← Ch.312 | Ch.314 → |
Xung Hi tranh thủ thời gian đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ. Nhìn làn da trở nên bóng loáng và trắng nõn của mình, Xung Hi liền chấn động. Làn da của nàng vốn rất là trơn bóng, không nghĩ tới sau khi uống viên thuốc kia, nó càng thêm nõn nà.
Toàn thân là một cảm giác rất thoải mái, tựa hồ thể chất của mình đã hơn trước kia rất nhiều. Vốn dung mạo xinh đẹp càng thêm vẻ thanh lệ khả ái. Một vài cái mụn trên mặt cũng biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ để lại một khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết trước gương.
Xung Hi nhìn dáng người lồi lõm của mình, đây là thân hình mà bất luận người nam nhân nào cũng không thể cự tuyệt. Ngay cả bản thân nàng cũng không nhịn được nhìn mấy lần.
Xung Hi liền biết Lâm Vân cho nàng không phải là loại xuân dược kia. Mà một loại dược vô cùng trân quý để làm tăng dung nhan cho nữ nhân. Không ngờ mới uống trong một thời gian ngắn, nó lại có hiệu quả rõ rệt như vậy. Nàng thậm chí hoài nghi, cho dù bán cả công ty của mình, không biết có thể mua được một viên như vậy hay không?
Trên thế giới còn có loại đan dược thần kỳ như vậy? Lâm Vân thực sự là thần tiên sao?
Vô luân Lâm Vân có phải là thần tiên hay không, Xung Hi cũng biết mình đã trách lầm hắn. Một cảm giác hạnh phúc dạt dào lan tới khắp người nàng. Cảm giác không thoải mái kia đã sớm biến mất vô ảnh vô tung. Một viên thuốc quý báu như vậy, hắn cũng có thể đưa cho mình uống.
Khó trách hắn nói sau khi uống xong phải tắm rửa. Nguyên lai ý của hắn là như vậy. Vì sao mình lại suy nghĩ xấu xa như thế chứ? Thật sự là xấu hổ. Có lẽ trong tiềm thức, mình không hy vọng Lâm Vân dùng chiêu số kia với mình.
Nhưng đảo mắt Xung Hi đã tức giận đùng đùng, nhìn cái gương lầu bầu mắng:
- Lâm Vân, anh là tên hỗn đản, bại hoại, đầu đất....
Xung Hi mắng được vài câu, đột nhiên bật cười. Lâm Vân có nhiều trứng như vậy sao? Không biết nghĩ tới điều gì, Xung Hi phì một tiếng, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng.
(Nguyên văn câu chửi của Xung Hi là hỗn đản, phôi đản, sỏa đản. Mà đản trong tiếng Trung là trứng. Mà trứng là gì chắc anh em cũng hiểu )
....
Lâm Vân không biết Xung Hi suy nghĩ nhiều như vậy, hắn đang bay tới chỗ xuất hiện vật thể lạ ở Nam Băng Dương. Hắn muốn hôm nay tìm được hai người bịt mặt, rồi sau đó lập tức đi tới núi Địa Ngục Môn ở Côn Luân.
Lâm Vân lựa chọn dọc theo căn cứ bị phá hủy ở Amazon kiểm tra một vòng. Bởi vì nơi này đã từng là căn cứ của hội liên hiệp đặc công. Hơn nữa còn là một nơi bị những kẻ không rõ thân phận phá hủy. Có lẽ đi qua nơi này có thể phát hiện ra đầu mối gì đó.
Quyết định tạm thời này không để cho Lâm Vân thất vọng. Ở phía xa ngoài 160km, hắn phát hiện một vật thể hình thoi màu trắng lơ lửng trên mặt. Trong lòng Lâm Vân mừng rỡ, vật thế màu trắng này thoạt nhìn giống như một thiết bị để bay vậy.
Tuy nhiên, khi thần thức của Lâm Vân quét tới cái vật thể kia. Giống như đã làm kinh động tới nó vậy. Đột nhiên nó phóng tốc độ rồi bay mất hút ở đường chân trời.
Đã gặp được thứ như vậy, Lâm Vân tất nhiên sẽ không buông tha rồi. Liền đuổi theo ở phía sau. Rất nhanh, vật thể hình thoi kia đã lần nữa xuất hiện trong phạm vi của thần thức. Vật thể biết bay màu trắng này có vẻ như rất kỳ quái là có cái gì có thể đuổi theo nó.
Vật thể hình thoi không ngừng tăng tốc độ, nhưng vẫn phát hiện Lâm Vân đuổi theo phía sau. Lâm Vân nhìn tốc độ phi hành của vật thể này, rõ ràng không chậm hơn mình. Trong lòng rất kinh ngạc. Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất muốn bắt được vật thể hình thoi kia.
Tốc độ phi hành của vật thể này đã tới giới hạn. Nhưng nó vẫn bị Lâm Vân dần dần kéo gần cự ly. Tựa hồ cảm giác trốn không thoát sự truy đuổi của Lâm Vân. Hai luồng ánh sáng nhanh chóng bắn về phía của Lâm Vân. Lâm Vân đã dùng thần thức phát hiện ra hai luồng ánh sáng đó, liền lập tức bay dời đi vài trăm mét. Dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo.
Ánh sáng bị bắn hút, thần thức của Lâm Vân đã cảm nhận được sự kinh hoàng từ hai người bên trong của vật thẻ kia. Thần thức của Lâm Vân lại quét vào, lờ mờ trông thấy hai bóng người. Bọn chúng đều đeo một tấm vải đen kỳ quái. Xem ra hai người kia chính là hai người bịt mắt mà mình muốn tìm. Mà vật thể hình thoi này không biết là vật gì, tốc độ lại có thể nhanh như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Vân khẳng định vật thể này không phải là đĩa bay có thể du hành xuyên không gian. Tốc độ của thứ này còn chậm hơn mình, sao có thể du hành trong vũ trụ được.
Vật thể hình thoi đang lao nhanh đột nhiên dừng lại. Lâm Vân sững sờ, , lập tức biết nó đã bỏ ý chạy trốn. Trong nội tâm âm thầm cười lạnh. Nhìn xem ngươi còn chạy đi đâu. Dừng lại để đối phó với ta sao? Chỉ cần ta cẩn thận một chút là được.
Lâm Vân giảm tốc độ, khi sắp tiếp cận vật thể hình thoi kia, thì đột nhiên một tiếng rít gào vang lên. Phần đuôi của vật thể hình thoi đang phóng ra một chùm ánh sáng cực kỳ chói mắt. Lâm Vân ở khoảng cách xa như vậy cũng cảm thấy độ nóng và sự nguy hiểm của chùm ánh sáng đó.
Có thể tạo ra một thứ ánh sáng nóng như vậy, mà vật thể hình thoi không bị gì. Rốt cuộc nó được chế tạo bằng vật liệu gì vậy? Vì sao không bị hòa tan? Nhưng Lâm Vân không kịp nghĩ nhiều hơn, phạm vi của chùm ánh sáng kia càng ngày càng lớn. Từ mấy trăm mét tới mấy nghìn mét chỉ trong một chớp mắt mà thôi. Ngay lập tức, chùm ánh sáng kia sắp bao bọc Lâm Vân lại.
Lâm Vân hoảng hốt. Nếu bị thứ ánh sáng này bao bọc lại, mình làm gì còn mệnh mà sống nữa. Trong đầu đã không kịp nghĩ ánh sáng này là ánh sáng gì, liền chạy trối chết. Lâm Vân dùng tốc độ nhanh nhất bay lên không trung, đồng thời dùng lực lượng Tinh Vân tạo một cái vòng bảo vệ sau lưng.
- Rắc rắc rắc..
Lâm Vân thậm chí có thể nghe thấy vòng bảo hộ của mình bị thứ ánh sáng kia thiêu hủy. Có lẽ vòng bảo hộ không chịu nổi tia sáng kia lao tới.
Mãi tới khi bay lên tới 20km trên không, tia sáng kia mới chậm dần lại. Nhưng tinh lực của Lâm Vân cũng đã bị héo rũ nghiêm trọng. Tuy tránh được một kiếp, nhưng quần áo của hắn đã bị cháy không ra bộ dáng gì.
Lâm Vân thở phào một tiếng. Nhìn vật thể hình thoi vẫn đỗ ở đấy, trong lòng liền tức giận. Hắn chậm rãi bay tới đó, nhưng rất là cẩn thận. Một khi phát hiện đồ chơi kia lại bắn ra chùm ánh sáng, vậy thì lập tức chạy trốn.
Quả nhiên, khi Lâm Vân tới gần, toàn thân của vật thể hình thoi kia lại phát ra chùm sáng bạc. Lâm Vân không chút nghĩ ngợi, lập tức bay đi mấy km. Nhưng chùm ánh sáng kia chỉ sáng lên mà thôi, không hề có dấu hiệu công kích gì cả. Lâm Vân sững sờ tại chỗ, bay đến một khoảng cách khá xa thì dùng thần thức quan sát vật thể kia.
Bỗng vang lên vài tiếng Oanh oanh cực lớn. Vật thể hình thoi kia rõ ràng bị nổ tung. Uy lực nổ của nó không thua kém gì một quả bom nguyên tử.
Lâm Vân nghĩ thầm, sao đột nhiên lại phát nổ nhỉ? Tuy nhiên, lập tức hắn đã hiểu. Xem ra vật thể kia biết không thể tránh được sự theo dõi của mình, nên một kích vừa rồi là môt kích lợi hại nhất của nó. Nhưng rõ ràng còn không xử lý được mình. Phỏng chừng một kích kia đã dùng gần hết năng lượng của vật thể. Đã cảm thấy không trốn thoát được, vậy thì nó lựa chọn tự bạo.
Lâm Vân thầm than một tiếng. Đáng tiếc, vật thể có thể phi hành kia thật không tồi. Nếu có thể lấy được, thì dùng nó để di chuyển, đỡ phải mất tinh lực để bay. Chỉ là không nghĩ tới nó lại tự phát nổ.
Mặc kệ hai tên kia tới đây làm gì, dù sao Lâm Vân cũng đã giết bọn chúng. Dù không biết được lai lịch và lấy được tài liệu từ bọn chúng, nhưng Lâm Vân không muốn quan tâm. Nhiệm vụ trước mắt của hắn chính là đi tới núi Địa Ngục Môn ở Côn Luân.
Một số tài liệu để bố trí trận pháp có thể mua được ở các thành phố. Nhưng một vài khoáng thạch và vật phẩm kỳ lạ qý hiếm, nhất định phải tự đi tìm. Lâm Vân gọi điện thoại cho Lâm Lộ Trọng, nói cho ông ta biết rằng hai người bịt mặt kia đã bị mình giết. Lại nhờ ông ta để ý tập đoàn Vân Môn một chút.
Sau khi chuẩn bị xong số tài liệu để bày trận, lúc tới Côn Luân đã là ba ngày sau.
Mặc dù còn nhiều tài liệu không có nhưng Lâm Vân đã cố hết sức rồi.
Núi Côn Luân, hay còn được gọi là Côn Luân Hư, đồi Côn Luân hoặc núi Ngọc, là một dãy núi lớn của Châu Á. Cũng là dãy núi lớn nhất ở phía tây Trung Quốc. Dãy núi này bắt đầu ở phía tây cao nguyên Tân Cương thuộc Tây Tạng, kéo dài tới khu vực Thanh Hải, chiều dài tổng cộng ước chừng là 2500km. Điều này còn chưa tính là gì. Độ cao của dãy núi này so với mực nước biển là 6000m, đây là độ cao khá lớn.
Lúc Lâm Vân tới đây thì mới biết vì sao chỗ này gọi là Địa Ngục Môn. Còn chưa đi vào đã cảm giác một cỗ âm lãnh. Núi non ở đây trùng trùng điệp điệp, kéo dài không biết tới đâu, chỉ thấy trước mắt là mảnh bao la tuyết trắng.
Núi Địa Ngục Môn cũng không phải khó tìm. Lâm Vân vừa tới đó đã nhìn thấy xung quanh cốc Tử Vong có rất nhiều xương trắng. Còn thỉnh thoảng có vài tia chớp ở phía trên, làm cho người ta có cảm giác âm trầm đáng sợ.
← Ch. 312 | Ch. 314 → |