← Ch.324 | Ch.326 → |
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lang Thang thấy nhà của Hạ Tinh đã bị bán, cha mẹ của em ấy còn bị bắt đi, trong lòng rất tức giận.
- Mẹ và cha của em mượn rất nhiều tiền, đều là vay nặng lãi. Tuần trước đã đến thời hạn trả tiền, mà nhà em còn không có đủ tiền trả. Cho nên bọn chúng đã bắt cha mẹ em đi. Bọn chúng còn chưa bắt em, bởi vì bọn chúng muốn em bán đồ đạc trong nhà, sau đó thì bảo em đi tới các thân thích vay tiền. Buổi tối bọn chúng sẽ tới mang em đi. Bọn chúng sắp tới rồi.
Hạ Tinh bắt được ống tay áo của Lang Thang, mới bình tĩnh lại.
- Bị người cho vay nặng lãi bắt đi? Sao em không báo cảnh sát?
Dương Vân không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
- Em không dám báo cảnh sát. Bọn chúng nói rằng nếu em báo cảnh sát thì cắt đứt chân cha mẹ em, sau đó tống cha mẹ em vào tù. Em không biết phải làm gì, đành phải gọi điện thoại cho hai người. Em...
Hạ Tinh nói xong, lại muốn khóc lên.
- Cha mẹ em có tiền lương mà, vì sao còn muốn mượn nhiều tiền như vậy? Bán cả nhà và đồ quý giá cũng không đủ trả nợ sao?
Dương Vân có chút kinh ngạc hỏi.
- Em cũng không biết vì sao cha mẹ nợ nhiều tiên như vậy. Em chỉ ngẫu nhiên nghe thấy hai người nói gì đó về cổ phiếu. Em đoán chắc là cha mẹ vay tiền để đầu tư cổ phiếu.
Hạ Tinh chậm rãi khôi phục lại tâm tình.
- Cho dù đầu tư cổ phiếu cũng không thể vay nhiều tiền nặng lãi như thế. Chứ Chẳng lẽ cha mẹ em không biết rủi ro trong đó sao?
Dương Vân nghe xong không khỏi ngây ngẩn cả người. Rõ ràng mượn tiền nặng lãi để đi đầu tư cổ phiếu. Nếu là ý một người thì thôi, nhưng nghe câu chuyện của Hạ Tinh, có vẻ như đây là ý của cả hai người.
- Đi thôi, chúng ta tới đó trước rồi chậm rãi thương lượng.
Dương Vân kéo tay Hạ Tinh, muốn đứng lên.
- Chắc không mượn được tiền phải không, vậy thì đi theo chúng tôi.
Hai tên nam tử lạ mặt đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào.
- Các anh là ai?
Dương Vân ngăn Hạ Tinh lại đằng sau.
- Cô là thân thích của Hạ Tinh phải không? Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không bức cô ta làm điều gì. Chỉ là muốn cô ta bán đồ đạc, để đủ tiền chuộc cha mẹ cô ta mà thôi. Cũng không thể thiếu nợ không trả phải không. Nếu như cô còn lo lắng, thì có thể lựa chọn báo cảnh sát. Tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Tên nam tử bên phải đường hoàng nói.
- Bán của cải lấy tiền mặt, vì sao lại để cho một cô gái như Hạ Tinh làm? Sao không để cho cha mẹ còn bé làm chuyện đó?
Hiện tại là cha mẹ của Hạ Tinh nợ người ta tiền, nên bên họ có lý hơn.
- Việc này tôi không biết, tôi chỉ làm theo lời của ông chủ mà thôi. Hăc hắc.
Tên nam tử bên trái nhìn Dương Vân, ánh mắt rất là gian tà.
- Tốt, vậy thì chúng ta đi cùng bọn họ.
Lang Thang đứng lên, chuẩn bị đi theo hai tên kia.
- Anh Lang Thang, anh không cần phải đi. Anh đi cũng không có tác dụng gì đâu. Em đi theo bọn họ là được.
Hạ Tinh tuy nói vậy, nhưng thân thể của cô ta rất run rẩy, chứng tỏ cô ta đang sợ hãi.
- Nếu như không có tiền, thì cậu không cần đi theo chúng tôi. Ông chủ của chúng tôi chính là Nhị Gia của tỉnh Đông Hải. Nếu như cậu cho rằng cậu có thể tay không dẫn người trở về, thì tôi đề nghị cậu đừng lấy đầu của mình ra làm trò đùa. Chẳng lẽ cậu còn chưa biết danh tiếng "Lấy đức thu phục người" của Nhị Gia Đông Hải chúng tôi sao?
Tên nam tử bên phải cười lạnh một tiếng, tựa hồ đã nhìn ra ý của Lang Thang.
Y căn bản không sợ người khác báo cảnh sát. Không chi nói gia đình này thực sự nợ tiền của bọn họ. Cho dù bọn họ không nợ tiền, cảnh sát cũng không dám làm gì Nhị Gia.
- Làm sao anh biết tôi không có tiền? Tôi tới đó chính là để trả tiền.
Lang Thang lạnh lùng cười. Dương Vân muốn nói chuyện, nhưng chỉ mở mồm rồi không có nói lên lời. Nàng biết Lang Thang có tiền, nhưng mang theo gần một tỷ nguyên tới đó, cũng không phải là an toàn lắm. Huống hồ, ai chả biết Nhị Gia của Đông Hải là một người hắc bạch ăn sạch. Hơn nữa y tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện xấu ra ngoài. Một khi y đã làm việc, cảnh sát sẽ không có bằng chứng gì.
Mà cho dù y bị lộ bằng chứng, cả tỉnh Đông Hải này cũng không có ai dám động vào y. Một khi có người nào đắc tội y, cho dù là con trai của thị trưởng, cũng bị y bới một lớp da.
Hai tên nam tử kỳ quái nhìn Lang Thang. Đã biết là Nhị Gia rồi còn dám đi theo, lá gan của người này làm bằng sắt sao? Hai tên này liếc nhau một cái, liền gật đầu, một tên nói:
- Cậu đã kiên trì muốn đi, vậy thì đi thôi.
Nói xong, ánh mắt của ý lướt qua Dương Vân, cười hắc hắc một tiếng. Tiếp tục nói:
- Nói không chừng đại ca của tôi sẽ cao hứng mà không cần các cô trả tiền. Vẫn là xemm biểu hiện của các cô như thế nào. Đại ca của tôi là người mà ông chủ tín nhiệm nhất, nếu các cô biểu hiện tốt, vậy thì tha hồ mà vinh hoa phú quý.
Dương Vân cắn môi, ở đâu còn không biết ý của tên nam tử kia. Chỉ là nàng lo lắng cho Lang Thang và Hạ Tinh nên mới đi theo.
- Ủa, chiếc xe này là của các cô à? À, chỉ riêng chiếc xe này là có thể trả một nửa tiền nợ rồi.
Tên nam tử dâm đãng thấy Dương Vân rõ ràng chui vào một chiếc xe Porsche, trong lòng liền vui vẻ. Thật không ngờ kiếm được một kẻ có tiền.
- Cô gái kia thì ngồi cùng chúng tôi.
Tên nam tử còn lại thấy Hạ Tinh cũng muốn chui vào xe Porsche, liền nói.
Hạ Tinh sững sờ, nàng không dám chui vào xe của hai tên kia, nhưng cũng không dám đi vào xe Porsche nữa.
- Hạ Tinh, em cứ vào xe đi. Anh ngồi đằng sau.
Lang Thang tựa hồ không nghe thấy tên nam tử kia ra lệnh vậy.
- Lỗ tai của ngươi điếc à?
Tên nam tử này thấy Lang Thang rõ ràng bảo Hạ Tinh làm trái lệnh của mình, lập tức lửa giận bôc lên, đi tới rồi vung tay muốn đánh Lang Thang.
Lang Thang cười lạnh một tiếng, cũng không trông thấy hắn cử động gì. Chỉ lắc lư một cái. Vài tiếng dát dát vang lên, tên nam tử kia đã bị Lang Thang dẫm xuống mặt đất.
Tiếng dát dát vữa này, là tiếng Lang Thang đạp vào chân của tên nam tử. Vừa nghe thanh âm là biết, vài cái xương chân của tên nam tử kia chắc đã bị giẫm nát bấy rồi.
- A...
Một tiếng hét thảm vang lên, nhưng lập tức đã bị Lang Thang dùng chân đá văng một đống bùn vào miệng của y, khiến y không kêu lên được nữa.
Tên nam tử có ánh mắt dâm tà liền hoảng sợ nhìn Lang Thang. Y đã gặp qua rất nhiều kẻ hung ác, còn chưa gặp qua một người nào hung ác như hắn. Đảo mắt đã đánh đồng bọn của mình thành một người tàn phế, thủ đoạn cay độc, vừa nhìn là biết hắn không phải là người bình thường.
- Ngươi còn muốn Hạ Tinh ngồi trên xe của ngươi không?
Lang Thang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên nam tử có ánh mắt hèn mọn.
Tên này rùng mình một cái, , vội vàng nói:
- Không cần, , không cần.
- Vậy còn chờ gì nữa, lái xe dẫn đường.
Lang Thang hừ lạnh một tiếng.
Tên này đâu còn dám nhiều lời. Thấy Lang Thang đã lên xe Porsche, liền vụng trộm đỡ đồng bọn của mình lên xe, rồi lái xe đi trước.
Dương Vân và Hạ Tinh đều khiếp sợ nhìn Lang Thang. Bình thương Lang Thang tạo cho hai người cảm giác rất hiền hòa và bình thản. Nhưng biểu hiện hôm nay của Lang Thang đã phát vỡ ấn tượng trong lòng của hai nàng.
Lúc tên nam tử kia muốn đánh Lang Thang, Dương Vân đã định xuống xe ngăn cản y. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tên nam tử đó đã bị Lang Thang đánh tàn phế ngã xuống đất.
- Lang Thang, cậu không sao chứ?
Dương Vân lo lắng nhìn Lang Thang, nàng không ngờ một người hiền hòa như Lang Thang, cũng có thể đánh người mà không lưu tình như vậy.
Dương Vân còn không biết Lang Thang đã nhẹ tay với bọn chúng. Bởi vì có Hạ Tinh ở chỗ này, nếu không hắn đã giết người một người, để một người dẫn đường rồi.
- Tôi không sao, chị không cần phải lo lắng. Hạ Tinh, em cũng đừng sợ, anh Lang Thang sẽ không để người khác thương tổn tới em đâu. Chị Vân, chị cứ lái xe theo sát cái xe phía trước đi.
Lang Thang sợ Hạ Tinh bị ám ảnh, liền vỗ vai của cô ta, mỉm cười nói.
- Vâng, em biết anh Lang Thang sẽ bảo vệ em. Cảm ơn anh, Lang Thang...
Hạ Tinh đột nhiên ôm lấy cánh tay của Lang Thang. Hiện tại nàng có cảm giác như mình thực sự có một người anh trai vậy. Người anh trai này sẽ bảo vệ mình vượt qua mọi thứ.
Tên nam tử có ánh mắt hèn mọn đỗ xe ở cửa một căn biệt thự tư nhân. Xe vừa dừng lại, lập tức có người khiêng tên nam tử bị tàn phế kia đi. Rồi có thêm bốn tên nam tử khỏe mạnh chặn lại đường quay xe. Xem ra tên nam tử có ánh mắt hèn mọn kia đã gọi điện thoại báo cáo về chuyện của Lang Thang.
Lâm Vân và Dương Vân, Hạ Tinh vừa xuống xe đã bị nhóm người đó lặng lẽ bao vây lại. Cho dù là Dương Vân cũng cảm thấy có sát khí xung quanh. Nhưng Lang Thang tựa hồ không cảm thấy gì vậy, vẫn tiếp tục đi theo tên nam tử có ánh mắt hèn mọn kia đi vào trong biệt thự.
- Ngươi là kẻ đã đánh tàn phế Tiết Bì phải không?
Một tên nam tử có dáng người khôi khô vừa nhìn thấy ba người đi vào, liền nhìn chằm chằm vào ba người, một hồi lâu mới hỏi. Hỏi xong, ánh mắt của y lại tập trung về phía Dương Vân, trong mắt đầy vẻ thương thức.
Lang Thang thấy người này rõ ràng ngồi ở đó rồi hỏi bọn họ như là thẩm vấn vậy, ngay cả chỗ ngồi cũng không mời. Trong lòng rất khó chịu. Liền đi tới phía trước, tiện tay kéo tên nam tử khôi ngô kia xuống đất.
← Ch. 324 | Ch. 326 → |