← Ch.248 | Ch.250 → |
Lâm Vân ngồi ở ghế, tuy rất mệt mỏi nhưng không có chút buồn ngủ nào. Một mực không có tin tức gì của Vũ Tích, khiến hắn chẳng những sốt ruột mà còn bắt đầu sợ hãi. Sợ hãi không còn được gặp lại nàng.
Ngược lại tên râu quai nón này làm việc khiến hắn tương đối hài lòng. Tên râu quai nón có vẻ rất hiểu ý hắn, điều khiển thuyền rất nhanh, còn đi khắp nơi tìm kiếm, chứ không phải là loanh quanh hồ lộng Lâm Vân. Quả nhiên là một kẻ làm việc buôn bán không vốn, giỏi về nhìn mặt mà bắt chuyện.
Thuyền hải tặc vừa đi được mấy tiếng, Lâm Vân đã phát hiện ra một con tàu chở hàng. Trên đó có hơn một trăm người, toàn bộ là thành viên của Hắc Thủ Băng Đao. Còn có một người đeo đồng hồ bạc trên tay.
Áp chế sự kích động trong lòng, Lâm Vân lập tức nhảy lên Phi Vân Trùy, rất nhanh bay tới con tàu chở hàng kia. Lưu lại mấy người râu quai nón còn đang không ngừng điểu khiển tàu đi khắp nơi. Thẳng đến mấy tiếng sau bọn chúng mới phát hiện là Lâm Vân đã rời đi. Tên Juan thở dài một tiếng, vội vàng lái thuyền chở về hang ổ. Chỉnh chỉnh hai tháng đều không dám đi ra. Trong lòng còn đang nghĩ Lâm Vân đến thuyền của mình, rồi lại rời thuyền của mình như thế nào mà mình không biết. Nếu không phải đã chết vài tên thủ hạ, thì y còn tưởng mình nằm mơ.
Hơn mười tên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao bảo vệ đầu thuyền, chính đang khẩn trương nhìn xung quanh. Lâm Vân đảo mắt đã tới trước mặt bọn chúng. Không đợi mười tên này phản ứng, Lâm Vân đã lấy ra một khẩu súng ak47, bắn xối xả về bọn chúng. Ở chỗ này, Lâm Vân sẽ không sợ những kẻ này chạy trốn, nên không cần phải lãng phí tinh lực giết người. Tiết kiệm sức lực để tìm Vũ Tích còn hơn. Hắn cũng đã biết Vũ Tích không ở trên con thuyền.
Nghe thấy tiếng súng, các thành viên trên thuyền đều cầm súng chạy về hướng đầu thuyền. Lâm Vân chẳng muốn nói nhiều, thấy một người bắn chết một người. Hắn đã phát hiện bên trong con tàu này có hai tên Hắc Băng và một tên chỉ huy. Chỉ cần để lại ba tên này hỏi han là được rồi.
Lâm Vân một bên dùng súng xạ kích, một bên đi về hướng khoang thuyền. Bất kỳ kẻ nào gặp phải Lâm Vân đều không thể may mắn trốn thoát.
Vài phút sau, Lâm Vân đã giết chết mười tên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao. Lâm Vân dùng thần thức quét một cái, còn hơn ba mươi tên thành viên đang tập trung ở một căn phòng khá lớn. Phỏng chừng bị Lâm Vân dọa sợ, bọn chúng đều đang khẩn trưởng nhìn về cánh cửa.
Lâm Vân trực tiếp đi tới cảnh cửa đó, một cước đá văng cửa, cùng lúc là tiếng súng vang lên. Lâm Vân đã cất khẩu súng kia đi, bởi vì hắn ngại tốc độ súng quá chậm, không đủ để giết ngay lập tức.
Vô số viên đạn bắn về phía cánh cửa. Bắn một lúc nhưng không nhìn thấy ai. Nhóm người này còn đang kinh nghi bất định, thì đã nhìn thấy một mảng đao ảnh trắng xóa tràn ngập cả căn phòng. Hơn ba mươi tên thành viên sát thủ đều bị cắt thành từng khối. Một mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập cả căn phòng.
Chỉ còn lại ba tên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao còn sống. Ba tên này chỉ cảm thấy toàn thân phát run, hai chân như nhũn ra.
Bọn chúng đã bao giờ trông thấy một cảnh máu me như vậy đâu. Cả căn phòng đều là từng khối thịt bị cắt đứt, cùng với máu tươi vung vẩy khắp nơi, khiến cho người ta có cảm giác như đứng giữa địa ngục vậy.
Lâm Vân chắp tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba tên kia.
Khung cảnh xung quanh trở nên tĩnh mịch.
Một lúc lâu sau, tên đeo đồng hồ màu bạc, không chống đỡ được đôi chân mềm nhũn, khắc chế mình không ngã xuống đống máu tươi, run rẩy nhìn Lâm Vân hỏi:
- Ngươi, ngươi là ai? Là ma quỷ....
Người này còn chưa dứt lời, Lâm Vân đã một đao cắt đứt tay của y. Hai tên đeo đồng hồ màu đen bên cạnh, rốt cuộc không khống chế nổi sự sợ hãi trong lòng, đều đi tới một bên nôn mửa.
Một mình bọn chúng đối mặt với mưa bom bão đạn, có lẽ bọn chúng cũng không sợ. Nhưng trước mắt cái lò sát sinh này, còn nồng nặc mùi máu tươi, bọn chúng không thể chịu đựng được.
- Con tàu của các ngươi có phải chở một cô gái tên là Hàn Vũ Tích không? Hiện tại cô ấy đang ở nơi nào? Cho các ngươi 30 giây để trả lời. Nếu không trả lời thì các ngươi cũng giống như những mảnh vụn trên mặt đất kia vậy...
Lâm Vân lạnh lùng nhìn tên đeo đồng hồ màu bạc nói.
- Ngươi, ngươi chính là Lâm Vân kia...Là ngươi một người giết chết cả tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, mà không phải là một tổ chức khác?
Tên đeo đồng hồ bạc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Dùng cánh tay còn lại chỉ về hướng Lâm Vân, ngữ khí giống như là gặp phải một con quái vật vậy.
Lâm Vân lại giơ tay tung một đao chém đứt chân tên chỉ huy:
- Đừng nói nhảm nhiều.
Tên chỉ huy lập tức không nhịn được đau đớn mà ngất xỉu trên mặt đất. Lâm Vân nhìn hai tên còn đang nôn mửa, lần lữa lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi, ai biết thì nói mau.
- Tôi biết...Hai cô gái đó bị chúng tôi bắt lên con tàu này. Nhưng năm ngày trước, hai cô gái đó đã giết một thành viên của chúng tôi, rồi cướp lấy một con thuyền cứu nạn chạy trốn. Chúng tôi không có truy hai người đó, mà chỉ muốn mau chóng chạy trốn...
Một tên thành viên Hắc Băng nơm nớp lo sợ nói.
- Hai cô gái đó đi hướng nào?
Lâm Vân nghe được tin tức của Hàn Vũ Tích, cưỡng chế kích động trong lòng.
- Là ngày thứ ba sau khi chúng tôi rời cảng Los Angeles. Nhưng tới buổi sáng ngày thứ tư chúng tôi mới phát hiện ra. Vị trí cụ thể thì không rõ ràng lắm.
Tên này nói xong câu đó, thì Lâm Vân đã không còn hứng thú nghe tiếp. Vung tay lên giết nốt ba người.
Lâm Vân đi ra căn phòng, vừa định dùng một mồi lừa thiêu nốt con thuyền. Thì bỗng càm nhận được sự ba động của linh khí. Vội vàng đi tìm. Tới một căn phòng bố trí rất là xa hoa thì phát hiện ra một hộp gỗ có linh khí ba động trong đó. Mở ra xem thì phát hiện ra ba viên linh thạch.
Trong lòng Lâm Vân vui vẻ, vội vàng thu hồi ba viên linh thạch này. Trong đầu suy nghĩ, mình giết bọn chúng quá nhanh, bằng không có thể hỏi cái tên đeo đồng hồ màu bạc xem bọn chúng lấy đâu ra số linh thạch này. Nhưng bây giờ đã không hỏi được rồi.
Thật không ngờ ở thế giới này không thiếu linh thạch. Xem ra tăng tới tu vị cao hơn không còn là mộng tưởng. Thậm chí có một ngày nào đó, mình còn có thể xé rách tinh không, trở lại đại lục Thiên Hồng.
Hiện tại việc quan trọng nhất chính là mau chóng tìm được Vũ Tích. Sau đó giúp nàng tu luyện. Nếu có một ngày mình có thể tìm đủ linh thạch, đạt tới chín sao. Nói không chừng xé rách không gian không còn là mộng tưởng nữa. Còn nói tới dựa vào kỹ thuật để làm được điều đó thì đúng là một trò cười. Cho dù mình có sống lâu ở đây, khoa học kỹ thuật nơi này phát triển cao nhất cũng chỉ là thăm dò mấy hành tinh xung quanh địa cầu mà thôi, đi tới các hành tinh xa hơn thì đúng là nằm mơ.
Tuy không biết đại lục Thiên Hồng có phải là một hành tinh thuộc hệ Ngân Hà hay không, nhưng Lâm Vân đoán nó sẽ không gần Trái Đất. Thậm chí đã vượt qua cả hệ Ngân Hà. Hiện tại Lâm Vân cũng có thể khẳng định thế giới này có người Tu Chân. Ngay cả linh thạch và pháp khí đều xuất hiện. Mà cái thẻ tre không có chữ trên đó kia không biết dùng làm gì?
Còn có, chỗ này đã có người Tu Chân, vì sao đến bây giờ rồi mình cũng không gặp được một người?
Lâm Vân lắc đầu, buông tha những suy nghĩ này. Bước lên Phi Vân Trùy, bay lên trời, rồi phóng một mồi lửa thiêu hủy cả con tàu chở hàng. Hiện tại, tổ chức Hắc Thủ Băng Đao coi như đã trở thành lịch sử. Mặc dù còn hơn một trăm tên lọt lưới, nhưng tin tưởng bọn chúng sẽ không dám tái tạo lại tổ chức. Bởi bọn chúng sẽ sợ mình tìm bọn chúng trả thù.
Hiện tại phải nhanh chóng tìm được Vũ Tích. Nghe tên Hắc Băng kia nói, có hai cô gái. Không biết còn một người là ai. Nhưng vô luận như thế nào, Vũ Tích đang sống trên một cái con thuyền nhỏ, phiêu bạt trên biển như vậy, là vô cùng nguy hiểm.
...........
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đã phiêu bạt trên biển được bảy ngày. Tuy hai người đã tiết kiệm đồ ăn và thức uống, nhưng số lương thực còn lại vẫn không còn nhiều lắm. Huống hồ lênh đênh một tuần trên biển như vậy, hai người đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Khuôn mặt trắng bệch vì tiều tụy.
Hàn Vũ Tích tu luyện qua công pháp, lại được Lâm Vân cải thiện về thể chất, nên tốt hơn chút. Liễu Nhược Sương thì đã không chịu nổi. Hai người cũng biết, thêm ba ngày nữa, , mà không gặp được con thuyền nào đi qua, thì hai người chỉ có con đường chết.
Huống hồ, hiện tại chỉ cần vô tình gặp phải thời tiết ác liệt, thì hai người còn chết nhanh hơn.
Hàn Vũ Tích rất khát vọng được gặp lại Lâm Vân. Nàng và Lâm Vân mới ở bên nhau được vài ngày lại tách ra. Mà lần này có thể gặp lại được hắn hay không cũng là khó nói.
Hai người đều buông tha cho việc chèo thuyền. Để cho con thuyền này trôi đi đâu thì trôi.
- Chồng của chị làm nghề gì vậy?
Trải qua mấy ngày cùng chung hoạn nạn trên một con tàu nhỏ, thái độ của Hàn Vũ Tích đối với Liễu Nhược Sương đã cải thiện không ít. Vừa nghe Liễu Nhược Sương hỏi vấn đề này, Hàn Vũ Tích đột nhiên nhớ tới từng kỷ niệm với Lâm Vân lúc trước.
← Ch. 248 | Ch. 250 → |