Vay nóng Tima

Truyện:Công Tử Điên Khùng - Chương 316

Công Tử Điên Khùng
Trọn bộ 535 chương
Chương 316: Dương Vân bất đắc dĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-535)

Siêu sale Shopee


- Anh trả tôi chiếc điện thoại, bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi tới chỗ khu nhà trợ cấp.

Hạ Tinh nhìn nhìn kẻ lang, vươn tay ra. Cô ta có chút lo lắng người này không trả điện thoại cho mình. Nếu là như vậy, cô ta cũng không có ý tứ mạnh mẽ đòi lại.

Tuy nhiên, điều lo lắng của Hạ Tinh không xảy ra. Kẻ lang thang không chút do dự bỏ điện thoại vào trong tay của Hạ Tinh.

Hạ Tinh sửng sốt. Cô ta rõ ràng cảm giác, kẻ lang thang này có vẻ khôi phục hơn lúc trước. Ít nhất ánh mắt không còn tan rã nữa, còn nghe hiểu lời của cô ta.

- Tên anh là gì? Nhà anh ở chỗ nào? Anh có thể nói cho tôi biết được không?

Hạ Tinh thu chiếc điện thoại lại, nhẹ nhàng hỏi. Cô ta sợ nói to sẽ kinh động tới kẻ lang thang.

- Tên? Nhà?

Kẻ lang thang nghe thấy vậy, ánh mắt lại trở nên mê mang.

- Không nghĩ ra thì không cần nghĩ. Từ nay về sau tôi gọi anh là Lang Thang cũng được. Hiện tại tôi sẽ dẫn anh tới khu nhà từ thiện. Anh đi theo tôi.

Hạ Tinh thấy ánh mắt của kẻ lang thang lại mê mang, sợ bệnh tình của hắn tăng thêm, vội vàng dời chủ đề.

Hạ Tinh nói như vậy, kẻ lang thang thật sự đi theo sau của cô ta, không hề có ý ngập ngừng gì cả. Hạ Tinh cuối cùng mới thở phào. Dẫn hắn tới chỗ khu nhà từ thiện, chắc người ở đấy sẽ đưa hắn tới bệnh viện để chữa trị bàn tay.

Người trên xe buýt không nhiều lắm. Nhưng bọn họ trông thấy một nữ sinh sáng sủa dẫn theo một kẻ lang thang đi lên xe, đều rất ngạc nhiên. Tuy Hạ Tinh là một cô gái thiện lương, nhưng dù sao cô ta vẫn chỉ là một học sinh phổ thông. Bị nhiều người nhìn như vậy, cô ta cũng cảm thấy xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.

Kẻ lang thang chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Tinh Linh ở trong tay của Hạ Tinh. Nói hắn đi theo Hạ Tinh, không bằng nói là đi theo Vân Tinh Linh trong tay của Hạ Tinh.

Cũng may khu nhà từ thiện không xa. Qua bảy tám trạm xe buýt là tới. Hạ Tinh liền dẫn theo kẻ lang thang này xuống xe. Để lại những tiếng nghị luận trên xe. Bọn họ đang nghị luận xem cô nữ sinh kia có quan hệ gì với kẻ lang thang.

Khu nhà từ thiện rất vắng vẻ và lạnh lùng. Chỉ có rải rác vài người lang thang hoặc người không nhà để về ở. Bọn họ đang ngồi vất vưởng ở các góc.

- Chuyện gì?

Có ba nam và một nữ ngồi đánh bài ở trong phòng tiếp khách. Thấy Hạ Tinh đi vào quấy rầy việc đánh bài của bọn họ, đều tỏ vẻ không hài lòng.

- Chào cô chú, cháu gặp được một người lang thang ở trên đường. Hắn không có chỗ nào để đi, nên cháu dẫn hắn tới đây. Các cô chú xem thế nào...

Hạ Tinh cẩn thận trả lời. Hiện tại nàng cảm thấy quyết định dẫn hắn tới đây có phải là chính xác?

- À, biết rồi, bảo hắn ngồi ở đại sảnh kia là được. Đến lúc đó tôi sẽ an bài chỗ ở cho hắn sau.

Một người nam tử trung niên vẫn nhìn bài trong tay, thuận miệng nói.

- Vương Lợi, anh chơi ăn gian phải không? Sao toàn ăn được bài thế.

Nói chuyện là nữ tử kia.

- Hắc hắc, tôi ăn gian hay không, thì hai ta tới phòng bên kiểm tra là biết thôi. Lúc đó tôi sẽ cho cô rất thỏa mãn.

Một người nam tử vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi nhìn ngực của nữ tử này.

- Muốn chơi lão nương cũng được, nhưng anh có tiền không? Với mấy đồng lương còm cõi kia, thì về nhà chơi vợ của anh đi.

Nữ tử này không chút khó chịu gì với vẻ ngả ngớn của nam tử hèn mọn bỉ ổi kia.

- Được rồi, được rồi, hai cô cậu muốn chơi thì để buổi tối chơi đi. Phương Phiến, đến lượt cậu rồi.

Nam tử vừa trả lời Hạ Tinh kia, đánh một con bài xuống rồi nói.

Hạ Tinh thấy không có người nào có ý trả lời mình, đành phải dẫn kẻ lang thang tới đại sảnh, tìm một chỗ bảo hắn ngồi xuống đợi.

- Lang Thang, anh cứ sống ở đây nhé. Lúc ăn cơm sẽ có người đưa đồ ăn tới cho anh. Tôi đi trước đây. Ngày mai tôi lại tới đây thăm anh.

Hạ Tinh nói xong, xoay người bỏ chạy khỏi khu nhà từ thiện này. Cô ta thực sự không dám ở chỗ đó lâu thêm nữa. Bởi vì lúc kẻ lang thang thấy mình rời đi, ánh mắt đầy vẻ thất lạc và thắc mắc làm cho cô ta không dám nhìn hắn.

Lang Thang tựa hồ rất nghe lời Hạ Tinh. Ngoại trừ vẻ mê man trong mắt ra, rõ ràng không đi theo Hạ Tinh nữa.

Hạ Tinh chạy được thật xa, mới dám quay đầu nhìn lại khu nhà từ thiện kia. Cô ta có cảm giác như mình vừa làm một chuyện rất xấu vậy. Thậm chí có mấy lần cô ta nhớ tới ánh mắt thất lạc của Lang Thang đều định trở về dẫn hắn rời đi. Nhưng vẫn cố áp chế xúc động.

Cho dù mình dẫn hắn rời đi thì có thể dẫn đi nơi nào? Nhà mình sao? Điều này khẳng định không được. Hay là ở ven đường? Như vậy còn không bằng để hắn sống ở đó, còn có chỗ trú mưa trú nắng. Tuy nghĩ như vậy, cô ta vẫn rất tự trách bản thân. Cô ta cảm thấy Lang Thang không phải là một người xấu, thậm chí còn không phải là một người tầm thường.

Nhưng mình chỉ có thể hỗ trợ hắn như vậy. Nhiều nhất là lên mạng thông báo xem có ai bị mất người thân không mà thôi.

Hạ Tinh còn đang nghĩ ngợi, thì Vân Tinh Linh trong tay sáng lên.

- Hạ Tinh à, là cô Dương đây. Cô gọi điện cho em là hỏi xem em có biết kẻ lang thang kia ở đâu không? Ừ, cô sẽ lập tức tới.

Hạ Tinh cúp điện thoại, thật không nghĩ tới cô Dương lại gọi điện thoại hỏi về Lang Thang.

Dương Vân cũng buồn bực vô cùng. Hôm qua lúc đón con gái từ nhà trẻ trở về thì gặp phải một kẻ lang thang. Vì thuận miệng ứng phó với câu hỏi của con gái mà hôm nay nàng cố ý đổi đường đi. Thật không ngờ con gái vẫn hỏi nàng vấn đề đó.

- Mẹ, mẹ lại lừa con sao?

Chân Chân thấy hôm nay mẹ mình rõ ràng đi đường khác, liền hỏi. Chuyện ngày hôm qua, cô bé vẫn nhớ rất rõ ràng.

- Sao vậy Chân Chân, mẹ có lừa con cái gì đâu?

Dương Vân nghe con gái nói vậy, liền âm thầm kêu không tốt.

- Vậy vì sao hôm nay mẹ lại đi bằng đường này? Không phải hôm qua mẹ nói muốn dẫn anh trai kia về nhà mình ngủ sao?

Chân Chân ngây thơ hỏi.

- Ừ, đúng rồi, mẹ còn nói dẫn con đi ăn chân gà nữa nhỉ?

Dương Vân muốn dời đi sự chú ý của con gái.

- Mẹ, bảo anh ấy cùng đi ăn nhé.

Chân Chân tiếp tục nói.

- Ừ, được rồi. Ủa, xem xem, anh ấy không thấy. Chắc anh ấy đi về nhà ngủ rồi. Chúng ta cũng về nhà thôi.

Dương Vân đành phải đổi lại đường cũ. Nhưng lúc đi tới lại phát hiện người lang thang kia không còn ở đó. Thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Mẹ, mẹ lại lừa con rồi. Hôm qua không phải mẹ nói vì anh ấy không có chỗ ngủ nên mới phải ngủ dưới mặt đất sao? Hu hu...

Chân Chân khóc to vì mẹ mình lừa mình.

- Chân Chân đừng khóc, để mẹ tìm xem.

Dương Vân không muốn trong mắt con gái mình, mình là một người mẹ nói dối. Con gái chính là tất cả đối với nàng, nàng không muốn con gái chịu ủy khuất, dù chỉ là một tí.

- Cô Dương, em ở đây.

Sau khi Hạ Tinh gác điện thoại, cô ta vẫn đứng ở đây đợi.

- Hạ Tinh, nhà của cô có một cái kho ở tầng ngầm. Nếu không dẫn người lang thang đó tới kho hàng đó ở cũng được. Đỡ cho hắn phải đi khắp nơi.

Dương Vân có chút ngại ngùng nói.

- Vâng, cô Dương. Việc này có phải là yêu cầu của Chân Chân không?

Hạ Tinh thuận miệng hỏi. Nhưng ngay lập tức biết mình lỡ lời.

Quả nhiên, mặt Dương Vân đỏ lên, giống như việc mình thờ ơ với người khác bị học sinh của mình bắt được vậy.

- Để em đi gọi.

Hạ Tinh biết cô Dương nghĩ gì, liền vội vàng bỏ đi. Cô ta cũng biết để cho Lang Thang sống ở đó không phải là một chủ ý tốt. Nhưng mình lại không có cách nào giúp hắn. Nếu trong nhà của cô Dương đã có một kho hàng, vậy thì để cho hắn ở chỗ đó cũng không tồi. Ít nhất cô Dương sẽ không bỏ đói hắn. Còn mình thì lên mạng tìm hiểu xem, nói không chừng lại tìm được người nhà của hắn.

- Lang Thang, anh đi ra ngoài à?

Hạ Tinh đi tới khu nhà từ thiện thì rõ ràng phát hiện Lang Thang đang đi ra ngoài. Nếu không phải mình quay lại đây xem, nói không chừng ngày mai tới thăm hắn sẽ không thấy.

Trông thấy Hạ Tinh quay lại, trong mắt của kẻ lang thang xuất hiện một tia chờ mong. Hạ Tinh nhìn thấy vậy rất là đau xót, thầm hận mình không thể giúp gì được cho hắn.

- Lang Thang, anh đi theo tôi. Tôi dẫn anh tới một chỗ.

Hạ Tinh nói xong, trực tiếp đi tới chỗ của cô Dương đang đợi. Cô ta biết lang thang sẽ đi theo mình, đây là một loại trực giác. Quả nhiên, kẻ lang thang kia đi theo sau của Hạ Tinh mà không có chút do dự.

- Cô Dương, Lang Thang đến rồi, hiện tại cô dẫn hắn trở về luôn sao? Em muốn đi với cô được không?

Hạ Tinh muốn nhìn xem cô Dương an bài chỗ ở cho hắn như thế nào.

- Hạ Tinh, sao em lại gọi hắn là Lang Thang?

Dương Vân rất kỳ quái hỏi.

- À, hắn không nhớ tên của mình nên em tạm thời gọi hắn là Lang Thang. Em muốn tí đi qua tiệm thuốc, mua chút bông băng và vải để băng bó tay giúp hắn.

Hạ Tinh nhìn vết thương trên cánh tay kia của kẻ lang thang, trong lòng thay hắn khổ sở.

- Không cần đâu, việc này tí về nhà cô, cô sẽ làm. Chúng ta đi thôi.

Dương Vân kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Tinh, kéo tay Chân Chân nói.

- Anh, tối nay anh tới nhà em ngủ nhé? Mẹ em nói là ngủ trên mặt đất sẽ sinh bệnh.

Chân Chân đột nhiên buông tay của mẹ ra, chạy tới gần người lang thang, kéo góc áo của hắn nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-535)