← Ch.307 | Ch.309 → |
Lâm Vân thở dài, biểu hiện của Cam Dao ngày hôm nay thật khiến cho hắn khó hiểu tâm tư của nàng ta. Sợ nàng ta nghĩ nhiều, liền vội vàng hỏi:
- Em nói mẹ và em gái em xảy ra chuyện gì sao?
Trong mắt của Cam Dao hiện lên một tia bất lực:
- Mẹ và em gái em đã bị cảnh sát giam giữ một tuần rồi. Chuyện là như vậy, bởi vì mẹ của em mở quán ăn ở trước cửa trường học, nên cứ tới cuối tuần em và em gái lại tới giúp việc cho mẹ. Tuần trước, mẹ và em gái em gây xảy ra xung đột với người khác. Lúc em đi tới thì mẹ và em gái đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Bọn họ nói rằng em gái của em cố ý gây thương tích cho người vô tội. Em muốn được gặp hai người, nhưng bọn họ lại không cho phép. Về sau em phải nhờ tới Liên Bình mới được gặp lại hai người.
- Thần sắc của hai người rất tiều tụy. Em hỏi em gái thì mới biết được, việc xảy ra không như lời cảnh sát nói. Sự thật là có hai tên lưu manh đùa giỡn em gái của em. Bọn chúng muốn em gái em cùng bọn chúng uống rượu. Mẹ của em đi lên ngăn cản rồi khuyên bảo. Nhưng hai người kia rõ ràng lại đãnh ngã mẹ em, còn không ngừng dùng chân đá.
- Em gái của em thấy mẹ bị đánh, liền cầm dao thái thịt xông tới. Cũng không biết em ấy có chém trúng người hay không, nhưng rất nhanh em ấy lại bị cảnh sát bắt đi. Đến hiện tại hai người còn chưa được thả.
Cam Dao nói xong, xoa xoa nước mắt. Trong một tuần này, nàng chưa từng được ngủ yên giấc. Hiện tại nàng ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Vân một là vì nàng quá nhớ hắn, còn vì nàng thực sự bất lực.
- Đi thôi.
Lâm Vân sờ tóc của Cam Dao, hắn cảm thấy ba người phụ nữ một khi tới một nơi chưa quen thuộc sinh sống, thì quả thực là gian nan. Hắn đã nghe Vũ Tích nói qua chuyện của Cam Dao. Biết được Cam Dao vì đuổi theo chiếc tàu điện ngầm mà ngất đi, trong Lâm Vân liền thắc mắc có phải nàng ấy thực sự có tình cảm với mình hay không? Mà hôm nay nàng ấy rõ ràng đã thẳng thắn nói ra.
- Đi nơi nào?
Cam Dao còn chưa kịp phản ứng.
- Đi tới đồn cảnh sát chứ đi đâu nữa. Tới đó xem mẹ và em gái em như thế nào rồi.
Trong lòng Lâm Vân biết, rất có thể Cam Dao bị một người nào đó tính kế. Những người bán quà vặt khác đều không gặp phải việc gì, vì sa o hết lần này tới lần khác, quán của mẹ Cam Dao lại xảy ra chuyện?
- Nhưng mà, Lâm đại ca, những tay cảnh sát kia rất không nói đạo lý. Bọn họ sẽ không có khả năng đồng ý chúng ta đi thăm người thân đâu.
Trong lòng Cam Dao rất muốn nhìn mẹ và em gái. Nhưng nàng cũng có dự cảm, chuyện này rất có thể không giống như biểu hiện bên ngoài của nó.
- Em không thấy anh vừa đánh gãy chân của mấy người kia sao? Nếu anh sợ cảnh sát thì việc gì phải làm như vậy. Hắc hắc.
Lâm Vân tự giễu cười. Có vài việc đôi khi muốn tránh cũng không tránh được.
- A, đúng rồi, vậy phải làm sao bây giờ Lâm đại ca? Người kia là Liên Binh, chinh là người của Liên gia Thanh Hóa, chúng ta làm sao có thể chống lại bọn họ? Lâm đại ca, anh mau rời đi thôi, đừng ở lại đây nữa. Anh chỉ cần nói chỗ ở hiện tại của anh và Vũ Tích, em làm xong chuyện bên này sẽ đi tìm anh.
Cam Dao đột nhiên nhớ tới Lâm Vân vừa gây ra môt việc lớn, việc này đã không còn là việc đánh người đơn giản như vậy nữa.
- Không cần đâu. Không chỉ nói đánh mấy con lợn của nhà Liên gia, , cho dù giết bọn chúng thì thế nào? Không nói những điều này nữa, chúng ta đi thôi. Hiện tại chắc Liên gia đã biết Liên Bình bị đánh. Nói không chừng đang truy lùng chúng ta.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng.
Cam Dao trông thấy nụ cười của Lâm Vân, đột nhiên bình tĩnh trở lại. Lúc ban đầu còn ở Phụng Tân, đối mặt với công ty trang phục Hồng Tường có cục diện rối rắm như vậy, không phải anh ấy cũng chỉ cười nhạt thôi sao?
Người nam nhân này tạo cho người khác một cảm giác rất yên ổn. Đột nhiên trái tim của Cam Dao đập thình thịch. Nàng bỗng nghĩ tới, không biết chị Vũ Tích có thể cho mình một khoảng trống nhỏ nhoi hay không. Nàng không ngại làm tình nhân của hắn, cho dù chỉ là một người ấm giường. Nàng chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Nếu như không phải nhiều năm rồi mới gặp lại Lâm Vân, nếu như không phải nàng quá mức nhớ nhung Lâm Vân, thì nàng có dũng khí nhào vào lòng Lâm Vân sao? Nàng còn có dũng khí nói ra những lời đó sao? Chắc chắn sẽ không. Nhưng đã nói ra rồi, nàng sẽ không hối hận.
Nhưng có lẽ chỉ có chị Vũ Tích mới xứng với Lâm đại ca, mình chỉ cần gặp lại anh ấy là đủ rồi, cần gì suy nghĩ những thứ khác làm gì? Nghĩ tới đây, tâm tình của Cam Dao trở nên bình tĩnh.
Lâm Vân cảm nhận được tâm tình của Cam Dao lúc thì kích động, lúc thì bình tĩnh, không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn có chút cảm giác.
Đồn cảnh sát của khu Hàm Phổ thuộc thành phố Thanh Hóa cách đại học Thanh Hóa không xa. Lâm Vân và Cam Dao chỉ mất mười phút đi xe taxi là tới.
Hơn mười chiếc xe cảnh sát vượt qua chiếc xe taxi, còi hú inh ỏi.
Lâm Vân và Cam Dao xuống xe, Lâm Vân cười nói với Cam Dao:
- Trông thấy mấy cái xe cảnh sát vừa rồi không? Chắc là muốn đi bắt anh đây, phản ứng thật là nhanh a.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Cam Dao khẩn trương nắm chặt tay của Lâm Vân. Nàng hy vọng hắn có thể giúp mình, nhưng cũng sợ Lâm Vân bị cảnh sát bắt. Tâm tình rất là mâu thuẫn.
Lâm Vân dùng thần thức quét một vòng, cười lạnh nói:
- Xem ra mẹ và em gái của em sắp bị đánh, chúng ta vào luôn thôi.
Nghe thấy mẹ và em gái của mình sắp có hại, Cam Dao vội vàng buông lỏng Lâm Vân, bước nhanh vào đồn cảnh sát. Mẹ và em gái hiện tại mới chỉ là giam tạm thời. Một khi phải giáo dục lao động thì sẽ bị chuyển tới nhà giam chính thức. Cam Dao đã quên là hiện tại mình không có quyền gặp mẹ và em gái. Đúng là quan tâm sẽ bị loạn.
Quả nhiên, Cam Dao vừa chạy tới chỗ mẹ và em gái mình bị bắt, thì đã bị một người cảnh sát trung niên nghiêm khắc chặn lại nói:
- Có việc gì thì đi tới phòng tiếp khách, nơi này là chỗ giam giữ phạm nhân, không thể xông vào bừa bãi.
Cam Dao nghe vậy mới kịp phản ứng là mình không có quyền gặp mẹ và em gái. Ngây người trong chốc lát thì Lâm Vân đã đi tới. Hắn nắm chặt tay của Cam Dao, , nói:
- Mẹ và em gái của em không ở trong này. Anh thấy có hai ngươi hơi giống em, em có ảnh chụp của bọn họ không?
- Có.
Cam Dao liền tranh thủ tháo cái vòng có hình trái tim đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân mở ra nhìn, liền sửng sốt, đây không phải là ảnh chụp của mình sao?
Cam Dao trông thấy Lâm Vân ngây người, mới kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Ở mặt bên.
Lâm Vân lật cái hình trái tim, quả nhiên trông thấy ảnh chụp chung của hai người. Hẳn là mẹ và em gái của Cam Dao. Đây là ảnh ba người quan trọng nhất trong cuộc đời của Cam Dao sao?
Lâm Vân nhìn tấm ảnh chụp là biết người mà mình vừa nhìn thấy bị thẩm vấn là em gái của nàng. Liền trả lại cái vòng cho Cam Dao, nói:
- Em gái của em đang bị cảnh sát thẩm vấn, chúng ta đi thôi.
Cam Dao kỳ quái nhìn Lâm Vân, nhưng không lên tiếng.
Đi tới một phòng thẩm vấn trên tầng năm, Lâm Vân đang chuẩn bị gõ cửa, nhưng đảo mắt hắn đã thay đổi chủ ý. Liền một cước đá văng cánh cửa ra. Một cô gái tuổi chừng hai mươi, tóc tai bù xù đang bị còng trên ghế. Vừa rồi Lâm Vân còn trông thấy quần áo của cô ta chỉnh tề, nhưng đảo mắt cái đã bị kéo xuống.
Một người nam tử hơn hai mươi tuổi, không mặc quần áo cảnh sát, đang cầm cái gậy côn định đánh cô bé. Nhưng gậy côn vừa mới tới một nửa đã bị người bắt lấy. Ngay sau đó Lâm Vân một cước đạp bay y lên tường. Tên này liền nằm vật xuống, không đứng dậy nổi.
- Cậu là ai? Sao dám xông vào phòng thẩm vấn còn đánh lén cảnh sát?
Một tên cảnh sát còn đang ghi chép, trông thấy Lâm Vân đánh đội trưởng của mình, còn đá tung cửa phòng thẩm vấn nữa, liền cầm lấy bộ đàm, muốn thông báo cho đồng nghiệp.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, lại tung một cước, đá bay tên cảnh sát đang chuẩn bị gọi hỗ trợ tới. Tên này đáp ngay ngắn trên cái tên đội trưởng vừa nãy.
- Muội muội...
Cam Dao nhào tới cô gái bị trói trên chiếc ghế, nước mắt rơi như mưa. Lần trước tới, em gái của mình chỉ có chút tiều tụy. Không nghĩ tới hôm nay tận mắt thấy em gái của mình bị đánh. Trên tay con bé còn có vài vết thương cũ, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên bị đánh.
- Tỷ tỷ, sao chị lại tới đây?
Cô gái bị trói trên ghế nhìn thấy là chị mình Cam Dao, khàn giọng hỏi.
Lâm Vân đi tới tên cảnh sát mà mình vừa đá kia, lấy một cái chìa khóa trong túi của y. Rồi đi tới mở còng tay của em gái Cam Dao ra. Hai chị em liền ôm nhau, khóc nức nở. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
- Lâm đại ca, đây là em gái của em, Cam Lăng. Em, đây chính là anh ấy.
Lúc Cam Dao giới thiệu Lâm Vân, rõ ràng không nói tên, sắc mặt còn có chút nhăn nhó.
Cam Lăng chỉnh lại mái tốc rối bù, nhìn Lâm Vân một hồi lâu, mới đi tới trước mặt hắn, nói:
- Lâm đại ca, cảm ơn anh. Chị của em đã nói chuyện của anh cho em nghe rồi, cảm ơn anh lại giúp chị em một lần nữa.
Lâm Vân nhìn Cam Lăng, cô bé này không giống Cam Dao chút nào. Thậm chí khó mà nghĩ được hai người này là chị em ruột. Tuy trên mặt còn có vài vết thương, dung nhan cũng tiều tụy vì mệt mỏi, nhưng không thể che giấu được khí tức thanh xuân của cô bé.
Trong mất của Lâm Vân, tuy Cam Lăng cũng tính là một cô gái xinh đẹp. Nhưng cô ta còn kém Cam Dao một ít. Tuy nhiên, vẻ đẹp của Cam Dao là ẩn sâu bên trong, không biết vì sao tên Liên Bình kia lại nhìn ra được? Chẳng lẽ y cũng giống như Mạnh An sao?
Bất quá người khác đã không cho Lâm Vân thời gian suy nghĩ. Cửa ra vào lập tức xuất hiện bảy tám tên cảnh sát. Bọn họ vừa đi vào phòng thẩm vấn, liền bao vây ba người lại.
Bảy tám cây súng nhắm ngay vào Lâm Vân, Cam Lăng còn chưa kịp phản ứng, thì Cam Dao đã xông tới ngăn cản trước mặt Lâm Vân. Nàng thấy em gái mình bị ta tấn như vậy, là biết có người hãm hại. Cũng biết hôm này khó trách khỏi một kiếp. Tuy nàng chặn trước người của Lâm Vân, nhưng biết mình chỉ có thể ngăn cản hộ Lâm Vân một viên đạn mà thôi. Nhưng nàng vẫn làm như vậy, căn bản là một hành vi vô ý thức.
Lâm Vân kéo Cam Dao về phía sau nói:
- Đây không phải là chuyện của phụ nữ, em không cần phải đứng ở phía trước.
Cam Dao còn chưa nói gì, thì tên cảnh sát bị Lâm Vân đá bay vào góc tường kia đã kêu lên:
- Hắn chính là người đã đánh lén cảnh sát.
Vài người cảnh sát nghe thấy vậy liền lao tới muốn bắt Lâm Vân tay không tấc sắt lại. Thân hình của Lâm Vân lóe lên, những người cảnh sát này chỉ thấy hoa cả mắt, rồi lập tức toàn bộ bị đánh ngã xuống mặt sàn.
Lâm Vân không nặng tay, bởi vì những người cảnh sát này đều làm theo lệnh của cấp trên. Việc này không có quan hệ gì tới bọn họ cả. Bảy tám khẩu súng đã bị Lâm Vân đá qua một bên. Tất cả mọi người thì há hốc mồm nhìn Lâm Vân. Kể cả Cam Dao dù biết Lâm Vân đánh nhau rất giỏi, nhưng nàng vẫn bị bản lĩnh của hắn hù sợ.
Hai mắt của Cam Lăng thì càng phát ra ánh sáng. Cô bé này không giống như chị mình ngoài mềm trong cứng. Mà là một cô gái trong ngoài đều mạnh mẽ. Bằng không cô ta đã không cầm dao phay chém người rồi.
- Cậu là ai, sao lớn mật như thế. Dám đến cục cảnh sát gây sự. Giỏi võ thì sao, cậu có thể đánh thắng được cả quân đội của quốc gia hay không?
Lại có ba người cảnh sát đi vào, người nói chuyện là một người cảnh sát trung niên đứng ở giữa.
- Hiện tại cậu tự thú đi, chúng tôi sẽ khoan hồng cho cậu. Một khi chúng tôi phải sử dụng bạo lực bắt cậu lại. Thi sự việc sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Tên cảnh sát trung niên này nhìn bảy tám người đồng nghiệp của mình còn đang nằm trên mặt đất, lại nhìn đống súng ở một bên kia, cau mày nói.
- Ông là ai?
Lâm Vân nhìn thoáng qua người cảnh sát trung niên kia, lạnh giọng hỏi.
- Tôi là đồn trưởng của đồn cảnh sát Hàm Phổ, Vạn Chí Hoa. Tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ yêu cầu vừa rồi của tôi. Bằng không cậu sẽ bị quy vào tội chống lệnh bắt và đánh cảnh sát. Thậm chí còn bị liệt vào tội tấn công đồn cánh sát nữa.
Vạn Chí Hoa nhìn mấy người thuộc cấp của mình nằm trên sàn nhà, trong nội tâm rất không hài lòng. Hiện tại tố chất của cảnh sát thật sự là quá thấp. Rõ ràng nhiều người như vậy cũng không thể bắt được một người.
Ngay cả bản thân mình, cũng đủ để đối phó với người tuổi trẻ kia. Nhưng y chỉ không muốn động thủ thôi. Năm đó lúc còn ở trong bộ đội, Vạn Chí Hoa chính là quán quân môn vật lộn. Hiện tại tới đồn cảnh sát làm việc, nhưng công phu không hề mất.
- Đồn trưởng Vạn phải không. Ông có biết vì sao tôi lại tới đây gây sự với đồn cảnh sát không mà trực tiếp hỏi tội tôi?
Lâm Vân ngược lại không nóng nảy, rõ ràng kéo một cái ghế ngồi xuống. Hắn biết cái tên đồn trưởng Vạn này đã dám đi tới gần như vậy, là biết thân thủ của y không kém.
Lúc này đã vang lên rất nhiều tiếng xe cảnh sát. Đoàn xe cảnh sát đi bắt Lâm Vân đã trở về. Thậm chí có cả cảnh sát của đồn khác nữa. Cả đồn cảnh sát Hàm Phổ bị vây chật như nêm cối vậy.
- Vô luận động cơ của cậu là gì, nhưng cậu dám tập kích đồn cảnh sát thì đã là tội lớn. Hiện tại cậu đã bị bao vây. Nếu hối hận thì còn kịp.
Lời của Vạn Chí Hoa còn chưa dứt, thì đã có người tiếp lời.
- Không còn kịp rồi, loại phần tử nguy hiểm như vậy chúng ta phải lập tức bắt hắn lại. Dám chống lại lệnh bắt thì bắn chết ngay tại hiện trường.
Nói chuyện là một nam tử tuổi hơn bốn mươi vừa đi vào. Nhìn người này là biết là người nắm giữ địa vị cao đã nhiều năm. Trên người có ẩn hiện một loại khí chất của lãnh đạo. Ngữ khí cũng không cho phép bất kỳ ai được nghi vấn.
Phía sau y còn có mấy người, đều đang lạnh lùng nhìn Lâm Vân. Thật giống như xem một con chim phải chết ở trong cái lồng vậy.
- Thị trưởng Đường, cục trưởng Liên, các vị cũng tới à?
Đồn trưởng Vạn trông thấy mấy người này, liền đi lên phía trước chào đón.
- Chuyện gì xảy ra vậy Chí Hoa? Sao đến bây giờ còn chưa bắt tên kia lại? Còn có, vì sao có nhiều cảnh sát nằm trên mặt đất như thế?
Nói chuyện là một người nam tử đi bên cạnh thị trưởng Đường.
- Là như vậy, cục trưởng Liên...
Lời của Vạn Chí Hoa lại bị cắt đứt.
- Cha, tên kia chính là tên lần trước đánh gãy chân của con. Hôm nay anh họ cũng bị hắn đánh gãy nhiều cái xương. Người này tên Mộc Vân, hắn là là một tên rất kiêu ngạo.
Một người tuổi trẻ cắt đứt lời của Vạn Chí Hoa. Tuy Vạn Chí Hoa rất căm tức, nhưng không dám nói gì.
- Cậu chính là người lần trước muốn giáo huấn Liên gia chúng tôi, Mộc Vân phải không? Tôi là Liên Tiếu, cậu quả nhiên là nói được thì làm được nhỉ. Hôm nay lại đánh gãy mấy cái xương của Liên Bình, thật là một thiếu niên anh hùng. Hôm nay tôi và con tôi đều tới đây, cậu thử giáo huấn tôi xem nào.
Liên Tiếu nhìn thấy Lâm Vân liền lửa giận ngút trời nói.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn cha con Liên Tiếu, lại nhìn vị cục trường Liên kia, cười lạnh một tiếng:
- Rất tốt, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Lời còn chưa dứt, người xung quanh chỉ thấy bóng người lóe lên, thậm chí còn không nhìn thấy động tác của Lâm Vân như thế nào. Thì đã nhìn thấy Lâm Vân lần nữa trở về chỗ của chị em Cam Dao, trong tay xách theo cha con Liên Tiếu.
- Mộc Vân, cậu đừng làm xằng bậy.
Vạn Chí Hoa vừa nhìn thấy một màn này, liền biết thân thủ của mình kém xa so với người thanh niên kia. Hai người quả thực không cùng một cấp bậc.
Cam Dao và Cam Lăng trông thấy có nhiều cảnh sát tới như vậy, đã sớm chết lặng. Cho dù bên mình nắm đạo lý, nhưng những người cảnh sát kia liệu có quan tâm không? Phỏng chừng ba người các nàng đã không còn có chỗ trốn rồi.
Kỳ thực Cam Dao không quá sợ hãi. Được chết với Lâm Vân thì nàng có ngại gì. Đối mặt nhiều khẩu súng như vậy, khả năng trốn thoát đã bằng không. Huống hồ, cho dù ba người mình chạy trốn được thì thế nào, vẫn là hòa thượng không thoát được miếu.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, ném Liên Phấn Thành ra ngoài. Y lập tức đập vào hành lang, từng tiếng răng rắc vang tới. Nhìn Liên Phấn Thành co quắp trên mặt đất, là biết người này xong rồi.
"Thật là lợi hại, thật là độc ác."
Thị trưởng Đường và cục trưởng liên đều cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng. Không tự chủ được lui về phía sau vài bước. Có thể tưởng tượng, với thân thủ của Lâm Vân như vậy, muốn bắt bọn họ không phải dễ dàng như bắt Liên Phấn Thành sao?
Lâm Vân chẳng quan tâm những khẩu súng đang nhằm về hắn, chỉ ném Liên Tiếu lên rồi chơ giân đá vài cước. Lại vài tiếng răng rắc vang lên. Lâm Vân bắt lấy Liền Tiếu nói:
- Yêu cầu của ông đã được tôi làm theo. Ông còn yêu cầu gì không?
Liên Tiếu đã đau tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Nhìn con trai nằm tê liệt trên mặt đất, trong lòng hận không thể lột da rút gân Lâm Vân. Không ngờ cái tên này lại kiêu ngạo như vậy. Không, đây không phải là kiêu ngạo, mà là không kiêng nể gì, ra tay cực kỳ độc ác.
Lâm Vân biết những khẩu súng kia còn chưa nổ là vì mình còn nắm giữ Liên Tiếu trong tay. Một khi buông Liên Tiếu ra, thì sẽ là một loạt súng dày đặc bắn về phía hắn. Tuy Lâm Vân không để những khẩu súng kia vào mắt nhưng hắn không muốn làm cho những người ở đây khiếp sợ.
Người đồn trưởng Vạn Chí Hoa kia xem ra là một người chính trực. Còn thị trưởng Đường và cục trưởng Liền, vừa nhìn là biết cũng là người của Liên gia rồi. Bằng không, một chuyện không hề liên quan gì tới hai người bọn họ, việc gì phải vội vàng chạy tới đồn cảnh sát như vậy?
- Đồn trưởng Vạn, tôi hoài nghi vị cục trưởng Liên và vị thị trưởng Đường của Liên gia kia có vấn đề. Tôi đề nghị ông lập tức ra lệnh cho thủ hạ của mình, thu súng lại, sau đó thông báo cho tỉnh ủy về vấn đề của hai người này. Tôi dám khẳng định hai người này đã thiên vị cho Liên gia làm rất nhiều chuyện hại nước hại dân.
Lâm Vân vừa nói xong, sắc mặt của thị trưởng Đường đã tái nhợt.
← Ch. 307 | Ch. 309 → |