← Ch.480 | Ch.482 → |
Cách thành Quang Bình gần năm mươi nghìn km là một nơi của người phàm ở. Bởi vì linh khí ở nơi này rất thiếu thốn, không thích hợp cho việc tu luyện. Cho nên, trong này ngoại trừ một số tán tu có tu vị thấp, cơ bản đều là người phàm.
Trời sắp tối, một lão già đeo một cái giỏ trúc dẫn theo một thiếu niên đang đi về. Hai người vừa mới hái thuốc ở trong núi.
Hai người là lang trung của một thị trấn nhỏ. Lão già cũng coi như là một dược sư có danh tiếng. Bởi vì thị trấn Tây Lương cách khu rừng không xa, cho nên cứ tới cuối tháng, hai thầy trò lại lên núi hái thuốc.
- Sư phụ, con ngửi thấy mùi máu tanh.
Thiêu niên bỗng nhiên dừng bước, cau mày nói.
Lão già cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh, đang muốn lên tiếng, thì người thiếu niên kêu lên:
- Sư phụ, ở đây có một người chết.
Lão già cũng kinh hãi. Ở khu vực xung quanh Tây Lương này không có dã thú cũng không có Tiên Sư, cho nên rất ít người chết ở đây. Hai người đi tới gần người thanh niên nằm trên mặt đất. Lão già ngồi xổm xuống, sờ mũi của hắn, rồi nói:
- Hắn vẫn còn sống. Nhưng thầy làm nghề y nhiều năm như vậy rồi, còn chưa thấy một người bị thương nghiêm trọng như vậy. Bị thương nặng như thế rồi mà vẫn còn sống, mạng của người này lớn thật đấy.
Người thanh nhiên nằm trên mặt đất, cả người đều là máu, cột sống đã bị đứt gãy hoàn toàn. Ở sau lưng toàn là vết thương, Vết thương lớn nhất cũng phải sâu nửa tấc.
Hai thầy trò đều là người thuần phác. Nên bọn họ vội vàng lấy thảo dược cầm máu đắp lên miệng vết thương. Lại dùng vải mang theo băng bó qua một chút.
Người này đương nhiên chính là Lâm Vân. Trong một tích tắc khi Tinh Bạo mang theo linh thạch nổ tung, hắn đã sử dụng Tinh Dời. May mà lúc đó những người vây công phát hiện ra kế hoạch của Lâm Vân, đều thu lại công kích, mới cho Lâm Vân khoảng trống để hắn thi triển Tinh Dời. Nói cách khác, nếu lúc đó hắn không rời đi, thì hắn cũng bị nổ chết như những người kia rồi.
Người thiếu niên thường xuyên đi theo sư phụ tới núi Việt Lĩnh, cho nên thân thể rất khỏe mạnh. Cõng theo Lâm Vân không phải khó khăn. Lúc hai thầy trò dẫn Lâm Vân trở về thị trấn Tây Lương, thì trời đã tối đen.
- Gia gia, Liêm ca cõng ai vậy?
Một cô gái nhỏ thấy gia gia trở về, còn cõng thêm một người, vội vàng hỏi.
- Tiểu Yên, mau đỡ giúp huynh, mệt chết mất.
Thiếu niên tên Liêm ca, vừa thở hổn hển, vừa bảo cô gái tới hỗ trợ.
- Linh Nhi tỷ tỷ, ra giúp em một lát.
Cô gái tuy nhỏ nhưng tiếng lại rất lớn. Đảo mắt một cô gái đeo tạp dề đi ra từ trong phòng. Thấy thế vội vàng đỡ Lâm Vân, đặt hắn nằm trên giường.
- Tiểu Yên, đại sư huynh Hổ Đầu của con đâu?
Lão già buông cái giỏ xuống, hỏi.
- Thị trấn Cửu Hồ đã gọi sư huynh đi tới hỗ trợ rồi. Tối này chắc huynh ấy không về được. Nghe nói chỗ bọn họ xảy ra một bệnh dịch rất kỳ quái, chết cũng rất nhiều người. Linh Nhi tỷ tỷ định đi theo, nhưng chiều nay lại bận nhiều việc quá, nên đành phải thôi.
Cô gái tên Tiểu Yên lanh mồm lanh miệng nói.
- Vậy à. Vu Liêm, con lau qua vết máu cho người này đi. Tiểu Yên cũng giúp một tay.
Lão già một bên phân phó, một bên đi tới tủ để bốc thuốc.
- Gia gia, để con bưng cơm cho gia gia ăn trước. Chị Linh và Liêm ca hỗ trợ là được rồi.
Tiểu Yên thấy cả người Lâm Vân toàn là máu, nên có chút sợ hãi, muốn trốn sang một bên.
- Cũng được.
Lão già nhìn thương thế của Lâm Vân, cũng biết cháu gái của mình thoạt nhìn lá gan rất lớn, nhưng lại rất sợ máu.
Cũng may thương thế của hắn chỉ tập trung ở sau lưng và trước ngực. Những chỗ khác không bị gì cả. Cho nên Vu Liêm và Linh Nhi xử lý rất nhanh. Nửa tiếng sau, vết thương trên người Lâm Vân đã được lau rửa sạch sẽ.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người Lâm Vân, thoạt nhìn rất đáng sợ.
- Liêm sư đệ, người này là ai mà lại bị thương nặng như vậy? Mà hắn rõ ràng vẫn chưa chết, mạng của hắn thật là lớn.
Linh Nhi hỏi.
Linh Nhi là một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, có làn da trắng nõn. Nhưng trên mặt của cô lại có hai vệt sẹo. Nếu như không có vết sẹo này, có thể coi như là một mỹ nữ. Lúc tối thoạt nhìn thì có chút dữ tợn.
- Đệ cũng không biết. Lúc đệ và sư phụ đi hái thuốc về thì thấy hắn nằm bất tỉnh trên đường. Đây cũng là lần đầu tiên đệ nhìn thấy một người bị thương nặng như vậy còn chưa chết. Mạng của người này không chỉ là lớn, mà là rất lớn. À, đúng ròi, trấn Cửu Hồ rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Thiếu niên cầm chén thuốc, nhìn sư tỷ Linh Nhi rịt thuốc, liền hỏi.
Sắc mặt của Linh Nhi trở nên buồn bã:
- Nghe nói là ôn dịch gì đó. Tỷ còn chưa nói với sư phụ. Dịch sư huynh tới đó chắc không phải ngày một ngày hai mới trở về. Phải đợi cho tình hình bệnh dịch ở đó chuyển biến tốt đẹp mới được. Tỷ còn nhe nói tối mai thị trấn Tây Lương bắt đầu giới nghiêm, không cho phép người bên ngoài đi vào thị trấn.
- Vậy sau này muốn hái thuốc thì đi đâu mà hái bây giờ?
Vị Liêm sư đệ còn chưa thấy được sự nghiêm trọng của bệnh dịch, chỉ lo lắng việc hái thuốc tháng sau.
Linh Nhi thở dài một tiếng. Sư đệ của mình tuy cao to lực lưỡng, nhưng kinh nghiệm còn thiếu. Lúc này rồi còn quan tâm tới việc hái thuốc.
- Liêm sư đệ, đệ ở đây chiếu cố người này nhé, tỷ đi nói chuyện với sư phụ đây.
Linh Nhi nói xong liền đi ra ngoài.
Một tiếng sau, lão già mang theo vẻ mặt ngưng trọng, gọi ba người tập trung lại, nói:
- Việc xảy ra ở thị trấn Cửu Hồ không phải là việc nhỏ. Hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nguyện bệnh dịch không nghiêm trọng. Một khi bệnh dịch lan tới thị trấn Tây Lương của chúng ta, thì chúng ta cũng không có cách nào xử lý. Từ ngày mai chúng ta sẽ phun thuốc trừ độc lên đồ vật. Đồng thời rắc vôi xung quanh nhà.
- Còn có, nếu người bệnh tới thì phải cách ly. Cũng đừng rời khỏi thị trấn này. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Một khi bệnh dịch lan tới đây, thì đó là một tai họa lớn.
Thiếu niên vốn dửng dưng với chuyện này, bây giờ nghe sư phụ nói nghiêm trọng như vậy, thì bắt đầu lo lắng cho đại sư huynh.
- Sư phụ, liệu sư huynh có xảy ra chuyện gì không?
Vu Liêm đầy lo lắng hỏi.
Lão già trầm tư nửa ngày, mới thở dài nói:
- Lần này sư huynh của con đã làm đúng. Dù nó có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, nó vẫn là đệ tử giỏi của thầy. À, người trẻ tuổi kia ra sao rồi?
Vu Liêm trả lời:
- Không thấy chuyển biến tốt đẹp, cũng không thấy chuyên biến xấu. Người đó vẫn chìm trong hôn mê, chưa có tỉnh. Tuy nhiên, mạng người đó lớn thật.
Lão già gật đầu, lại nói:
- Con và Linh Nhi thay phiên nhau chăm sóc cho hắn. Tí nữa thầy tới chỗ Lí trưởng hỏi xem.
...
Năm ngày sau.
Vu Liêm nhìn Lâm Vân vẫn hôn mê bất tỉnh, lắc đầu nói với Linh Nhi:
- Sư tỷ, người này đã không ăn không uống mấy ngày rồi. Vaayj mà cơ thể của hắn vẫn không thay đổi gì cả, chẳng tốt cũng chẳng xấu. Thật là quái tai.
Linh Nhi hơi nhíu lông mày. Mấy ngày nay, cô ta đều bón thức ăn cho hắn. Nhưng cứ cho vào miệng, hắn lại nhả ra. Thậm chí thương thế của hắn không như lời Vu Liêm nói, có chuyển biến tốt một chút. Linh Nhi nhìn thấy rõ, hai vết thương sau lưng hắn rõ ràng đã tốt hơn so với mấy ngày trước rất nhiều.
- Chị Linh, Liêm ca, gia gia gọi hai người tới.
Tiểu Yên giống như con chim nhỏ, lăng xăng chạy tới.
Linh Nhi và Vu Liêm rời đi, còn Tiểu Yên ở lại căn phòng, nhìn Lâm Vân nằm trên giường. Trong lòng cô ta cũng rất kỳ quái. Đã vài ngày rồi mà người này vẫn chưa tỉnh, cũng không có chết, thật đúng là quái nhân. Hơn nữa sắc mặt của hắn hình như đã tốt hơn trước rất nhiều.
- Sư phụ, người tìm chúng con à?
Linh Nhi vừa tới liền hỏi.
- Ài, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Thầy đã thương thảo với Lí trưởng rất nhiều biện pháp phòng ngừa, nhưng bệnh dịch vẫn lan tới thị trấn Tây Lương của chúng ta. Còn tình hình cụ thể bệnh dịch thì vẫn chưa biết. Nhưng bệnh dịch này môt khi phát tác, không biết phải chết bao nhiêu người.
- Thị trấn Cửu Hồ đã chết vài nghìn người rồi. Thị trấn Tây Lương cũng đã chết mấy trăm người. Một khi bị nhiễm bệnh, chỉ ba ngày thôi, người đó sẽ chết một cách lặng lẽ. Hơn nữa cả thân thể và máu đều sẽ tiêu tán rất nhanh.
- Bởi vì cả hai thị trấn đều đã xảy ra bệnh dịch, cho nên việc phong tỏa cũng đã giải trừ. Ài...
Lão già nói tới đây, bất đắc dĩ thở dài.
- Sư phụ, có nghiêm trọng như vậy không?
Vu Liêm hỏi.
- Không phải nghiêm trọng nữa rồi, mà là rất nghiêm trọng. Một căn bệnh lây lan như vậy, lại không có thuốc giải. Nếu như bệnh dịch này không được giải quyết, con có biết hậu quả như thế nào không? Toàn bộ người trong thị trấn sẽ biến mất. Thầy đã từng nghe nói có một quốc gia bởi vì không khống chế được dịch bệch, đã biến mất hoàn toàn. Nói chi là một thôn trấn nhỏ như chỗ chúng ta.
Lão già lắc đầu, ảm đạm nói.
- Sư phụ, chẳng lẽ không còn biện pháp nào?
Linh Nhi thấy sư phụ thúc thủ vô sách, trong lòng cũng rất khổ sở.
Lão già lắc đầu:
- Nghe nói ở thị trấn Cửu Hồ có hai dược sư cấp quốc gia, nhưng bọn họ cũng bó tay chịu chết, một người đã qua đời từ hôm qua rồi. Căn bệnh này không giống với những ôn dịch lúc trước. Ôn dịch còn có biện pháp ngăn cản, nhưng cái này, ngay cả một biện pháp cũng không có. Hiện tại hai thị trấn Cửu Hồ và Tây Lương đã bị ngăn cấm xâm nhập. Có thể nói, chúng ta đã bị bỏ rơi.
Mấy người còn đang nói chuyện, thì có một người trung niên vội vàng chạy tới, khóc lóc kêu lên:
- Liễu dược sư, van cầu ngài cứu con của tôi. Nó sắp không qua được rồi, van cầu ngài.
Lão già lắc đầu. Ông ta biết dù có đi cũng vô dụng. Nhưng ông ta vẫn dặn dò hai đệ tử, rồi mệt mỏi vác hòm thuốc đi theo người trung niên.
Một lúc sau, lão già trở về với đôi mắt trống rỗng. Thấy hai đệ tử vẫn chờ mình trở về, thì phất phất tay, nói rằng mình cần nghỉ ngơi. Ông ta cảm thấy hình như mình cũng đã bị nhiễm bệnh. Cả người cảm thấy vô lực. Mặc dù biết không nên trở về, nhưng ông ta cũng hiểu rằng, hiện tại cả thị trấn Tây Lương đều nhiễm bệnh dịch. Cho dù ông ta không trở lại, căn bệnh sớm muộn gì cũng ập tới nhà ông ta mà thoi.
- Sư phụ bị sao vậy nhỉ?
Vu Liêm thấy thần sắc của sư phụ có chút không đúng.
Linh Nhi không trả lời, ánh mắt đầy vẻ ảm đạm. Cô ta đã nhìn ra sư phụ có khả năng đã bị nhiễm bệnh. Nhưng cô ta lại không có cách nào để giải quyết cả. Nghe nói người bị bệnh chỉ cố được một hai ngày. Có lẽ ngày mai sư phụ sẽ rời đi bọn họ vĩnh viễn.
- Sư tỷ, sư tỷ...
Lúc này, Tiểu Yên hấp tấp chạy tới, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Thấy Tiểu Yên hưng phấn như vậy, Linh Nhi càng thở dài. Đúng là tuổi trẻ vô ưu vô lự. Mặc dù không còn tâm tình để vui đùa, nhưng cũng không muốn sư muội mất hứng. Đành để sư muội kéo tay lôi tới phòng Lâm Vân.
- Chuyện gì vậy Tiểu Yên?
Linh Nhi bị Tiểu Yên kéo tới căn phòng người trẻ tuổi, hơi kỳ quái hỏi.
- Chị Linh, chị xem.
Linh Nhi nhìn sau lưng của người trẻ tuổi, không khỏi cả kinh.
Vết thương chồng chất sau lưng, rõ ràng có thể dùng mắt thường nhìn thấy đang khép lại. Rất nhiều vết sẹo đã biến mất không thấy đâu nữa. Thậm chí cả vết thương sâu nhất cũng đang có dấu hiệu bình phục. Những chỗ da tróc thịt bong sau lưng của hắn đã dầ dần biến mất. Bất chợt còn nghe thấy tiếng lách cách của xương cốt khép lại.
- Điều này, điều này...
Linh Nhi ngây dại. Từ bé đến giờ, cô ta chưa từng thấy qua một chuyện như vậy, thật là quỷ dị.
- Sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?
Vu Liêm cũng vội vàng chạy tới. Đảo mắt liền giống như Linh Nhi, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Vân đang khôi phục. Mấy ngày hôm trước, còn chưa thấy thương thế của hắn khởi sắc. Vậy mà chỉ một lát thôi mà khôi phục nhanh như vậy.
Ba người thẫn thờ nhìn miệng vết thương của Lâm Vân khép lại, sau nửa ngày vẫn không có ai lên tiếng.
- Sư tỷ, thương thế của hắn đã dần khỏi, vì sao hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh?
Vu Liêm kỳ quái nói.
Linh Nhi lắc đầu:
- Tỷ cũng không biết. Ngày mai chúng ta thử hỏi sư phụ xem.
Nói tới đây, cô ta lại âm thầm thở dài. Người này được sư phụ cứu về, hắn đã không dần khỏi lại, mà sư phụ thì không biết liệu có sống qua ngày mai không.
- Để em đi gọi gia gia tới xem.
Tiểu Yên hấp tấp muốn chạy ra ngoài.
Linh Nhi vội vàng nắm tay của Tiểu Yên lại:
- Tiểu Yên, sư phụ đang mệt, em đừng quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi. Ngày mai hỏi cũng không sao.
- Vâng.
Tiểu Yên rất muốn gia gia tới đây xem tốc độ khôi phục của vị ca ca này. Nhưng Linh Nhi đã nói như vậy, cô ta cũng đành thôi.
Liễu dược sư vốn tên là Liễu Phúc. Từ bảy tuổi, ông ta đã theo sư phụ học nghề y. Cho tới hôm nay đã là sáu mươi năm rồi. Có vô số người của thị trấn Tây Lương được ông ta cứu chữa. Vì tôn kính mà mọi người đều gọi ông là Liễu dược sư. Chỉ là ông ta không ngờ, có một ngày, một dược sư như ông ta cũng chết vì ôn dịch.
Nếu như ông ta tìm được, dù chỉ một biện pháp giải quyết được ôn dịch, ông ta chết cũng yên lòng. Nhưng hiện tay, ngay cả nửa cái biện pháp cũng không có. Ông ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Ông ta chỉ biết căn bệnh này mà không trừ, thì ngày nào cũng có người chết.
Hiện tại, coi như ông ta đã được giải thoát. Nhìn người bệnh chết trước mặt mình, mà lại thúc thủ vô sách, trái tim của ông ta như muốn nhỏ máu vậy.
Ông ta đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn khung cảnh của thị trấn mà mình đã sống mấy chục năm qua. Bỗng nhiên, một cảm giác thoải mai bao phủ khắp người. Cảm giác mệt mỏi trong cơ thể của ông ta đã hoàn toàn biến mất. Tinh thần trở nên minh mẫn.
Chuyện gì vậy? Trong lòng Liễu dược sư cả kinh. Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu sao? Không đúng, mình rõ ràng cảm thấy cơ thể rất khỏe mạnh, thậm chí còn có tinh thần hơn lúc vừa ngủ dậy buổi sáng. Trong cơ thể không còn bất kỳ sự khó chịu nào. Điều này sao có thể là hồi quang phản chiếu được?
Liễu dược sư chính đang muốn mở cửa đi ra ngoài xem, thì vang lên tiếng đập cửa. Liễu dược sư vội vàng mở cửa, đại đồ đệ củ ông, Hổ Đầu lảo đảo đi vào.
- Hổ Đầu, con không sao chứ? Không phải con đang ở thị trấn Cửu Hồ sao?
Liễu dược sư vội vàng vịn lấy đệ tử của mình.
← Ch. 480 | Ch. 482 → |