Vay nóng Tima

Truyện:Công Tử Điên Khùng - Chương 494

Công Tử Điên Khùng
Trọn bộ 535 chương
Chương 494: Ám sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-535)

Siêu sale Lazada


Còn tồn tại tu sĩ mạnh hơn Đại Thừa, chẳng lẽ là thần tiên sao? Huống hồ, Tịch Mịch Cốc thật có quá nhiều tu sĩ Đại Thừa. Thực không biêt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện dựa vào cái gì để nổi danh ngang với Tịch Mịch Cốc.

May mà mình không cường công. Nếu mà cường công, thì mình cũng không đối phó được với nhiều cường giả như vậy. Thế mới biết, mình thoát khỏi lần bao vây kia là may mắn như thế nào.

- Còn đang suy nghĩ gì vậy? Mau đi thôi.

Âu Dương Giảo thấy Lâm Vân đứng đó cau mày trầm tư, lập tức không vui nói.

- Ta đã đến được đây rồi, ngươi có thể đi. À, đúng rôi, để ta tiễn ngươi một đoạn.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn Âu Dương Giảo.

- Ngươi nói cái gì vậy?

Âu Dương Giảo khó hiểu hỏi.

- Không có gì, chỉ là tiễn ngươi xuống địa ngục mà thôi.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng, vươn tay bóp cổ của Âu Dương Giảo.

Âu Dương Giảo mở to mắt nhìn Lâm Vân. Y phát hiện mình không có năng lực phản kháng nào trước mặt tên tu sĩ Trúc Cơ này. Chỉ có thể nói được vài tiếng "Ngươi, ngươi..." rồi tắt thở. Y thật không ngờ có một ngày mình sẽ bị một tu sĩ Trúc Cơ bóp cổ chết.

Một ngọn lửa phóng tới thi thể của Âu Dương Giảo, y liền biến thành tro bụi. Lâm Vân lập tức rời đi. Tuy đệ tử của Tịch Mịch Cốc rất đông, nhưng dù sao nơi này cũng quá lớn. Có rất nhiều chỗ để Lâm Vân ẩn nấp.

Cao thủ của Tịch Mịch Cốc nhiều như vậy, thậm chí còn có cường giả vượt mức Đại Thừa, nhưng Lâm Vân căn bản không sợ. Hắn cũng không tính toán liều mạng.

Lâm Vân tu luyện là công pháp Ngũ Tinh Quyết, là công pháp hoàn toàn do hắn sáng tạo. Hắn đã tu luyện Ngũ Tinh Quyết tới cực hạn, một khi che dấu khí tức thì sẽ không lo bị phát hiện.

Lâm Vân suy nghĩ nên diệt Tịch Mịch Cốc như thế nào. Tịch Mịch Cốc cường đại như vậy, trực tiếp đối kháng là hành động không thông minh.

Một nén nhang sau, Lâm Vân đã nghĩ ra biện pháp, chính là ám sát. Chỉ có ám sát mới có thể đối phó với nhiều cao thủ như vậy.

Một khi giết sạch những cao thủ trên cấp Hợp Thể, thì những tu sĩ còn lại không phải e ngại nữa.

Những tu sĩ Đại Thừa Kỳ tập trung chủ yếu ở trên các ngọn núi. Xem ra, tu luyện đến cấp này rồi thì địa vị phải cao, có quyền sở hữu riêng một ngọn núi. Điều này gây một chút phiền toái khi ám sát. Bởi vì ám sát bất kỳ một ngọn núi nào, những ngọn núi còn lại nhất định sẽ tăng mạnh đề phòng. Tuy nhiên, Lâm Vân vẫn quyết định ám sát. Nếu bại lộ thì liều mạng.

Bị Tịch Mịch Cốc tính kế như vậy, mà mới gặp khó khăn đã lui thì không phải tác phong của Lâm Vân. Huống hồ hắn có tự tin, nếu thất bại thì hắn chắc chắn có thể chạy trốn. Dù sao ở Hạt Nguyên Tinh, hắn vô thân vô quải. Giết một người là bớt một người, không cần phải cố kỵ.

Chỉ có đại trận hộ sơn là khắc tinh của Phệ Hồn Thương.

Đang lúc đắn đo, Lâm Vân phát hiện ra có hai tu sĩ đi ra từ một đại điện. Một tu sĩ Hợp Thể và một tu sĩ Đại Thừa.

Liền từ hai người này bắt đầu vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Vân vô thanh vô tức tới gần.

- Người nào?

Giọng nói vừa vang lên, Phệ Hồn Thương đã xuyên qua giữa trán của y. Với tu vị cao hơn Đại Thừa rất xa, lại lén lút ám sát, hai tên tu sĩ còn chưa kịp làm gì, đã bị một thương của Lâm Vân giết chết. Hắn thu giới chỉ của hai người lại rồi dùng Tinh Dời biến mất tại chỗ.

Mặc dù giết hai người này rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Vân vẫn cảm giác chưa hoàn hảo. Ngũ Tinh Quyết giúp hắn không để lộ ra khí tức. Nhưng khi phóng ra Phệ Hồn Thương, thì sát ý của nó lại không thu liễm được.

Điều này chứng tỏ thương pháp của hắn còn chưa tới mức cực hạn. Một khi thương pháp không còn lộ ra sát ý nữa, thì hắn mới leo tới đỉnh cao.

Lâm Vân vừa mới giết hai tu sĩ bên này, thì lập tức lại đi ra bốn tu sĩ.

- Chuyện gì vậy?

Một thanh âm uy nghiêm truyền ra từ đại điện.

- Khởi bẩm Tứ cốc chủ, Trưởng lão mười chín và đại đệ tử của ông ta vừa mới đi ra Tịch Nguyên điện thì bị giết.

Tu sĩ Đại Thừa cầm đầu bi phẫn nói.

- Cái gì?

Một thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở chỗ Lâm Vân vừa giết người. Là một lão già mặc áo màu xám.

- Không tốt rồi, linh hồn bài của Trưởng lão mười chín đã vỡ vụn....

Một tu sĩ Nguyên Anh vội vàng chạy tới. Vừa nhìn thấy Tứ cốc chủ liền kêu lên.

Nhưng y liền im lặng. Bởi vì y nhìn thấy Trưởng lão mười chín nằm trên mặt đất. Đứng bên cạnh là Trưởng lão mười một và Tứ cốc chủ, sắc mặt đã tái nhợt. Trong lòng y rất khiếp sợ, là ai dám giết Trưởng lão ở ngay bên trong Tịch Mịch Cốc? Người này chắc ăn gan hùm mới dám làm vậy.

- Lập tức phong tỏa Tịch Mịch Cốc, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Sau đó điều tra cho ta. Cho dù hắn có biến thành cặn bã, cũng phải tìm ra đống cặn đó. Thật là can đảm, dám diễu võ dương oai ở Tịch Mịch Cốc.

- Vâng.

Hai tu sĩ Đại Thừa cúi người nhận lệnh rồi rời đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tịch Mịch Cốc như lâm đại địch, khắp nơi là các tu sĩ đi tuần tra. Cho dù là một bụi cỏ cũng kiểm tra cẩn thận một lần.

Lâm Vân nhìn nhiều đội tu sĩ tuần tra đi qua. Hắn chỉ chuyên môn giết tu sĩ Hợp Thể và Đại Thừa. Chỉ cần bi hắn nhìn thấy, là hắn giết. Thi thể cũng không thiêu hủy, mà cứ để đấy.

Ba ngày sau, Tịch Mịch Cốc giống như một lò luyện ngục vậy. Không chỉ nói không tìm ra được sát thủ, đã có một trăm chín mươi tu sĩ bị giết. Trong đó có bốn tu sĩ Đại Thừa, và mười một tu sĩ Hợp Thể.

Đây là thứ yếu, chủ yếu là lò luyện ngục này còn chưa kết thúc. Số người tử vong vẫn tiếp tục gia tăng. Mà sát thủ giống như u linh. Một kích là giết chết. Vô luận người đó có tu vị gì, đều không sống sót dưới tay của hắn.

Từ đó có thể thấy tu vị của tên sát thủ cao như thế nào. Nhưng một tu sĩ như thế, lại giở trò ám sát. Khiến cho cao tầng của Tịch Mịch Cốc cực kỳ tức giận, nhưng chỉ biết thúc thủ vô sách.

Rốt cuộc hôm nay, toàn bộ ba trăm sáu mươi bảy người của Dị Khí Phong thuộc bát phong bị tàn sát, các tài liệu luyện khí trong đó thì bị vơ vét hết. Tịch Mịch Cốc đã không thể nhịn được nữa.

Mười sáu tu sĩ Đại Thừa và hai lão tổ tông đang bế quan của Tịch Mịch Cốc cũng được mời ra.

Nếu Lâm Vân ở đây, hắn có thể nhận ra hai lão già có chùm râu trắng kia, chính là hai người có khí tức mà hắn cảm thấy vượt qua cả tu sĩ Đại Thừa Kỳ.

Một lão già hơi gầy nói:

- Trương Dần, ngươi thân là cốc chủ của Tịch Mịch Cốc, rõ ràng để cho người khác đi vào Tịch Mịch Cốc rồi giết nhiều đệ tử của chúng ta như vậy. Gần như đã dao động căn cơ của môn phái. Hiện tại ngươi còn lời gì để nói không?

Một tu sĩ trung niên tiến lên thi lễ:

- Khang sư tổ, đệ tử vô năng, khiến cho Tịch Mịch Cốc gặp nguy cơ lớn như vậy, mà còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Sau khi giải quyết xong chuyện này, đệ tử nguyện ý tới động Thiên Trách bế quan tự trách, chủ động dời chức vị cốc chủ..

- Hừ, dời chức có thể bù đắp lỗi lầm của ngươi sao? Mười năm trước, ngươi khiến cho Tịch Mịch Cốc tổn thất mười danh tu sĩ nội môn, thậm chí còn có bốn tu sĩ Đại Thừa. Đừng tưởng rằng chúng ta không biết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tịch Mịch Cốc có bao nhiêu đệ tử vĩ đại cũng không đủ cho ngươi phá hoại.

Lão già còn lại tức giận nói.

- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?

Lão già họ Khang lên tiếng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-535)