← Ch.337 | Ch.339 → |
Tuy Môn Thường chỉ là Luyện Khí tầng mười, nhưng vốn xuất thân trong danh môn Côn Luân. Lúc còn Luyện Khí tầng mười đã tu luyện ra được thần thức. Mặc dù chỉ có thể xem trong phạm vi năm trăm mét, nhưng phạm vi như vậy đã mạnh hơn các môn phái khác nhiều lắm. Ở các môn phái khác, phải tới Trúc Cơ mới làm được như vậy.
Bởi vì Môn Thường cứ tiếp cận, Mông Văn lại có hảo cảm vì y giúp mình vừa nãy. Nên đồng ý cùng Môn Thường đi ngắm cảnh núi Cửu Hoa.
Tuy Mông Văn không quá nguyện ý qua đêm ở chân núi. Nhưng là vì phải giúp Môn Thường giới thiệu phong cảnh núi Cửu Hoa, nên mới làm trễ nải thời gian. Chỉ có thể ở chân núi qua đêm nay.
Mông Văn rất ít chủ động hỏi chuyện của Môn Thường. Mà Môn Thường cứ thao thao bất tuyệt giới thiệu về y. Y nói là y là một con mọt sách. Bởi vì ít đi ra ngoài nên không hiểu nhiều sự đời lắm.
Mông Văn thấy ở cùng một người xa lạ trong một căn khách sạn, là chuyên không nên. Nhưng cũng may du khách trong khách sạn này khá nhiều, không phải chỉ có hai người bọn họ. Mà nàng mới chỉ quen Môn Thường mà thôi. Vừa nghĩ như thế, Mông Văn liền bình tĩnh lại.
Môn Thường nghĩ thầm, hôm nay đã tiếp cận được cô gái tên là Mông Văn này. Chỉ cần chậm rãi sử dụng thủ đoạn, không sợ cô ta không rơi vào tay mình.
Mông Văn thì thở dài. Nàng rất áy náy, cảm thấy đi ngắm cảnh với một người nam tử xa lạ như vậy, là có lỗi với Lâm Vân. Nhưng nàng cũng biết cách làm của mình không có gì không đúng. Chỉ là suy nghĩ này càng trở nên mãnh liệt.
- Lâm Vân...
Mông Văn thấp giọng gọi một tiếng, áp chế sự nhớ nhung trong lòng. Lúc ở công ty, nàng còn suốt ngày bận rộn, không có thời gian suy nghĩ tới hắn. Hiện tại rảnh rỗi hơn, thì suy nghĩ về hắn càng thêm mãnh liệt.
Hôm nay mình chẳng những cùng nam tử khác thăm quan núi Cửu Hoa, mà còn cùng y đi vào ở một khách sạn. Tuy hai phòng cách nhau khá xa. Nhưng Mông Văn vẫn có cảm giác day dứt trong lòng. Cho nên Mông Văn quyết định ngày mai sẽ tách Môn Thường ra, cho dù y tạo cho nàng ấn tượng tốt.
Môn Thường đương nhiên không nghĩ như Mông Văn. Với y mà nói, kế hoạch hôm nay coi như là thành công. Y đã dùng thủ đoạn khiến hai người nam tử kia ngã về Mông Văn. Sau đó thì diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Lại làm bộ bị thương, chiếm được mỹ nữ đồng tình. Cuối cùng là có cơ hội đi dạo ngắm cảnh với Mông Văn.
Giờ đây Môn Thường đang sử dụng thần thức của y để quan sát Mông Văn. Y hy vọng Mông Văn tắm rửa để mình có thể nhìn lén. Y cũng biết ở một nơi ẩm ướt như vậy, khả năng Mông Văn tắm rửa là không lớn, nhưng vẫn không loại bỏ được suy nghĩ đó.
Mông Văn sẽ không tắm rửa ở đây. Không chỉ nói không khí ở chỗ này rất ẩm ướt. Nàng cũng không có ý tắm rửa gì cả. Cho dù muốn tắm rửa cũng phải tới một khách sạn lớn. Hiện tại nàng đang cầm một cái gương, nhưng không phải để soi gương, mà là nhìn bức ảnh đằng sau nó. Ánh mắt của nàng rất ôn nhu.
Môn Thường không biết vì sao Mông Văn muốn xem đằng sau cái gương. Trong lòng y còn đang âm thầm buồn cười. Nhưng khi thần trí của y phóng tới cái gương của Mông Văn, y đột nhiên sững sờ, ngay cả hô hấp cũng trở nên ồ ồ.
Tấm ảnh ở đằng sau tấm gương kia chính là ảnh của người mà mình đang muốn tìm. Mông Văn rõ ràng quen biết với người đó. Thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công phu. Môn Thường nghĩ tới đây, lập tức cười to.
Không ngờ mình lại gặp được chuyện tốt như vậy.
Y định đợi sáng mai hành động, nhưng trong lòng háo hức, thật sự nhịn không được. Liền đi tới căn phòng của Mông Văn. Vật đã đến tận tay rồi còn phải chờ đợi, thì chẳng khác gì chém y một đao.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mông Văn liền tỉnh hồn. Đã trễ như vậy rồi còn ai có tới gõ cửa phòng mình nữa? Nếu không phải khách sạn này có rất đông người ở trọ, thì đúng là làm cho người ta sởn tóc gáy.
- Ai vậy?
Mông Văn vội cất đi cái gương.
- Tôi là Môn Thường. Lúc chiều tôi có vài việc muốn hỏi cô, nhưng lại quên mất. Đến bây giờ mới nhớ ra. Cô có thể mở cửa cho tôi vào được không?
Môn Thường kiên nhẫn nói.
- Vậy à, nhưng có chuyện gì sáng mai hỏi không được sao. Tôi sắp đi ngủ rồi.
Mông Văn bỗng cảnh giác. Đã muộn như vậy rồi, mà Môn Thường còn tới phòng của nàng làm gì?
- Chỉ là vài việc nhỏ muốn hỏi luôn thôi mà. Nếu cô sắp đi ngủ thì thôi vậy.
Môn Thường đành phải tùy ý nói.
- Nếu gấp thì anh hỏi luôn đi.
Mông Văn nói vậy nhưng không có ý mở cửa.
Môn Thường hận đến ngứa răng, nhưng cũng không có biện pháp nào. Đành phải nói:
- Cô đã từng đi qua núi Côn Luân chưa?
- Tôi chưa, làm sao vậy?
Mông Văn rất kỳ quái vì sao Môn Thường bỗng nhiên hỏi về núi Côn Luân. Nàng cũng tính toán đi tới đó một chuyến, nhưng chưa có cơ hội mà thôi.
- Ừ, nếu chưa đến đó thì thôi vậy. Tôi còn tưởng rằng cô đã đi qua nhiều ngọn núi nổi tiếng, trong đó có cả núi Côn Luân. Nên mới hỏi cô về núi Côn Luân. Tôi có một người thân thích tên là Lâm Vân, mất tích đã lâu. Nghe nói cậu ta mất tích ở núi Côn Luân nên tôi mới thử hỏi cô xem. Nếu cô chưa đi qua đó, thì ngày mai tôi đành phải mua một tấm bản đồ vậy.
Môn Thường nói xong xoay người, làm bộ phải ly khai.
Cửa bỗng mở.
- Anh quen người tên Lâm Vân à?
Mông Văn mở cửa hỏi, vẻ khẩn trương lộ rõ trên mặt.
Nhìn Mông Văn như vậy, Môn Thường liền đoán hai người này có gian tình. Nên ra vẻ tùy ý nói:
- Lâm Vân là em họ của tôi, sao tôi có thể không biết cậu ấy. Cô cũng quen biết cậu ấy à? Thật là trùng hợp.
Mông Văn hơi kỳ quái. Cho tới bây giờ, nàng còn chưa nghe Lâm Vân nói tới hắn có một người anh họ nào. Nhưng có khả năng do mình tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, nên không biết hắn cũng có một người anh họ.
- Cô xem tấm hình này đi.
Môn Thường lấy tấm ảnh chụp của Lâm Vân ra. Nhưng không nói đây là hình của ai. Y muốn xem biểu lộ của Mông Văn khi nhìn thấy tấm hình này. Bởi vì hiện tại Môn Thường vẫn chưa chắc chắn người trong tấm hình đó có phải là Lâm Vân hay không.
- Đúng là ảnh của Lâm Vân rồi. Nhưng nếu anh là anh họ của Lâm Vân, vì sao phải cầm hình của anh ấy để đi tìm? Chẳng lẽ anh chưa từng gặp qua Lâm Vân sao?
Mông Văn nhìn thấy tấm ảnh của Lâm Vân, liền tin Môn Thường là anh họ của Lâm Vân.
- Ừ, hiện tại tôi đang tìm cậu ấy, cô có biết cậu ấy đang ở nơi nào không?
Môn Thường vì quá kích động, lại quên mất câu hỏi của mình có vấn đề.
Mông Văn là người có tâm tư rất tinh tế và trải đời. Những nữ nhân bình thường khó có thể so sánh. Nên vừa nghe thấy câu hỏi của Môn Thường, nàng liền nghi ngờ. Không phải Môn Thường vừa nói Lâm Vân đi tới núi Côn Luân rồi mất tích ở đó, vì sao bây giờ lại hỏi Lâm Vân đang ở đâu?
Vì nghi ngờ nên Mông Văn hỏi:
- Vừa nãy anh nói Lâm Vân đã đi tới núi Côn Luân mà? Sao anh biết anh ấy đi núi Côn Luân?
Môn Thường nghe Mông Văn hỏi vậy, liền cả kinh. Biết mình vừa có sơ hở. Cũng may cô nàng Mông Văn này không nghi ngờ thêm, tranh thủ thời gian bổ sung:
- Tôi đã đi tới nhà của em họ. Em họ không có ở nhà. Mà người nhà của cậu ấy nói rằng cậu ấy có khả năng đi tới núi Côn Luân. Tôi còn tưởng cô quen biết Lâm Vân nên biết chỗ của cậu ấy?
Mông Văn lại nổi lên lòng nghi ngờ. Tay Môn Thường này quen Lâm Vân là chuyện rất bình thường. Nhưng cũng quá trùng hợp đi. Mình vừa lấy tấm ảnh của Lâm Vân ra xem, Môn Thường đã xuất hiện trước cửa phòng mình rồi. Rõ ràng còn hỏi về Lâm Vân. Vì sao không thấy y hỏi sớm. Mình và y đi ngắm cảnh cả ngày cơ mà?
Mông Văn trải đời nhiều hơn tay Môn Thường này nhiều lắm. Muối nói về tâm kế, Môn Thường nhất định không phải là đối thủ của Mông Văn. Hiện tại Mông Văn đã hoài nghi Môn Thường, nên nàng tỉ mỉ suy nghĩ từng hành động của Môn Thường lúc trước.
Trùng hợp đầu tiên là chuyện hai người nam tử ngã về phía mình. Khi ba người này đánh nhau, vì sao Môn Thường lại bị nhiều vết thương đến chảy máu như vậy? Ba người dùng tay chân đấm đá, bị thương cũng chỉ là những vết bầm tím mà thôi.
Trùng hợp thứ hai là lúc mình lấy ảnh chụp của Lâm Vân để xem, mình cũng có cảm giác lờ mờ bị theo dõi. Lúc đó mình còn chưa để ý, hiện tại suy nghĩ kỹ thì cảm giác đó rất chân thực. Nàng luyện võ nhiều năm như vậy rồi, độ mẫn cảm ít nhiều cũng tăng lên. Cộng thêm việc Môn Thường đúng lúc xuất hiện như vậy, Mông Văn khó có thể giảm bớt hoài nghi.
Tuy không biết sự tồn tại của thần thức, nhưng Mông Văn lại biết có rất nhiều cao thủ, có thể nghe được tiếng người nói chuyện từ khoảng cách xa. Có khả năng là lúc mình cúng bái, nhắc tới tên Lâm Vân, rồi bị người này nghe thấy.
- Cô không sao chứ?
Môn Thường thấy Mông Văn ngẩn người, liền nhắc nhở.
Mông Văn lập tức phục hồi tinh thần, khéo léo nói:
- Tôi không sao. Tôi còn tưởng Lâm Vân còn đang ở Kim Môn, quê của anh ấy. Không ngờ anh ấy đã tới núi Côn Luân rồi.
- Cô từ Kim Môn tới đây à?
- Đúng vậy. Tôi tới đây là để du lịch. Lúc đầu tôi cũng định đi núi Côn Luân cơ. Nhưng lúc đi qua núi Cửu Hoa, tôi thấy phong cảnh ở đây khá đẹp, nên mới nán lại. Rồi gặp anh ở đây, còn là anh họ của Lâm Vân nữa. Thật là trùng hợp.
Môn Thường mừng thầm trong lòng. Nguyên lai quê của Lâm Vân là ở Kim Môn. Có vị trí chính xác thì tìm kiếm dễ dàng hơn rất nhiều.
← Ch. 337 | Ch. 339 → |