Vân biết ông ta là có ý tốt, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn sớm trị khỏi bệnh cho mẫu thân. Sau đó thì đi tới núi Tây Lương, tìm tay Thương Giác kia tính sổ. Với hắn mà nói, Vũ Tích là nghịch lân thứ nhất, hiện tại mẹ và em gái chính là nghịch lân thứ hai.
Đã có kẻ dám động vào nghịch lân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí. Thậm chí ngay cả một phút đồng hồ hắn đều không muốn chờ đợi. Nhưng bệnh của mẫu thân vẫn là muốn trị liệu. Lâm Vân đi tới trước mặt tay bác sĩ, nhấc ông ta lên, rồi ném ông ta ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại. Bác sĩ này thật không ngờ Lâm Vân lại thô bạo như thế, không nói gì đã ném mình ra ngoài. Tuy nhiên may mắn là ông ta chỉ ngã trên mặt đất, không có đau đớn gì. Đang muốn đi lên lý luận với Lâm Vân, thì Lâm Vân đã đóng cửa lại. Chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng tức giận. Ông ta quyết định mặc kệ bọn họ.
Sau khi ném người bác sĩ kia ra ngoài, Lâm Vân liền nhìn về phía mẫu thân của mình nằm trên giường. Khuôn mặt của mẫu thân có sáu bảy phần giống Lâm Hinh. Thấy lông mày của mẹ lúc hôn mê cũng nhăn lại, có thể thấy nhân sinh của mẹ mình không được như ý cho lắm. Lâm Vân thầm than một tiếng, có chút tự trách. Đáng nhẽ ra mình nên về gặp mẫu thân sớm hơn. Dù sao trên thế giới này, mẫu thân cũng là người thật tình lo lắng cho mình.
Cầm tay của mẫu thân, Lâm Vân vận chuyển lực lượng Tinh Vân bắt đầu kiểm tra thương thể bên trong. Sau một lát, Lâm Vân thả tay xuống, lửa giận lập tức thiêu đốt trong lòng. Cái tên Thương Giác kia ra tay thật quá độc ác, không những cắt đứt mấy cái xương sườn của mẹ mình. Còn khiến cho mẫu thân bị trọng thương, vài tuyến kinh mạch bị cắt nát.
Có thể nói, nếu hiện tại mình chỉ mới hình thành Tinh Hồn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân rời đi.
Đè xuống lửa giận trong lòng, Lâm Vân cẩn thận chỉnh lại mấy cái xương sườn gãy của mẫu thân. Sau đó vận chuyển lực lượng Tinh Vân, hồi phục lại những kinh mạch đã bị đứt của mẫu thân. Rồi loại bỏ những chỗ máu tụ.
Sau khi hoàn thành những thao tác này thì đã qua hai giờ. Lâm Vân thấy lông mày của mẫu thân đã dần dần giãn ra, mới thờ phào một cái
Nghĩ nghĩ, lại tiếp tục vận chuyển lực lượng Tinh Vân cường hóa lại toàn bộ gân mạch bên trong cơ thể của mẫu thân. Rồi loại bỏ hoàn toàn tạp chất có trong cơ thể. Lại lấy một cây Chu Vũ trong Tinh Giới, vò thành nước nhỏ vào miệng của mẫu thân. Sau khi làm xong chuyện này thì đã qua ba tiếng.
Hà Anh nằm mơ thấy một giấc mộng khá xa xôi. Trong mơ cô ta thậm chí còn nhìn thấy con trai nắm lấy tay mình. Một cảm giác vốn rất đau đớn, sau khi được con trai nắm lấy tay, thì đã biến mất vô tung vô ảnh.
Rồi một cảm giác tươi mát sảng khoái từ cổ họng chảy xuống toàn cơ thể. Lúc Hà Anh mở mắt thì trông thấy Lâm Vân đang ngồi ở đầu giường
- Con là Vân nhi?
Hà Anh giơ tay muốn nắm tay của Lâm Vân, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Vốn cho rằng mình sắp chết, rất muốn trước khi chết có thể trông thấy mặt con của mình lần cuối. Thật không ngờ mong muốn đã thành hiện thực. Đây là giấc mơ hay sao?
Lâm Vân thấy mẫu thân muốn nắm tay của mình, vội vàng đưa tay tới.
- Vân nhi, mẹ đang nằm mơ sao?
Lâm Vân thấy mẫu thân đã cầm được tay mình, vẫn còn thì thào tự hỏi.
- Không phải, mẹ, con đã trở lại rồi. Con vẫn khỏe. Đợi về sau mẹ khỏi bệnh, con sẽ đưa mẹ tới ở cùng chúng con.
Lâm Vân nhẹ giọng nói. Hắn thấy mẫu thân nhớ mình như vậy, lại càng thêm áy náy.
- Thật không phải nằm mơ? Con đã thực sự trở lại? Bồ Tát phù hộ, thật sự là Bồ Tát phù hộ. Vân nhi....
Hà Anh lúc này mới phát hiện đây là sự thật, tâm tình rất là kích động. Trong miệng không ngừng nói 'Bồ Tát phù hộ', tay lại nắm chặt Lâm Vân, không muốn bỏ ra.
- Vân nhi, thời gian vừa qua con ở ngoài, khẳng định chịu không ít khổ. Có khổ cực gì thì cứ kể cho mẹ.
Hà Anh nhìn chăm chú vào Lâm Vân, nàng muốn xem con mình có phải gầy đi không, khuôn mặt có đen đi không?
Chính là càng nhìn càng thấy con mình đã lớn lên. Thậm chí còn đẹp trai và có tinh thần hơn lần trước rất nhiều. Nàng càng nhìn càng cao hứng, nhịn không được nói:
- Con của mẹ đã trưởng thành rồi.
Vẻ cao hứng và quan tâm trong mắt không hề có chút che dấu.
Trong lòng Lâm Vân có chút ê ẩm, sợ mẫu thân vì kích động mà ảnh hưởng tới việc khôi phục, vội vàng nói:
- Mẹ, để con mở cửa gọi em gái vào thăm mẹ.
- Hinh Nhi cũng trở lại rồi à.
Mẫu thân có vẻ càng thêm cao hứng. Lâm Vân trông thấy vậy, trong lòng càng không dễ chịu. Rõ ràng mẫu thân đã sống trong sự cô đơn quá lâu. Không có một người tri kỷ nào để tâm sự. Lâm Vân quyết định lần này phải đưa mẫu thân tới Yên Kinh sinh sống với em gái.
- Mẹ, sau khi mẹ khỏi bệnh, còn sẽ đưa mẹ về Yên Kinh cùng sinh sống với em gái. Con đã mua nhà ở Yên Kinh rồi. Tiền mua nhà là do chính con kiếm, mẹ không cần phải lo lắng.
Lâm Vân thấy biểu lộ của mẫu thân như vậy, nhịn không được nói ra.
- Vậy thì tốt, nhưng con vẫn phải hỏi ý của cha con đã. Mẹ đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ với Hinh Nhi rồi. Tuy nhiên, con cũng đừng gây mâu thuẫn với cha con đấy. Mà vừa rồi con nói muốn mẹ ở cùng các con, là nói Hinh Nhi và con sao?
Hà Anh nhớ tời lời vừa rồi của Lâm Vân.
- Vâng, còn có vợ con Vũ Tích nữa.
Lâm Vân nói.
- Vũ Tích? Con bé vẫn còn ở cùng một chỗ với con sao? Con bé quả thực là một đứa con dâu rất tốt. Vân nhi, trước kia con như vậy mà con bé không có vứt bỏ con, vì vậy con không nên làm việc gì xin lỗi nó đấy.
Hà Anh biết rõ bản tính của con trai, nên cố ý nhắc nhở hắn. Tuy bây giờ nhìn thấy Lâm Vân có biến hóa rất lớn, nhưng ai mà biết về sau hắn sẽ như thế nào? Có thể hay không quay về bản tính như trước?
- Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm đi.
Lâm Vân nói xong thì đứng dậy mở cửa.
- Anh trai, mẹ không sao chứ?
Lâm Hinh là người đầu tiên vọt tới.
Lâm Vân nhìn bên ngoài rõ ràng có rất nhiều người. Ngay cả lão gia tử cũng từ Yên Kinh tới. Trong đó có cả bí thư Diệp Vũ Phong, và một người trung niên mập mạp đứng ở sau. Xem bộ dáng hình như là viện trưởng của bệnh viện. Có thể thấy bọn họ rất coi trọng bệnh tình của mẹ mình.
- Chào Tam gia gia.
Lâm Vân đi ra ngoài, chào hỏi Lâm Lộ Trọng.
- Ừ, mẹ của cháu không sao chứ?
Lâm Lộ Trọng đã nhìn thấy Lâm Hinh nói chuyện với Hà Anh, liền biết nàng không có chuyện gì. Vừa rồi nghe vị bác sĩ kia nói, mới biết mẹ của Lâm Vân bị thương rất nghiêm trọng. Thật không ngờ Lâm Vân có thể trị tốt cho nàng. Lập tức ông ta có một nhận thức mới với đứa cháu này.
- Không sao rồi.
Lâm Vân trả lời Lâm Lộ Trọng, rồi lại chuyển hướng về Diệp Vũ Phong:
- Chào bí thư Diệp.
- Tôi đến đây là thăm hỏi bá mẫu và bá phụ. Chúng ta nhất định phải tìm ra tên hung thủ kia. Bá mẫu không sao chứ?
Diệp Vũ Phong thấy mẹ của Lâm Vân đang nói chuyện với Lâm Hinh, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
- Không có việc gì, cảm ơn bí thư Diệp đã tới thăm.
Lâm Vân nói xong, nhìn về phía vị bác sĩ kia.
- Còn có một phòng bệnh, ông dẫn tôi đi tới đó.
Vị bác sĩ này thấy Hà Anh rõ ràng có thể ngồi dậy nói chuyện với Lâm Hinh, trong nội tâm rất là khiếp sợ, không nói được ra lời. Đây là y thuật gì vậy?
Ông ta đã kiểm tra rõ tình huống của Hà Anh, tuyệt đối là trọng thương nặng. Dù cho có cứu được một cái mạng thì cũng phải tàn phế. Nhưng hiện tại rõ ràng nàng ta đã hồi phục như bình thường, quả thực là kỳ tích.
← Ch. 207 | Ch. 209 → |