← Ch.368 | Ch.370 → |
Lâm Vân thật không ngờ Tĩnh Như lại xuất hiện ở Khôn Truân Giới, còn bị người bức bách. Lửa giận trong người của hắn lập tức bùng lên. Nhìn bộ dáng rách rưới của Tĩnh Như, là hắn biết nàng đã ở đây chịu không ít đau khổ. Thật sự làm khó cho nàng. Một người phàm tới đây còn có thể sinh tồn được.
- Lâm Vân...
Tĩnh Như cơ hồ không dám tin vào mắt của mình. Chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Mặc kệ có phải là mơ hay không, Tĩnh Như cũng không chút do dự, cũng không quan tâm rụt rè, nhào vào lòng của Lâm Vân.
Mấy năm qua, nàng sinh hoạt trong một thế giới xa lạ. Nếu không phải còn có một tín niệm duy trì nàng, thì nàng đã sớm sụp đổ rồi.
Ôm Tĩnh Như đã khóc như mưa, Lâm Vân không biết an ủi nàng như thế nào. Cũng không biết nàng tới đây kiểu gì. Tính cách của Tĩnh Như rất ít nói, nhưng tuyệt đối là một cô gái mạnh mẽ. Nàng sẽ không rơi lệ vì một chuyện bình thường. Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhưng Lâm Vân cũng biết, hiện tại không phải là lúc hỏi những điều đấy.
- Lâm Vân? Ngài chính là Lâm Vân bị truy nã mấy năm trước? Ngày hôm qua còn áp chế cả tu sĩ Hóa Thần, Lâm tiền bối? Ngài là chồng của Niệm Vân sao?
Lưu Kỳ càng nói càng run. Thật không ngờ chồng của cô gái này lại là một nhân vật khủng bố. Việc Lâm Vân áp chế một tu sĩ Hóa Thần, phỏng chừng đã truyền khắp nửa cái Khôn Truân Giới rồi.
- Tin tức của ngươi linh thông thật đấy. Tĩnh Như, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Vân nhẹ nhàng vỗ bờ vai của Tĩnh Như, rồi giúp nàng chỉnh lại đầu tóc rối bời. Trong lòng hắn thầm than một tiếng. Tĩnh Như đổi tên thành Niệm Vân, không phải là nghĩ tới hắn sao?
- Niệm Vân, em có sao không?
Khi Liễu San trở về thì nghe thấy Niệm Vân bị bắt nạt, liền vội vàng chạy đến. Thì mới phát hiện Niệm Vân rõ ràng nằm trong ngực của một người nam tử. Lại nhìn một vòng thì chấn động, ngay cả đông chủ phường thị Lưu Kỳ cũng ở đây. Trong lòng cô ta hoảng hốt, đang chuẩn bị cúi người hành lễ với tiền bối Trúc Cơ.
- San tỷ, chị trở lại rồi à.
Tĩnh Như thấy Liễu San tới, liền xấu hổ rời khỏi lòng Lâm Vân. Nhưng một tay của nàng vẫn nắm chặt lấy áo của Lâm Vân. Nàng sợ một khi mình buông lỏng, Lâm Vân sẽ biến mất vậy.
Lâm Vân thấy một cô gái có tính cách như Tĩnh Như còn bị người khác bắt nạt trở nên sợ hãi như vậy. Rốt cuộc không át chế được lửa giận. Hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Lưu Kỳ đang run rẩy và ba tên Luyện Khí Kỳ đã tê liệt trên mặt đất. Sau đó hắn nhìn về phía một tu sĩ già hỏi:
- Ông nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Uy thế của Lâm Vân đã khiến các tu sĩ xung quanh đều kinh sợ. Nên tu sĩ già kia không dám giấu diếm. Kể lại việc Tam Độc bắt nạt Tĩnh Như như thế nào. Còn muốn cướp lấy linh thạch của Tĩnh Như. Còn kể lại cả việc Lưu Kỳ cưỡng bức Tĩnh Như làm đạo lữ.
Liễu San nghe người xung quanh nói người này là Lâm Vân. Lại nghĩ tới việc Niệm Vân luôn lo lắng cho người tu sĩ bị rơi vào tuyệt cảnh Thiên Diễm kia. Thì biết Niệm Vân quen biết Lâm Vân. Trong lòng âm thâm cao hứng thay cho Niệm Vân. Thật không ngờ cô bé ở cùng phòng với mình mấy năm này, lại có hậu trường lớn như vậy.
Cô ta đã nghe nói việc Lâm Vân đánh bại tu sĩ Hóa Thần ở Vạn Bảo Các. Chuyện này tạo cho cô ta một rung động thật lớn. Nghe nói mấy trước, Lâm Vân mới chỉ là một tu sĩ Kết Đan. Vậy mà hiện tại hắn đã có thể đánh bại tu sĩ Hóa Thần. Xem ra, ở mãi một cái phường thị chỉ có tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì không có tiền đồ gì lắm. Cô ta quyết định đi ra ngoài mạo hiểm.
Lần này Liễu San trở về là để cáo từ Niệm Vân. Nhưng không ngờ lại được nhìn thấy tu sĩ khiến cả Khôn Truân Giới nổi sóng. Hắn còn là chồng của Niệm Vân nữa chứ. Trong lòng cô ta chấn động vô cùng. Lúc nhìn thấy dung nhan kiều diễm và mỹ mạo của Niệm Vân, cô ta cuối cùng mới minh bạch gì đó. Khó trách Niệm Vân phải đóng giả thành con trai.
Khiếp sợ qua đi, chỉ là sự bội phục với tấm si tình của Niệm Vân. Niêm Vân thu thập linh thạch như vậy, chính mình cũng không nỡ dùng, nguyên lai là để dành cho Lâm Vân. Cho tới bây giờ đều chưa nhìn thấy cô ấy sử dụng dù chỉ một viên linh thạch. Bằng không tu luyện vài năm rồi mà vẫn chỉ tầng thứ hai.
- Lâm tiền bối, tôi có điều muốn kể cho ngài.
Sau đó Liễu San kể lại việc Tĩnh Như không nỡ dùng linh thạch như thế nào. Còn hay bị vài tên tu sĩ trong phường thị bắt nạt. Kể tất tần tật cho Lâm Vân. Thậm chí còn nói cho hắn biết, Tĩnh Như vì bảo vệ số linh thạch đã vô số lần bị đánh.
Lâm Vân càng nghe càng tức giận. Ánh mắt nhìn ba tên tu sĩ và tên Lưu Kỳ đã trở nên âm lãnh. Hiện tại hắn cảm thấy mình có lỗi với Tĩnh Như, vì đã để tuổi thanh xuân của nàng ấy lãng phí ở đây.
Lưu Kỳ như bị chui vào hầm băng vậy. Gã muốn xin khoan dung, nhưng gã biết, ở trước mặt một tu sĩ Hóa Thần, mình còn không bằng một con kến. Lưu Kỳ muốn dùng tài sản của mình để đổi một mạng, nhưng cũng biết số tài sản đó không đủ để Lâm Vân coi trọng.
Nhìn cô gái đang ôm Lâm Vân kia, trong lòng Lưu Kỳ thầm hận. Ngươi có một người chồng là tu sĩ Hóa Thần, còn tới cái phường thị của ta giả trư ăn thịt hổ làm gì?
Lâm Vân không dài dòng, tiện tay vung Tinh Hỏa đốt cháy tên tu sĩ Trúc Cơ thành tro bụi. Thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp.
Trữ vật giới của tên Lưu Kỳ được Lâm Vân ném cho lão già kia:
- Đây là phần thưởng cho ông.
Lão già này thật không ngờ Lâm Vân có thể hào phóng tặng cho mình túi trữ vật của một tu sĩ Trúc Cơ như vậy. Trong lòng hưng phấn suýt nữa bị hôn mê bất tỉnh. Nửa ngày mới hồi phục tinh thần.
Tĩnh Như ôm sát bên người Lâm Vân. Hiện tại nàng không quan tâm tới hết thảy. Ngay cả Lâm Vân làm gì, nàng cũng không biết. Trái tim của nàng như muốn vỡ òa trong sự sung sướng.
Hai tên tu sĩ tuần tra đã nhìn thấy một màn này, vội vàng chui vào đám đông, muốn chạy trốn. Nhưng đám đông vừa thấy bọn chúng liền tách ra. Lâm Vân vung tay tạo thành một bàn tay khổng lồ, kéo hai tên này lại rồi ném về phía Tam Độc.
- Hai ngươi là tu sĩ tuần tra phải không?
Ngữ khí của Lâm Vân lạnh như băng.
- Vâng, vâng, mong tiền bối tha mạng. Chúng tôi là người của Lưu gia. Mong tiền bối nể mặt Lưu gia, tha cho chúng tôi một mạng.
Một tên tu sĩ vội vàng nói.
- Lưu gia? Ngươi không thấy sư phụ của các ngươi bị ta đốt thành tro rồi sao? Tuy nhiên, các ngươi chết không được thoải mái như gã đấy đâu.
Lâm Vân nói xong, vung tay tạo thành một trận pháp bao vây năm tên này. Rồi ném một chùm Tinh Hỏa vào trong đó. Cũng không nhìn năm tên Luyện Khí Kỳ quằn quại như thế nào, dẫn theo Tĩnh Như rời đi:
- Chúng ta đi thôi.
- Vâng.
Tĩnh Như không hề có ý kiến.
Ở trong trận pháp truyền đến tiếng kêu đau đớn chói tai và tiếng cầu xin tha thứ. Nhưng không có ai dám tới gần
← Ch. 368 | Ch. 370 → |