← Ch.333 | Ch.335 → |
Vội vàng phát ra yêu cầu Hỗn Độn Sơn Hà Đồ thu cái vật thể bay kia lại, rồi lập tức trốn vào trong Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Cũng không quan tâm Sơn Hà Đồ có nghe rõ lời yêu cầu của mình hay không, lập tức nằm xuống đó ngủ một giấc.
Hai tháng không ngừng sử dụng thần thức, không ngừng truy đuổi vật thể bay kia, hắn thực sự là chịu không nổi nữa. Nếu như không có Sơn Hà Đồ, thì Lâm Vân đã tiêu tán trong tinh không rồi. May mà trước khi tinh thần kiệt quệ, còn đủ sức chui vào Sơn Hà Đồ để nghỉ ngơi. Nếu không thì chết vì mệt mỏi quá.
Đã hoàn toàn ra nội thành, đám người đuổi theo đằng sau càng ngày càng lớn gan. Cho dù lái xe cũng phát hiện xe của mình bị người khác theo dõi. Y là một người lái xe thì có ai theo dõi y làm gì cơ chứ. Chắc chắn là vì hai nữ khách này rồi. Tuy hai vị này là mỹ nữ, nhưng y cũng không muốn mình bị liên lụy vào đó, liền dừng xe lại.
Hàn Vũ Tích bất đắc dĩ, đành phải xuống xe. Hàn Vũ Tích còn chưa kịp trả tiền xe thì tài xế đã lái xe chạy mất tăm mất tích. Y biết hai nữ nhân này sắp xong đời. Mà mình thì không thể vì thu tiền mà làm trễ nãi thời gian chạy trốn.
Xe taxi vừa đi, một chiếc Audi màu đen lập tức ngăn cản Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương còn chưa nói gì, thì một chiếc Audi cũng đồng thời đỗ trước mặt hai người. Trên xe đi xuống một nam tử có vết sẹo. Y trông thấy hai người Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương, liền thất thần một lát. Trong lòng thầm than, cho dù là buổi tối cũng có thể nhìn rõ được vẻ đẹp của hai cô nàng.
- Các anh muốn làm cái gì?
Liễu Nhược Sương thấy hai chiếc xe này ngăn cản đường đi của mình, đằng sau có có một chiếc đang tới, áp chế sự sợ hãi trong lòng, hỏi.
- Hai cô không phải sợ hãi. Tên kia ngăn cản đường đi của hai cô mới là kẻ không có ý tốt. Mà tôi tới đây là để cứu hai cô. Chỉ cần hai cô đi theo tôi, những người này không dám làm gì hai người đâu.
Mặt sẹo tận lực dùng ngữ khí bình thản của mình, nói.
- Vương Ba Tử, mục đích của ngươi ai mà chả biết. Không lâu trước ngươi còn bảo Trần thiếu của ta chơi đùa chán rồi nhường cho ngươi đấy sao. Còn nói bảo vệ hai nữ nhân này? Ta xem người chính là bảo vệ hai cô này trên giường thì đúng hơn.
Tên mặc áo sơ mi trắng lái chiếc Audi, nhịn không được xuống xe, quát lớn mặt sẹo.
Sắc mặt của Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương rất khó coi. Đi tới một chỗ cách xa hai chiếc xe này, rồi lạnh lùng nhìn đám người đó.
- Hắc hắc, cho dù là Trần Ngọc Bân cũng không dám nói chuyện với ta như vậy. Ngươi tính là cái chó gì?
Vương Ba Tử vừa dứt lời, có hai tên nam tử liền chui ra từ chiếc xe Audi rồi vây quanh tên nam tử mặc áo sơ mi trắng.
Rất nhanh, chiếc xe đằng sau kia cũng chạy tới. Trên xe đồng dạng có hai tên nam tử đi xuống, rồi bao vây tên nam tử mặc áo sơ mi trắng.
Tên này thấy mình bị bốn người bao vây, không có đường để đi, nhưng không hề tỏ vẻ bối rối, chỉ nói:
- Vương Ba Tử, ngươi muốn làm gì? Trần thiếu của chúng ta sắp tới đây rồi. Ta khuyên ngươi đừng có làm quá mức. Ách...
Tên mặc áo sơ mi trắng còn chưa nói hết lời, đã bị một tên đấm vào bụng, đau đến mức khom người lại. Nhưng y còn chưa kịp thở ra, thì lại dính thêm vài cú đấm và cú đá.
- Một tên tay sai mà cũng dám khiêu chến với ta. Cứ đánh thật mạnh vào cho ta.
Vương Ba Tử nói xong câu đó liền nhìn Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương, rồi muốn đi tới.
Két một tiếng. Một chiếc xe Benz giống như cơn gió dừng lại bên cạnh. Tiếp theo là một chiếc xe Audi. Trần Ngọc Bân vừa mới bước một chân ra ngoài cửa xe, đã hừ lạnh một tiếng:
- Vương Ba Tử, anh cũng giỏi thật đấy. Nhiều người như vậy cũng vây đánh người của tôi.
- À, chào Trần thiếu. Không nghĩ tới Trần thiếu lại tự mình tới vùng hoang vu này.
Vương Ba Tử thấy Trần Ngọc Bân rõ ràng tự mình dẫn theo người tới, trong lòng cũng xiết chặt.
Tên mặt sẹo cho rằng Trần Ngọc Bân chắc chắn sẽ không buông tha hai nữ nhân này. Nhưng thật không ngờ y lại tới nhanh như vậy. Nếu như hiện tại xung đột trực tiếp với Trần Ngọc Bân, thì không phải là việc mà tên mặt sẹo muốn làm. Tuy y không sợ Trần Ngọc Bân, nhưng khiêu chiến công khai như vậy, thì sẽ không phải việc tốt với y.
- Hừ, nếu tôi không đến, phỏng chừng ngày mai tôi phải tới nơi này nhặt xác Ngụy Định rồi.
Sắc mặt của Trần Ngọc Bân rất âm trầm. Y thật không ngờ tên Vương Ba Tử này dám động thủ với người của mình.
- Trần thiếu, cũng không thể nói như vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không ra tay với thủ hạ của cậu. Nhưng tên Ngụy Định này thật không biết lễ phép gì cả, cần phải giáo dục y một chút. Tốt lắm, nếu Trần thiếu đã tới, vậy thì tôi không cần phải giáo dục y. Mọi người trở về thôi.
Vương Ba Tử nói xong, liền gọi đàn em đang bao vây Ngụy Định trở về.
Nghe thấy tiếng ra lệnh của Vương Ba Tử, bốn tên đàn em kia lập tức lui về phía sau Vương Ba Tử.
Trần Ngọc Bân nhìn Ngụy Định bị đánh chảy đầy máu, sắc mặt càng thêm âm trầm. Không biết y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Vương Ba Tử thì thầm mắng mình xui xẻo. Trần Ngọc Bân đến đây nhanh như vậy đã vượt quá ngoài dự liệu của y. Vốn tưởng rằng sau khi dạy dỗ tên Ngụy Định này xong, liền mang theo hai nữ nhân kia rời đi. Nhưng Trần Ngọc Bân đến nhanh như vậy, khiến kế hoạch của y không thể không sửa đổi.
Nếu như là đấu ngầm, Vương Ba Tử khẳng định muốn đấu với Trần Ngọc Bân tới người sống ta chết. Nhưng đấu công khai như vậy, thì sẽ là bất lợi với y.
Làn này Trần Ngọc Bân dẫn theo sáu người, cộng thêm cả y và Ngụy Định là tám người. Mà bên mình chỉ có năm người, thực lực đã rơi vào thế yếu.
Mặc dù Trần Ngọc Bân là một thiếu gia dựa vào thế lực gia đình, nhưng y cũng không phải là bao cỏ. Trần Ngọc Bân biết thực lực của Vương Ba Tử. Nếu đấu ngầm thì Trần gia không phải là đối thủ của hai anh em nhà này.
Nếu như hiện tại vạch mặt với Vương Ba Tử, như vậy liền có ý nghĩa, Trần gia và anh em nhà họ Vương triệt để đối đầu. Như vậy song phương đều không có lợi. Nhưng bảo y buông tha cho hai mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, y tuyệt đối sẽ không cam lòng.
Vương Ba Tử cũng nghĩ tới hậu quả nếu hai người vạch mặt nhau. Nên liền chủ động lên tiếng:
- Trần thiếu, tôi nghĩ chắc mọi người cũng hiểu rõ tình huống hiện tại. May mà ở chỗ này có hai mỹ nữ, chúng ta chia nhau mỗi người một cô vậy. Để chứng tỏ thành ý của Vương Ba Tử này, mời Trần thiếu chọn trước. Cậu thấy thế nào?
Trần Ngọc Bân nghe Vương Ba Tử nói vậy, liền trầm ngâm một lúc. Mặc dù bên mình có tám người, nhưng có thể đánh nhau chỉ có sáu. Thực lực không mạnh hơn Vương Ba Tử bao nhiêu. Nếu Vương Ba Tử đã đưa ra đề nghị như vậy, chứng tỏ y cũng không muốn gây sự với Trần gia.
Nếu như chỗ này là ở trong khách sạn, Trần Ngọc Bân chắc chắn sẽ không để ý tới tên Vương Ba Tử. Nhưng nơi này là vùng hoang dã ngoại thành, thực lực song phương không khác biệt nhiều lắm. Hơn nữa, Trần gia và hai anh em họ Vương đấu với nhau, khẳng định không phải là chuyện tốt. Nếu Vương Ba Tử đã chủ động yêu cầu mình chọn trước, thì y đã cho Tràn thiếu mặt mũi rồi.
Loại mỹ nữ như vậy có một người cũng tốt. Huống chi mình còn được chọn trước. Nghĩ tới đây, sắc mặt vốn âm trầm của Trần Ngọc Bân liền chuyển sang hòa hoãn, cười ha hả nói:
- Vương huynh đã khách khí như vậy, thì tuyển trước vậy. Tôi chọn cô gái mặc áo vàng kia.
Sắc mặt của Vương Ba Tử cũng buông lỏng. Hiện tại y không muốn gây sự với Trần Ngọc Bân. Tuy thực lực của huynh đệ mình không kém, nhưng chỉ có thể hoạt động trong chỗ tối. Bọn họ cũng có quan hệ với mấy quan lớn, nhưng thực lực nhất định không bằng Trần gia. Mà cô gái mặc áo hồng kia cũng không kém là bao nhiêu, đều là mỹ nữ hiếm có.
- Ha ha, ánh mắt của Trần thiếu thật là tốt. Vậy chúng ta đi lên bắt người chứ.
Vương Ba Tử cười ha ha, không có ý do dự gì, liền trực tiếp đi tới phía Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương thấy bọn chúng coi hai người mình như hàng hóa, đều tức giận đến khuôn mặt trắng bệch.
- Chị Vũ Tích, làm sao bây giờ?
Liễu Nhược Sương trông thấy nhiều người tới như vậy, trong lòng rất sợ hãi. Các nàng chỉ là con gái, nên đối phó như thế nào?
Hàn Vũ Tích nhìn hơn mười người này tới gần, sắc mặt có chút trắng bệch. Tuy không biết phong nhận của mình có thể đối phó với nhiều người như vậy không. Nhưng nàng vẫn giơ tay lên, phóng một chiêu về phía một tên nam tử.
Phốc một tiếng, phong nhận mang theo luồng khí vô hình xông tới người nam tử kia. Một tiếng Ách vang lên, hai mắt của y liền biến thành mờ mịt.
- Sao vậy, Tiểu Thất?
Hai tên nam tử đi cùng y trông thấy Tiểu Thất không ổn, vội vàng dừng lại hỏi.
Tên nam tử Tiểu Thất kia đột nhiên dùng tay đặt lên bộ ngực của mình. Chỗ đó không ngừng chảy ra máu tươi. Y mở to con mắt, không thể tin được nhìn máu của mình, rồi mới ngã xuống đất bỏ mạng.
- Cẩn thẩn, hai người kia có ám khí. Tiểu Thất chết rồi...
Hai đồng bọn của y thấy ngực của Tiểu Thất bị vỡ ra, rồi máu tươi phun đầy người, thì lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Nghe thấy tiếng kêu, tất cả mọi người đều dừng lại rồi nhìn về phía Tiểu Thất ngã trên mặt đất.
← Ch. 333 | Ch. 335 → |