← Ch.233 | Ch.235 → |
- Chính là, nếu anh nói có một ngày nào đó anh sẽ đưa em bay lên bầu trời, hay là đưa em tới tận mặt trăng, em cũng tin tưởng sao?
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.
- Chỉ cần là lời anh nói, em đều tin tưởng.
Hàn Vũ Tích không có chút nào hoài nghi. Nàng cho rằng với tài hoa của Lâm Vân, muốn mua máy bay tư nhân, hoặc là thông qua cách nào đó lên tới tận mặt trăng, cũng không phải là không có khả năng.
Lâm Vân bị lời này của Hàn Vũ Tích triệt để đánh bại. Trong lòng tự nhủ, ít ra nàng phải biểu hiện một chút kinh ngạc hoặc là không thể tưởng tượng nổi mới đúng. Vì sao lại bình thản như vậy?
- Từ nay về sau em gọi anh là Vân ca được không?
Hàn Vũ Tích ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Lâm Vân, nhẹ nhàng nói.
- Em cũng có thể gọi anh là Ngũ ca, ở nhà anh đứng hàng thứ năm, hắc hắc..
Lâm Vân rất tà ác nói.
Thật không ngờ Hàn Vũ Tích nghiêm trang lắc đầu:
- Trong lòng em, anh không phải lão ngũ của Lâm gia kia. Anh chính là Lâm Vân, không có quan hệ gì với Lâm gia ca. Nên em sẽ gọi anh là Vân ca.
Nói xong, lần nữa ôm lấy Lâm Vân, không nói gì thêm.
Mà trong lòng Lâm Vân lại cả kinh. Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao? Điều này sao có thể? Chuyện này đến mình còn không rõ ràng lắm, sao nàng có thể biết được.
Nhưng trong nháy mắt, Lâm Vân liền hiểu tâm tư của Hàn Vũ Tích. Trong mắt của nàng, mình chính là lão công của nàng, không hề có dính líu gì tới bất kỳ gia tộc nào.
Hàn Vũ Tích không ngừng bảo Lâm Vân ăn nhiều một chút. Mà nàng thì ăn rất ít, phần lớn là ngắm nhìn Lâm Vân ăn cơm.
- Em nấu không ngon bằng anh nhỉ?
Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân ăn cơm, cảm thấy rất hạnh phúc. Nàng đã chú ý, hiện tại Lâm Vân ăn cơm không còn phát ra tiếng động như lần trước nữa. Có phải anh ấy vì mình mà sửa đi không? Nhưng dù kiểu gì cũng được, miền là của anh ấy, mình đều yêu mến.
- Anh đã tới Hàn gia phải không?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân đã ăn xong, nhẹ giọng hỏi.
- Ừ, anh còn nói muốn quay lại đại viện của Hàn gia rồi đốt trụi chỗ đó. Chỉ là một mực không có thời gian để đi.
Nếu không phải Hàn Vũ Tích nhắc nhở, thì Lâm Vân đã quên chuyện của Hàn gia rồi. Hiện tại hắn chỉ cần có Hàn Vũ Tích bên cạnh là được.
- Đừng làm vậy, dù sao nơi đó cũng là nơi em sinh ra.
Nói xong, Hàn Vũ Tích đầy vẻ chờ mong nhìn Lâm Vân.
- Ừ, gặp lại em rồi anh còn tới đó làm gì nữa. Huống chi em nói gì, anh đều nghe nấy.
Lâm Vân gật đầu đáp ứng yêu cầu của Hàn Vũ Tích.
Ngày hôm sau, Lâm Vân đi mua một hộp kim châm để giúp Hàn Vũ Tích xóa bỏ vết sẹo trên mặt.
Nếm qua cơm tối, Lâm Vân bảo Hàn Vũ Tích nằm xuống giường, buông lỏng cơ thể. Sau đó sử dụng kim châm để cho Hàn Vũ Tích đi vào giấc ngủ. Rồi dùng hơn mười căn kim châm đâm vào các huyệt vị trên mặt của Hàn Vũ Tích. Vận chuyển tinh lực vào bàn tay, chậm rãi mát xa khuôn mặt của Hàn Vũ Tích. Các vết sẹo trên mặt nàng bắt đầu biến mất.
Ba tiếng sau, Lâm Vân lấy kim châm ra. Mà khuôn mặt hiện tại của Hàn Vũ Tích đã trở lại như lúc trước. Nhưng Lâm Vân chưa dừng ở đó, hắn lấy ra một cọng Địa Lan cuối cùng, dùng một nửa, lấy nước thoa đều trên mặt của Hàn Vũ Tích. Địa Lan có tác dụng khôi phục làn da rất tốt, nhưng lại không thể dùng quá nhiều.
Dùng nhiều hơn ngược lại sẽ làm tổn thương làn da. Lúc ở trong rừng rậm Amazon, Lâm Vân mới lấy được ba cây Địa Lan, mà hai cây trong đó đã đưa cho Hàn Vũ Đình. May mắn còn lưu lại một cây. Nếu không dùng linh thảo khác cũng được, nhưng hiệu quả lại kém xa Địa Lan.
Thoa xong, Lâm Vân lại lấy một viên Dưỡng Nhan Hoàn, bỏ vào trong miệng của Hàn Vũ Tích. Viên thuốc rất nhanh tan ra rồi chui vào họng của Hàn Vũ Tích.
Làm xong toàn bộ thì cũng đã qua bốn tiếng, Lâm Vân cảm giác rất mệt mỏi. Mặc dù tu vị của hắn đã là một sao, nhưng dù sao hôm qua thăng cấp một sau trung kỳ có chút vội vàng, hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích đang ngủ say, không muốn kinh động nàng. Chỉ là cởi áo khoác và quần dài của nàng ra. Nhưng khi nhìn tới áo lót bên trong, thì chính là áo lót mà mình đã làm tặng cho nàng. Cái áo lót này không phải đã qua ba năm rồi sao? Mà nhìn màu sắc của nó có vẻ như vẫn mới, chắc là bình thường nàng không mặc qua.
Trong lòng Lâm Vân nóng lên, hắn đã biết Hàn Vũ Tích nghĩ gì. Là nàng không nỡ mặc vào, chỉ đợi khi mình trở về thì mặc cho mình xem. Nàng thật là khờ, mình đã làm được một bộ, chẳng lẽ không làm được mấy bộ nữa sao? Nhẹ nhàng vuốt ve cái áo lót, không có ý gì khác, chỉ là trong lòng nổi lên một loại nhu tình khó nói lên lời.
Một lúc lâu sau, mới thu hồi tình cảm, đi tắm rửa một cái rồi bắt đầu ngồn bên cửa sổ tu luyện. Tuy hiện tại tinh lực tiêu hao rất nhiều, nhưng chỉ cần tu luyện cả đêm, Lâm Vân đã hồi phục như cũ.
Lúc buổi sáng, Hàn Vũ Tích tỉnh lại, nhìn Lâm Vân ngồi ở bên cửa sổ. Nghĩ tới việc tối hôm qua Lâm Vân giúp mình chữa trị chắc là mệt chết. Lần trước hắn đã mệt mỏi đến đứng cũng không vững. Không khỏi đau lòng, bật thốt nói:
- Anh ngồi chỗ đó làm gì, sao không lên giường mà ngủ?
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích tỉnh lại, lập tức đi tới ngồn bên cạnh nàng. Nhìn lại khuôn mặt của Vũ Tích thì đã trở lại bình thường, chỉ có vết nhàn nhàn của nước cây Địa Lan. Có vài chỗ, làn da không còn bóng loáng, nhưng điều này không làm khó được Lâm Vân.
- Em cứ nằm tiếp đi, đừng vội cử động.
Lâm Vân nhẹ giọng nói với Hàn Vũ Tích.
- Vâng...
Tuy không biết Lâm Vân muốn làm gì, nhưng nếu hắn đã nói, thì Hàn Vũ Tích đều nghe hắn.
Lâm Vân lần nữa vận chuyển tinh lực vào tay, rồi xoa bóp trên khuôn mặt của Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, rồi lại trở nên lành lạnh. Một giờ sau, Lâm Vân thả tay xuống, nhìn Hàn Vũ Tích, thỏa mãn gật đầu.
Hiện tại trên khuôn mặt của Hàn Vũ Tích không còn bất kỳ vết sẹo nào. Ngay cả làn da cũng không nhìn ra chỗ chút bất đồng nào. Thậm chí còn bóng loáng hơn cả lúc trước.
Hàn Vũ Tích không chú ý tới Lâm Vân đang nhìn chằm chằm vào mình, mà là sờ sờ trên người, phát hiện y phục của mình đã bị cởi. Biết là Lâm Vân cởi hộ mình, nhưng lại nhớ mang mang lúc mình ngủ, Lâm Vân còn vuốt ve lồng ngực của mình nữa. Khuôngmặt đỏ lên, thầm mắng anh chàng bại hoại. Rõ ràng lúc mình ngủ, cũng làm chuyện này.
Lâm Vân thấy khuôn mặt của Hàn Vũ Tích trở nên đỏ bừng, có chút thắc mắc hỏi:
- Sao mặt em đỏ thế?
- Anh là tên xấu, tối hôm qua có phải anh...
Hàn Vũ Tích không nói được hết lời.
Lâm Vân đầu đầy nghi vấn nhìn Hàn Vũ Tích. Trong lòng tự nhủ, tối hôm qua mình có làm gì cô ấy đâu nhỉ. Chỉ là cởi áo ngoài của nàng rồi sau đó đi tu luyện thôi mà.
Thấy biểu lộ kỳ quái của Lâm Vân, trong lòng Hàn Vũ Tích rất ngọt, anh chàng bại hoại này còn giả vờ không biết. Đột nhiên kéo tay của Lâm Vân đặt ở lồng ngực của mình nói:
- Nếu anh thích sờ, thì cứ...
Lúc này Lâm Vân mới hiểu ra, nguyên lai động tác của mình tối hôm qua, Hàn Vũ Tích mơ mơ màng lại biết. Có chút thương tiếc, kéo Hàn Vũ Tích lại nói:
- Cô nàng ngốc, hiện tại em đừng nghĩ nhiều. Có môt ngày nào đó anh sẽ đưa em tới mặt trăng rồi cử hành hôn lễ của chúng mình. Em có thích không?
- Có chứ, em rất thích.
Hàn Vũ Tích nói xong, chăm chú tựa vào ngực của Lâm Vân.
- Đưa tay của em cho anh.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích nói.
Hàn Vũ Tích kỳ quái đưa tay của mình, Lâm Vân cầm lấy tay trái của nàng, rồi đeo một chiếc nhẫn Tinh Giới vào ngón áp út.
- A, chiếc nhẫn thật đẹp...
Hàn Vũ Tích giơ ngón áp út lên nhìn mấy lần. Trên đời lại có chiếc nhẫn đẹp như vậy sao? Chiếc nhẫn thậm chí còn tỏa ra màu tím nhàn nhạt.
- Vân, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn kết hôn sao?
Đôi mắt của Hàn Vũ Tích đã đẫm lệ. Nàng đột nhiên cảm giác mình thực sự hạnh phúc. Tất cả ủy khuất trước kia hiện tại đều biến mất vô ảnh vô tung.
- Ừ, thích không?
Lâm Vân nhẹ nhàng ộm Hàn Vũ Tích hỏi.
- Em rất thích, anh tặng cho em cái gì, em cũng thích. Nhưng em lại không có cái gì tặng anh, em...
Hàn Vũ Tích chợt phát hiện, mình còn chưa từng tặng Lâm Vân một món quà nào. Cho tới nay đều là Lâm Vân tặng cho nàng.
- Chúng ta còn phân ra ai với ai làm gì nữa? Của em chính là của anh rồi. Đâu cần em tặng anh cái gì nữa?
Lâm Vân vê cái mũi của Hàn Vũ Tích, nói.
"Đúng vậy, mình đã là của anh ấy, mình còn cần tặng cái gì cho anh ấy nữa?'
Hai người đều im lặng, không muốn nói chuyện thêm, chỉ chăm chú ôm nhau.
Lâm Vân kiểm tra thân thể của Hàn Vũ Tích một chút. Hàn Vũ Tích không có Tinh Nguyên nên không có cách nào Tu Tinh. Nhưng lại không chắc nàng có nguyên căn nào khác không. Mà nếu có nguyên căn nào khác, Lâm Vân cũng không có công pháp phù hợp cho nàng tu luyện. Hiện tại hắn chỉ có một bộ công pháp tu chân đơn giản, nhưng phải có linh căn mới tu luyện được. Nếu không có linh căn thì vô pháp tu luyện. Đã không xác định được nàng có linh căn hay không, thì trước hết dạy cho nàng công pháp kia. Nếu nàng tu luyện hiệu quả, thì chứng tỏ rằng nàng có linh căn trong người. Nếu không có hiệu quả, thì đành phải nghĩ biện pháp khác vậy.
- Vũ Tích, anh muốn em luyện một chút công phu.
Lâm Vân buông Hàn Vũ Tích ra, rất trịnh trọng nói.
- Vâng, chỉ cần anh bảo em luyện là em sẽ luyện.
Hàn Vũ Tích trả lời vô cùng dứt khoát.
← Ch. 233 | Ch. 235 → |