Vay nóng Tima

Truyện:Công Tử Điên Khùng - Chương 522

Công Tử Điên Khùng
Trọn bộ 535 chương
Chương 522: Lửa giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-535)

Siêu sale Shopee


Tần Nhan đã chết lặng. Không ngờ chỉ đệ tử của Lâm Vân thôi cũng đã là Hóa Thần. Mà sư phụ của mình mới chỉ là Nguyên Anh Kỳ. Nhưng cô ta vẫn hỏi tiếp:

- Nếu là đệ tử của Âm Sơn Lão Quái, thì có liên quan gì tới Lang Sơn Tông?

- Bởi vì tài phú của Vân Môn khiến cho bọn chúng thèm thuồng. Vân Môn chẳng những có cổ phần của Vạn Bảo Các, còn là một tập đoàn buôn bán lớn nhất Khôn Truân Giới. Tập đoàn Vân Môn có rất nhiều người giỏi làm ăn. Vừa tới nơi này đã lập tức nắm trọn 60- 70% việc buôn bán ở đây. Cho nên mới khiến nhiều kẻ ghen ghét và ngấp nghé. Một khi có Âm Sơn Lão Quái cầm đầu, đương nhiên là có rất nhiều người hưởng ứng.

Thẩm Uyển nói xong liền lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, năm đó phái Dao Hoa của mình chẳng phải cũng bị như vậy sao.

- Hóa ra là thế. Không biết Lâm Vân sẽ xử lý như thế nào? Liệu hắn có phải là đối thủ của tu sĩ Luyện Hư hay không?

Tần Nhan thì thào nói.

Thẩm Uyển lại lắc đầu nói:

- Chị cho rằng Lâm tiền bối lợi hại hơn Âm Sơn Lão Quái kia nhiều. Nếu không hắn đã không bóp chết tu sĩ Nguyên Anh dễ dàng như vậy.

Tần Nhan đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi:

- Thẩm Uyển tỷ tỷ, chị quen Lâm Vân từ khi nào? Lúc đó hắn tới đây làm gì?

Thẩm Uyển hơi trầm mặc, rồi thản nhiên cười. Giống như tất cả chuyện cũ đều tan biến trong nụ cười này vậy.

- Năm đó chị còn là Thánh Nữ của phái Dao Hoa. Phái Dao Hoa có thể coi là một một phái lớn, có tiếng tăm lừng lẫy khắp Khôn Truân Giới. Nếu không phải lúc trước môn phái ra lệnh đuổi giết Lâm tiền bối, thì chị còn không biết hắn là ai. Lúc ấy hắn vẫn chỉ là một tu sĩ Kết Đan. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hắn lại đắc tội với mấy tu sĩ Nguyên Anh. Thậm chí ngay cả lão tổ Côn Luân có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ cũng đuổi giết hắn.

- Chị nhớ lúc đó, trong số những lệnh truy sát hắn, ngoại trừ phái Côn Luân, phái Dao Hoa, Vạn Bảo Các, còn có của một tu sĩ luyện khí nổi tiếng. Nói thật, nếu là chị, bị nhiều tu sĩ đuổi giết như vậy, chị đã sớm tiêu đời rồi. Nhưng hắn rõ ràng lại chạy thoát. Đến hiện tại chị vẫn rất bội phục bản lĩnh của hắn.

- Có thể nói cả Khôn Truân Giới cơ hồ đều đuổi giết một mình hắn. Về sau hắn bị buộc phải chạy vào tuyệt cảnh Thiên Diễm. Lúc này người đuổi giết mới dần dần rời đi.

Thẩm Uyển nói tới đây, sắc mặt lộ vẻ cười khổ. Sư phụ à, lúc trước người đuổi giết Lâm Vân, là vì đồ vật trên người hắn. Nhưng sư phụ có từng nghĩ, vài năm sau cũng có người ám hại người vì đồ vật trên người sư phụ hay không?

- Chuyện gì xảy ra kế tiếp.

Tần Nhan bỗng nhiên khẩn trương. Cô ta nghĩ tới hiện tại mình cũng có tu vị Kết Đan. Nếu như bị đuổi giết như vậy, mình nên làm gì? Không ngờ năm đó Lâm Vân lại thảm như vậy. Bị người đuổi giết tới tận tuyệt cảnh Thiên Diễm. Nghĩ tới đây, cô ta liền hỏi:

- Thẩm Uyên tỷ tỷ, Lâm Vân chạy trốn vào tuyệt cảnh Thiên Diễm rồi, sao có thể sống sót? Em từng nghe sư phụ nói, Thiên Diễm ở đó rất kinh khủng. Còn có, vì sao những người đó lại phải đuổi giết hắn? Lẽ nào chỉ vì hắn là người từ bên ngoài tới? Với tính cách của Lâm Vân, cho dù không đánh lại bọn họ, hắn cũng phải liều mạng chứ?

Thẩm Uyển vuốt vuốt mái tóc, lộ ra mị lực kinh người. Tần Nhan ngẩn người nhìn, bỗng nhiên nói:

- Thẩm Uyên tỷ tỷ, chị thật là xinh đẹp.

Thẩm Uyển lắc đầu, cười nói:

- Chị có gì mà xinh đẹp. Dao Hoa Quyết mà chị tu luyện vốn có thể khiến cho nữ nhân càng thêm hấp dẫn. Mà vợ của Lâm Vân là Hàn Vũ Tích, tuy không tu luyện Dao Hoa Quyết, nhưng còn xinh đẹp hơn chị nhiều. Không nói tới chuyện này, để chị trả lời mấy vấn đề của em.

- Những người kia đuổi giết Lâm Vân đều vì tham lam mà thôi. Mà Lâm Vân chỉ có tu vị Kết Đan, bọn họ càng không thể bỏ qua. Cơ hội tốt như vậy, cho nên ai cũng muốn chia một chén canh. Tuy nhiên, năm đó cho dù có rất nhiều vây công hắn, nhưng vẫn bị hắn giết máu chảy thành sông. Vô số tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan đều chết trong tay của hắn.

- Thậm chí phái Dao Hoa của chị cũng có vài sư tỷ có tu vị Kết Đan hậu kỳ bị chết trong tay Lâm Vân. Tuy nhiên, chị không oán hận hắn. Không nói hắn có ơn với chị, cho dù không có ơn, điều này cũng chỉ có thể trách sự tham lam của bọn họ. Có thể nói, trước khi Lâm Vân bị bức tới tuyệt cảnh Thiên Diễm, hắn đã để lại phía sau một con đường máu.

- Thật l※ ta đi xem Lâm tiền bối động thủ như thế nào. Xem cao thủ chiến đấu, nhiều khi còn có ích hơi hơn việc tu luyện. Thậm chí còn lĩnh ngộ ra một sốt điều mà bình thường không thể lĩnh ngộ được. Em đi cùng với Lâm tiền bối có học hỏi được gì không? Gặp được cao nhân như vậy rất là may mắn đấy.

Thẩm Uyển khôi phục bình tĩnh.

Tần Nhan vội vàng nói:

- Em cũng muốn đi xem. Tuy nhiên, sao chị luôn gọi Lâm Vân là tiền bối? Tuổi của hắn chỉ hơn em một chút mà thôi, gọi anh là được rồi.

Thẩm Uyển kỳ quái nhìn Tần Nhan:

- Tĩnh Như, chỗ các em tu luyện không coi thực lực là trên hết sao? Gặp một người có tu vị cao hơn mà nói một vài lời khiến họ bất mãn, thì không chừng cái mạng cũng đi tong. Cho nên về sau nếu gặp người có tu vị cao hơn mình, em nên tỏ thái độ tôn kính. Tính tình của các tu sĩ cổ quái lắm.

- Chị em mình thì không nói làm gì, chỉ cần khi em đi ra ngoài lịch lãm, phải nhớ những lời chị dặn. Bằng không lại chịu thiệt thòi. Mặc dù Khôn Truân Giới có quốc gia, cũng có luật pháp. Nhưng điều này chỉ áp dụng cho người phàm, chứ không cho tu sĩ.

Tần Nhan há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu nói mạo phạm, thì cô ta đã mạo phạm Lâm Vân không biết bao nhiêu lần. Hôm nay vừa tới này đã gặp cảnh Thẩm Uyển bị vây công, rồi tới Lâm Vân giết bốn tu sĩ Nguyên Anh. Tần Nhan rốt cuộc mới hiểu những lời sư phụ căn dặn năm đó.

Mình đã mạo phạm nghiêm trọng tới hắn, nhưng hắn giống như chỉ uy hiếp mình vài câu, không làm gì gây hại cho mình. Thậm chí còn mang mình tới Khôn Truân Giới.

- Suy nghĩ gì vậy, đi thôi. Chúng ta tới Vân Môn xem thế nào.

Nói xong, Thẩm Uyển nắm lấy tay Tần Nhan bước lên phi kiếm, rồi bay thẳng tới Vân Môn.

...

Lửa giận.

Cái gì gọi là lửa giận? Vừa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Vân Môn, lửa giận mà mấy năm trước hắn tiêu diệt Tịch Mịch Cốc lại bốc lên ngùn ngụt.

Khu rừng mà năm đó hắn dùng truyền tống trận để dẫn Tĩnh Như trở về Địa Cầu, cũng là trụ sở chính của Vân Môn, hiện tại đã chỉ còn tường đổ mái nghiêng. Mười mấy đệ tử mặc trang phục tông môn nằm trên mặt đất. Từ rất xa, Lâm Vân có thể nhìn thấy trên trang phục đó có thêu một đám mây nhỏ và có hai chữ Vân Môn.

Người chết đều là đệ tử của Vân Môn. Những người này hẳn là đệ tử mà Vũ Tích và Lam Tranh mới thu nhận ở Khôn Truân Giới. Bỗng nhiên hai mắt của Lâm Vân đỏ bừng. Hắn nhìn thấy có hai người nằm trong vũng máu, đó là Tô Tĩnh Như và Diệp Tiểu Điệp. Hai người sinh tử không biết.

Vô số tu sĩ đang vây quanh đệ tử của Vân Môn, mặc sức chém giết. Lam Tranh thì đã sức cùng lực kiệt. Xem tình cảnh thì có vẻ như đại trận hộ sơn mới bị công phá không lâu. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Vân Môn đã chết rất nhiều người.

Nếu không có một trận pháp ngăn cản cuối cùng để các đệ tử Vân Môn dựa vào. thì không chừng hiện tại toàn bộ người trong Vân Môn đã chết hết rồi.

Ít nhất có hai tới ba mươi tu sĩ Nguyên Anh, và ba, bốn tên tu sĩ Hóa Thần. Tu sĩ Kết Đan thì lên tới mấy trăm, tu sĩ Trúc Cơ thì vô số kể. Nhiều tu sĩ như vậy vây công Vân Môn, Lâm Vân có thể tượng tưởng, nếu trận pháp cuối cùng đó bị phá vỡ, Vân Môn sẽ chỉ còn cát bụi.

Lâm Vân thét dài một tiếng, lửa giận ngập trời rốt cuộc không áp chế nổi. Phệ Hồn Thương giống như một con rồng tím phóng ra ngoài, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, len lỏi qua các tu sĩ vây công.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-535)