← Ch.483 | Ch.485 → |
Nhìn vẻ chờ mong của Linh Nhi, Lâm Vân mỉm cười nói:
- Lúc tôi còn đang bế quan, cô là người tới gần phòng của tôi nhiều nhất. Tôi nghĩ chắc cô có việc gì muốn nhờ tôi phải không?
Đôi mắt của Linh Nhi bỗng nhiên đỏ bừng. Cô ta liền quỳ xuống đất nói:
- Mong Tiên Sư thu tôi làm đệ tử. Tôi muốn báo thù cho cha mẹ.
Lâm Vân vừa nghe là biết liên quan tới chuyện ân oán. Nhưng hắn lại lắc đầu nói:
- Sở dĩ tôi bảo cô lưu lại, là vì linh căn của cô là tốt nhất, là linh căn tinh khiết thuộc tính Mộc. Nhưng thu cô làm đồ đệ thì sợ không được. Bởi vì tôi sắp phải rời đi nơi này, đến một nơi rất xa, thậm chí là không quay trở lại đây. Nhưng tôi có thể hướng dẫn cô trên con đường tu tiên, cô thấy thế nào?
Linh Nhi là người thông minh. Cô ta biết Lâm Vân nói thật. Hắn nhất định có chuyện cần làm. Dẫn theo một người phàm như mình quả thật là bất tiện. Vội vàng nói:
- Tôi nguyện ý, nhưng về sau tôi làm sao có thể được gặp lại sư phụ?
Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi không phải là sư phụ của cô. Tôi chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà thôi. Nếu không cô cứ gọi tôi là đại ca là được. Hiện tại tôi không nghĩ thu đồ đệ. Nếu cô muốn gặp tôi, thì có lẽ chờ khi cô phi thăng Tiên Giới, mới có thể gặp lại tôi.
Mặc dù hiện tại Lâm Vân không cảm thấy áp lực khi phi thăng, nhưng hắn thực sư cảm nhận được mình đã đứng ở vị trí cao nhất của thế giới Tu Chân.
Không biết việc hắn không cảm nhận được áp lực phi thăng có phải liên quan tới công pháp của hắn hay không. Nhưng điều này vừa hợp với tâm ý của Lâm Vân. Hắn còn có rất nhiều chuyện cần làm, không muốn lập tức phi thăng.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Linh Nhi kiên định gật đầu.
Lâm Vân thấy Linh Nhi đồng ý, thì bắt đầu giúp cô ta Trúc Cơ. Sau khi làm xong, thì đưa một cái nhẫn cho Linh Nhi:
- Tài nguyên trong này đủ cho cô có thể kết thành Nguyên Anh. Ở bên trong còn có vài viên Trú Nhan Đan. Cô uống một viên có thể giải trừ vết sẹo, vĩnh viễn giữ được tuổi thanh xuân.
- Lâm đại ca, lúc trước những người tới nhà giết cha mẹ em, bọn chúng đã ăn cắp một viên ngọc của nhà em. Viên ngọc này có màu xanh, nó là bảo vật gia truyền. Nếu có một ngày em tu luyện thành công, em nhất định sẽ lấy lại viên ngọc đó.
Linh Nhi kiên định nói.
Lâm Vân sững sờ. Hiện tại vừa nghe thấy liên quan tới ngọc, hắn lại nổi lên lòng nghi ngờ. Viên ngọc màu xanh? Chẳng lẽ là ngọc mang thuộc tính Mộc? Linh Nhi có linh căn Mộc tinh khiết. Không biết có phải là do có liên quan tới viên ngọc kia không?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân vội vàng hỏi:
- Em có biết là ai cướp viên ngọc đó không?
Linh Nhi căm hận nói:
- Là ai thì em không biết. Lúc ấy em còn nhỏ, em chỉ nhớ có một người gọi đồng bọn là Sơn sư huynh. Lúc cha em bị giết, mẹ của em đã dẫn em chạy trốn. Về sau mẹ của em chết, em thì lưu lạc khắp nơi. Cuối cùng mới được sư phụ nhận về nuôi.
Lâm Vân thấy Linh Nhi chỉ biết có vậy, đành phải nói:
- Anh phải đi đây. Nhờ em cảm ơn Liễu tiền bối lần nữa.
Nói tới đây, Lâm Vân liền biến mất. Hắn đi lên Phệ Hồn Thương, thét dài một cái, đảo mắt đã mất hút ở phương bắc. Mấy người Liễu dược sư nghe thấy tiếng thét dài của Lâm Vân, đều lặng lẽ dõi theo bóng hình của hắn. Linh Nhi thì càng phiền muộn không thôi.
Thành Thác Mã.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân tới đây. Mục địch lần này của hắn là muốn tới Giản gia thử xem Lý Cầu Đạo cần tìm cái gì. Đối với thế giới hỗn độn, Lâm Vân rất chờ mong. Hiện tại hắn còn thiếu bốn viên ngọc và một cái Âm Đỉnh. Viên ngọc mà Linh Nhi nói không biết có phải là viên ngọc mang thuộc tính Mộc không?
Thiên Dương Lâu là quán ăn lớn nhất của thành Thác Mã. Cho dù bây giờ Lâm Vân không cần phải ăn uống, nhưng hơn mười năm chưa ăn cái gì, hắn muốn lấy lại chút vị giác. Huống hồ Lâm Vân còn muốn thăm dò xem Giản gia ở đâu, và thực lực của bọn họ như thế nào.
Tuy với thực lực của hắn bây giờ, căn bản không cần phải e ngại Giản gia, nhưng Lâm Vân là người không coi thường bất kỳ một địch nhân nào. Hơn nữa hắn tới đó cũng không phải là để giết người lung tung.
Không thể không nói thức ăn ở Thiên Dương Lâu khá là ngon. Thịt ở đây đều là những phần tinh hoa của yêu thú. Giá tiền tất nhiên cũng rất đắt đỏ.
Lâm Vân gọi món ăn chiêu bài của Thiên Dương Lâu là Cánh Rồng. Chỉ riêng món này thôi đã cần hai mươi linh thạch Thượng Phẩm. Số linh thạch này có thể cho một tán tu nghèo qua vài chục năm.
Đương nhiên, đối với Lâm Vân thì nó không đáng kể gì. Hắn liên tục gọi mười mấy món, ngay cả rượu cũng gọi loại tốt nhất là Diễm Dương Dịch. Sở dĩ Lâm Vân gọi loại rượu này, không phải vì nó đắt tiền nhất, mà vì tên của nó làm hắn nhớ tới Xung Hi và quán bar Tình Nhân, cùng với Diễm Dương Băng mà Xung Hi đã dẫn hắn đi uống.
Thế sự thay đổi thật khó lường. Mười năm lại đảo mắt trôi qua. Hiện tại không biết Xung Hi như thế nào rồi. Lâm Vân thở dài, nâng một chén rượu rồi uống cạn.
Rượu Diễm Dương Dịch có một ít hương vị của Diễm Dương Băng, nhưng linh khí sung túc hơn. Lâm Vân cô đơn cười, hắn thực sự rất nhớ những người thân.
Nếu không phải ở đây còn Tịch Mịch Cốc phải giải quyết, thì hắn đã lập tức trở về rồi. Trước khi rời đi, hắn muốn thu lại những khoản nợ. Lúc trước hắn không đắc tội gì với Tịch Mịch Cốc, vậy mà bọn chúng lại khiến hắn chia lìa với người thân mười năm. Mà hắn thì thiếu chút nữa chết trong tay của bọn cảnh. Cộng thêm một bàn thức ăn ngon, quả thật là thích ý.
Cho nên Lâm Vân đương nhiên không muốn có kẻ nào tới quấy rày. Hắn chỉ muốn ngồi một mình ở đây nghĩ lại những chuyện đã qua. Nhưng cái tên Thiên Cơ Tử nà lại rất không thức thời. Dù chán ghét y, nhưng Lâm Vân sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận. Hắn chỉ hơi nhíu mày mà thôi.
← Ch. 483 | Ch. 485 → |