← Ch.369 | Ch.371 → |
- Niệm Vân, thì ra tên thật của em là Tĩnh Như. Cũng đến lúc chị rời khỏi đây rồi.
Liễu San thấy Tĩnh Như có vẻ như đã quên mình, trong lòng hơi thất vọng, nên chủ động nói.
- À chị Liễu San.
Tĩnh Như lúc này mới phản ứng, vội vàng buông cánh tay của Lâm Vân ra, nắm tay của Liễu San rồi nói:
- Chị phải đi à? Em cảm ơn chị vì mấy năm nay chị đã chiếu cố em. Nếu không có chị, em đã ....
Tĩnh Như nghĩ tới những việc mà Liễu San đã giúp mình trong mấy năm qua. Nàng cũng rất lý giải chị ấy rời khỏi chỗ này để đi tìm kỳ ngộ. Nếu không gặp được Lâm Vân, thì Tĩnh Như đã muốn đi theo Liễu San rời khỏi nơi này rồi.
- Cảm ơn cô đã giúp đỡ Tĩnh Như trong mấy năm. Không biết tôi có thể giúp cô việc gì hay không?
Lâm Vân nghe Tĩnh Như nói vậy, cũng rất biết ơn Liễu San. Có thể tượng tưởng, Tĩnh Như không có Liễu San chiếu cố, thì cuộc sống của nàng ấy ở đây sẽ bi thảm như thế nào.
- Tôi...
Liễu San sững sờ. Một tiền bối Hóa Thần hỏi có thể giúp đỡ mình cái gì hay không, đây chính là kỳ ngộ lớn a. Nếu có tu sĩ Hóa Thần trợ giúp, thì mình cần gì phải đi ra ngoài tìm kiếm? Một túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ, Lâm tiền bối không do dự cho người khác. Chứng tỏ lâm tiền bối rất giàu có.
Lâm Vân biết những lời này của mình rất có ý nghĩa với một Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, nên không thúc giục cô ta. Nhưng Tĩnh Như lại không hiểu được như vậy. Nàng thấy Liễu San sững sờ, vội vàng kéo tay của Liễu San, nói:
- Chị San, chị không sao chứ?
- À, chị...
Hồi phục tinh thần, Liễu San bỗng nhiên quỳ xuống:
- Cầu mong tiền bối thu tôi làm đệ tử.
- Chị San, chị làm gì vậy? Mau đứng lên.
Tĩnh Như vội vàng kéo Liễu San lên. Nhưng Liễu San chỉ đầy vẻ chờ mong nhìn Lâm Vân. Trong lòng cô ta thầm than, Niệm Vân có một hậu trường tốt như vậy, lại không biết cố gắng tu luyện. Thật là phí của trời.
Mặc dù Tĩnh Như biết những người tu chân coi trọng việc đề cao tu vị hơn hết thảy. Nhưng nàng vẫn chưa thể dùng nhập với kiểu suy nghĩ đó. Nếu không phải buổi tối nhàn rỗi vô sự, thì ngay cả Luyện Khí tầng một nàng cũng không luyện tới rồi.
Lâm Vân giật mình nhìn Liễu San. Tuy cô ta có khuôn mặt không phải thanh tú, nhưng có vẻ là người khôn khéo, có chủ kiến và quyết đoán. Nếu đã thu đệ tử, thì thu thêm vài người cũng không sao.
- Cô đứng lên đi, tôi đồng ý nhận cô làm đệ tử.
Lâm Vân mỉm cười nói.
Liễu San sững sờ rồi chuyển sang mừng rỡ. Cô ta thật không ngờ một tu sĩ Hóa Thần lại chấp nhận mình làm đệ tử dễ dàng như vậy. Điều này nói ra, chắc chẳng ai tin.
- Ở đây tôi có vài chai đan dược, cô cầm lấy đi. Cố gắng tăng cường tu vị. Còn hai chiếc linh khí này nữa, cô cũng cầm đi.
Những thứ này, Lâm Vân đều lấy từ Vạn Bảo Các.
- Trúc Cơ Đan? Hoàng Nguyên Đan? Linh khí công kích Thượng Phẩm, linh khí phòng ngự Thượng Phẩm?
Liễu San nhận lấy mấy thứ Lâm Vân đưa, liền ngây ngẩn cả người, hai mắt trở nên ướt át. Mỗi giờ mỗi khắc cô ta đều cống gắng tu luyện, nhưng mười năm qua, tu vị của cô ta mới tới Luyện Khí điên phong. Mà hiện tại trong tay mình là hai pháp khí Thượng Phẩm. Những thứ có lẽ cả đời cô ta cũng không kiếm được.
- Sư phụ, con...
Liễu San không biết nói như thế nào để bày tỏ tâm trạng của mình lúc này.
- Không phải nghĩ nhiều đâu. Nhưng thứ này chỉ là mấy thứ đơn giản. Nếu cô cố gắng, thì Kết Đan, Nguyên Anh không phải là khó.
Những lời này của Lâm Vân không phải là nói bừa. Hiện tại hắn có mấy quyển Đan Quyết. Mà trong giới chỉ thì có vô số linh thảo, đan dược nào mà chả luyện được? Cho dù hắn luyện chế không được, thì hắn có thể dùng linh thạch để mua.
- Vâng, sư phụ.
Liễu San vẫn chưa tin những điều này là thật.
- Liễu San, hiện tại tôi muốn dẫn Tĩnh Như rời đi. Cô cứ ở chỗ này tu luyện vậy. Hiện tại tôi có 30% cổ phần của Vạn Bảo Các, cô còn có một sư huynh ở đó. Cô đến đó tu luyện cũng được. Một là chỗ đó tương đối an toàn. Thứ hai là nếu cần gì, có thể trực tiếp hỏi sư huynh của cô là Thất Tín.
Lâm Vân nghĩ bụng, ở Vạn Bảo Các, mình chỉ có một mình Thất Tín trông coi, có vẻ không ổn. Hiện tại thêm Liễu San tới đó giúp việc, lại cho cô ta một chỗ tu luyện an toàn, đúng là một công đôi việc.
Liễu San lại bị hù sợ. Cho dù cô ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhưng không có nghĩa là cô ta không biết Vạn Bảo Các. Sự phụ của mình kinh khủng thật, không những là đông gia ở đó, còn có 30% cổ phần Vạn Bảo Các nữa chứ.
Lâm Vân biết tu vị của Liễu San không cao. Nên dẫn theo cô ta tới Vạn Bảo Các ở phường thị Đông Lâm luôn. Dặn dò Thất Tín chiếu cố Liễu San, rồi mới dẫn theo Tĩnh Như rời khỏi phường thị Đông Lâm.
Lúc này Lâm Vân mới có thời gian hỏi Tĩnh Như vì sao lại luân lạc tới Khôn Truân Giới.
....
- Thật đúng là to gan lớn mật.
Nghe xong Tĩnh Như kể lại, Lâm Vân đã nổi lên sát khí. Tên chó chết Thổ Thất kia, không thể để cho y sống được.
- Em nói em bị đưa tới đây là vì một truyền tống trận phải không?
Lâm Vân chợt nhớ tới nguyên nhân vì sao Tĩnh Như ở đây. Hắn định thông qua Hỗn Độn Sơn Hà Đồ để đi qua kết giới rồi trở về Địa Cầu. Nhưng làm như vậy, hắn có thể bị trọng thương. Hơn nữa theo thông tin lấy được từ Vi Trân. Tu vị càng cao, bị cắn trả càng lớn.
Nếu đã có truyền tống trận, vậy thì không thể tốt hơn. Khi Tĩnh Như đưa Lâm Vân tới cây đại thụ lần trước, Lâm Vân liền thầm khen người bố trí truyền tống trận này thật thông minh. Nhưng Lâm Vân lại không hiểu, vì sao truyền tống trận ở núi Cửu Hoa lại không bí mật như vậy.
Bên trog cây đại thụ rất tối, nên Lâm Vân lấy một viên Dạ Minh Châu ra. Bên trong liền sáng lên một ánh sáng nhu hòa. Bởi vì Tĩnh Như đã từng tới đây quét dọn vài lần, nên trong này có vẻ sạch sẽ.
Tĩnh Như thì sửng sốt nhìn Dạ Minh Châu trong tay của Lâm Vân. Mấy năm trước nàng nghe nói Lâm Vân đã bán đấu giá một viên Dạ Minh Châu. Không ngờ hắn vẫn còn.
- Nếu em thích thì cầm lấy.
Lâm Vân đưa viên Dạ Minh Châu cho Tĩnh Như.
- Cảm ơn anh.
Tĩnh Như nhận lấy viên Dạ Minh Châu, nàng xác thực rất thích viên ngọc có ánh sáng nhu hòa này.
- Trong này còn có một cái tùi, không biết bên trong là cái gì?
Lâm Vân bỗng nhìn thấy một gói nhỏ ở trong thân cây. Trong cái gói đó có sự ba động của linh khí.
- À, đây là số linh thạch mà mấy năm qua em đã giúp anh tích cóp được. Nhưng hiện tại có lẽ nó đã không có tác dụng gì với anh rồi.
Tĩnh Như nhặt cái túi lên, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Nàng không biết những thứ Lâm Vân cho Liễu San là những thứ gì. Nhưng nàng vẫn nghe nói qua về Trúc Cơ Đan và pháp bảo Thượng Phẩm. Số linh thạch mà nàng tiết kiêm mấy năm này, chắc cũng không mua được một góc của cái đó. Nên trong lòng nàng hơi mất mát.
Lâm Vân nhận lấy cái túi rồi cởi ra. Ở bên trong có hơn chín trăm viên linh thạch Hạ Phẩm, phát ra linh khí nhàn nhạt. Lâm Vân không biết nên nói cái gì. Hắn tùy tiện lấy một viên linh thạch Thượng Phẩm cũng quý giá hơn số linh thạch này mấy chục lần. Nhưng hơn chín trăm viên linh thạch Hạ Phẩm vẫn khiến Lâm Vân sững sờ.
← Ch. 369 | Ch. 371 → |