Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0154

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0154: Hắc Ám Đàm Hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


Ba bộ thạch khôi lỗi đều bị đưa vào Hồn thạch, bản thân lại không có ý thức gì. Chỉ có thể do Tông Thủ phân ra vài ý niệm thảo khống. Đối với hắn mà nói cũng là một loại thể nghiệm vô cùng mới lạ.

Lúc đầu bởi vì chưa có kinh nghiệm nên thạch khôi lỗi lung la lung lay, mấy lần té ngã.

Đợi đến Tông Thủ chậm rãi quen thuộc, biết rõ ràng phương pháp sử dụng thì đã sau nửa canh giờ. Chúng đi tới vị trí Tông Thủ chỉ định bắt đầu dùng cánh tay bằng đá đào móc bùn đất.

Thạch khôi lỗi ngoại trừ động tác cứng ngắc ra hì lực lớn vô cùng, chừng hai vạn cân. Thạch chưởng mỗi một lần xúc xuống đều móc ra đại lượng bùn đất. Chỉ trong thời gian chốc lát đã đào trọn vẹn mười trượng. Gặp được đá khó xuyên qua thì Tông Thủ dùng Lôi Nha Kiếm cường hành phá vỡ.

- Thạch khôi lỗi không tệ! Linh Sư linh pháp niệm thuật tinh kỳ, biến hóa thất thường, công dụng cực kỳ tốt.

Bất quá tiền vốn của khôi lỗi cũng lớn, một quả tam giai thú tinh chính là mươi vạn lượng bạc ròng. Ở Vân giới có thể coi là một trọc phú.

Cũng chỉ có Tông Thủ ở bên trong Tam Lục Tiễn Trang còn có cự lượng tư sản, lại biết được thú tinh Hồn thạch kỳ thật ngày sau khi đều không đáng tiền, mới dám tiêu xài như vậy.

Mười miếng thú tinh, hai quả hồn thạch là một cái giá cực kỳ đắt đỏ. Bất quá ba bộ thạch khôi lỗi lại có thể dùng trên hai tháng mà không sợ thiếu thốn Linh Năng cùng nguyên lực.

Tương đương bên người Tông Thủ nhiều ra ba cao thủ thực lực có thể bằng Thân Luân Cửu Mạch Bí Võ Sư, kỳ thật cũng không tính là tiếc.

Tốc độ đào móc cực nhanh, nửa canh giờ dễ dàng đào xuống bên dưới chừng năm mươi trượng, dưới đó là một dòng suối ngầm.

Giờ phút này đầu Liêm Ảnh Sư ẩn núp ngay tại đó không xa, có nó cảnh giới.

Tông Thủ không chút do dự mang theo ba bộ thạch khôi lỗi, từ bên trên nhảy xuống, hai bên thỉnh thoảng có tinh thể lóng lánh đặc biệt.

Lúc này Sơ Tuyết đã hiểu sy Tông Thủ, theo Tông Thủ nhảy vào dòng sông thì ánh mắt rung động vô cùng nhìn tinh thể phản xạ quang hoa bốn phía.

- Thiếu chủ, đây chẳng lẽ là linh thạch?

Sơ Tuyết nghĩ ngợi nếu là đào tất cả những tinh thạch này lên thì chẳng phải phát tài sao? Một quả linh thạch thấp nhất nhất giai giá cả cũng tương đương với gấp 10 lần nhất giai thú tinh a.

Tông Thủ nhịn không được cười to tiếp tục đi về phía trước. Nếu là linh thạch dễ dàng như vậy thì nó đã không đắt như thế.

Tinh thạch tại đây kỳ thật cũng xem như linh thạch. Bất quá cũng không có giai vị nào tác dụng nhỏ nhất. Thậm chí cả Linh Sư trước khi Quan Hồn cảnh cũng không muốn sử dụng.

Đặt ở trong mắt người khác thì là tài phú khó có thể tưởng tượng nhưng trong mắt của hắn thì cùng cấp với rác rưởi, thật sự không có lòng để ý tới.

Tông Thủ một đường đi về phía trước rồi lại đem hồn niệm tản ra mọi nơi tìm kiếm bốn phía đường hầm.

Nơi này chính là dưới mặt đất, tuy là gió lạnh quét nhưng không quá thương tổn thần hồn. Trước kia Tông Thủ chỉ có thể đưa hồn lực ra ngoài cơ thể mười trượng, mà giờ khắc này là ba mươi trượng cũng không thấy cố hết sức, chỉ không cách nào xâm nhập thổ tầng.

- Nghe nói Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh, có thể đem hồn thức mở rộng xuống một trượng. Dạ Du Cảnh gấp ba, đến ba trượng. Mà tới được Hoàn Dương cảnh tức thì tìm được dưới mặt đất mười trượng. Đến Viết Du Cảnh thì đến trăm trượng! Đến cảnh giới kia, chỉ cần mạch khoáng linh thạch có linh thạch dụng ý niệm càn quét một phen là được. Quá phương pháp này, cũng chỉ có tác dụng bên trong có mạch khoáng cấp thấp, mạch khoáng cỡ lớn ai cũng đều là Linh Năng thực hóa, hồn hồn Linh Sư khó khăn tới gần.

Hồn thức của Tông Thủ chỉ có thể xâm nhập thổ tầng một trượng rưỡi, phạm vi dò xét có thể tìm được linh thạch thật sự ít càng thêm ít. Hắn kỳ thật không ôm nhiều hy vọng.

Nơi này đường rẽ rất nhiều, ngắn ngủn hơn mười dặm lộ trình đã có hơn mười ngã rẽ.

Khi đi đến chỗ rẽ đường hầm, ánh mắt Tông Thủ đột nhiên sáng ngời, hắn chỉ huy ba bộ thạch khôi lỗi đào móc bên cạnh. Ước chừng nửa trượng bên trong hiện ra ba viên tinh thạch màu xanh đậm trong suốt to bằng nắm tay.

Sơ Tuyết cũng hơi kinh hãi, trước tiên liền phát hiện những tinh thạch trong suốt màu xanh da trời này khác xa tinh thể hai bên thạch bích.

Trong suốt sáng chói có thể thấy Linh Năng quá lớn đã vượt qua tinh thể chung quanh mấy lần. Nếu là lại nhìn kỹ có thể trông thấy phảng phất như thủy dịch bên trong chậm rãi lưu động. Bên trong ẩn chứa tinh thuần nguyên khí cùng hồn thể cho dù hấp vào thể nội, cũng có thể nhẹ nhõm luyện hóa, không lưu nửa điểm hậu hoạn.

Sơ Tuyết kinh ngạc chỉ chốc lát, lại không dám xác định, sau một hồi lâu, mới chần chờ nói:

- Thiếu chủ, đây là tứ giai tinh thạch?

- Trên tam giai, không đến tứ giai nhưng cũng không tệ lắm.

Tông Thủ tiện tay thu vào bên hông thần tình lạnh nhạt. Tam giai linh thạch đã tương đương với tứ giai thú tinh nhưng trong lòng có chút đáng tiếc, thủy hệ linh thạch cũng cần dùng nhưng không phải loại hắn muốn.

Bất quá tại đây quả nhiên là phụ cận mỏ hạch.

Một mạch khoáng cấp hai chỉ có chỗ dồi dào Linh Năng nhất mới có thể sản xuất linh thạch tam giai.

Tiếp tục hướng trước, ước chừng đi hơn chín mươi trượng, Tông Thủ để ba cỗ khôi lỗi dừng lại.

Trước đó những vết đứt gãy chỉ ở chỗ này, bất quá quan sát hồi lâu cũng tìm không được nguyên nhân Linh Năng cắt đứt, Tông Thủ cảm ứng thiên địa linh năng nơi này tràn trề vô cùng cũng không có gì khác thường.

- Hẳn là mỏ hạch đã bị người ta lấy đi, nhưng vì sao nơi này không có dấu vết đào bới.

Tông Thủ Tông Thủ chau lên, trong lòng nghi hoặc không thôi. Hắn vẽ một linh trận trên thạch bích đằng kia.

Lúc này đây phù văn tinh tế vô cùng, tuyến đường tinh thuần. Mà lấy ra bốn miếng tam giai thổ hệ thú tinh cũng lựa chọn thú tinh tương đối tinh khiết khảm nạm lên trên.

Khi linh pháp thúc dục từng đạo khe hở nứt ra, trong đó một cái to nhất vẫn chìm xuống dưới dừng lại nửa đừng, rồi sau đó tản ra, cứ dường như là bị lực lượng nào đó ngăn cản không thể thăm dò.

Ánh mắt Tông Thủ hơi co lại, hiệu quả dò xét linh thuật ở hậu thế được nghiệm chứng vô số lần. Như loại tình hình này thật sự là có chút không bình thường.

Tông Thủ cẩn thận nhớ lại, ví dụ tương tự kỳ thật cũng không phải là không có.

- Một là dưới có dị bảo, ngăn chặn linh pháp của ta, hai là linh thạch nơi này vượt qua tam giai, đạt tới lục giai. Chỉ là sao có thể như vậy? Cuối cùng một loại khả năng là phía dưới thổ tầng này có dị thú khác hoặc là tinh mị...

Lông mày Tông Thủ ngưng lại lộ ra vẻ cảnh giác, hơn mười trương linh phù, lập tức từ trong tay áo xuyên ra, niệm động chân ngôn nhao nhao đốt cháy.

Quanh người Tông Thủ cùng Sơ Tuyết lập tức phát ra một tầng quang hoa màu vàng đất. Ngay cả quanh người ba bộ thạch khôi lỗi cũng hiện ra một tầng hào quang. Thân hình phảng phất khôi ngô không ít, khí lực cũng lớn thêm vài phần.

Dò xét linh thuật đã không cách nào, vậy thì đào mạnh xuống.

Tâm niệm Tông Thủ vừa động, Hắc Lãng Kiếm liền xông ra kích thẳng xuống. Không bao lâu liền cắt cục đá bên dưới thành phấn, ba bộ thạch khôi lỗi một bên đề phòng, một bên đem vậy đá vụn chuyển đi.

Ước chừng đến mười trượng. Hai mắt Tông Thủ có chút nheo lại, tay phải đè chặt Lôi Nha Kiếm trong vỏ.

Chẳng qua là khi nơi này bị thạch khôi lỗi cường hành bới ra thì Tông Thủ không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm phía dưới.

Chỉ thấy một hòn đá màu tím vắt ngang qua, mà ngay cả Hắc Lãng Kiếm của hắn cũng trảm không toái bay ngược về! Ý niệm hồn thức đồng dạng không thể câm nhập.

Sau khi thạch khôi lỗi đào bùn cát ra mới lấy được hòn đá lên.

Nó rộng ba trượng dày hơn một xích, bên trên có kim vân màu tím trải rộng.

Tông Thủ có chút kinh dị, sử dụng kiếm gõ vào một cái phát ra thanh âm kim loại.

Sau đó sắc mặc hắn cổ quái vô cùng, không phải dị bảo cũng không phải lục giai linh thạch, lại càng không phải là tinh hồn dị thú, chỉ là một khối linh thạch mỏ hạch phối hợp mỏ kim loại.

Rốt cuộc là kinh nghiệm kinh nghiệm quá ít, lãng phí một cách vô ích hơn mười cái phù lục, cũng may lần trước Sơ Tuyết tru sát Linh Sư xuất khiếu cảnh bổ sung chút ít.

- Là Tử Linh thiết! Vật này rất hiếm thấy, là tài liệu dùng luyện kiếm, có thể luyện chế một giai linh kiếm! Một khối lớn như vậy luyện chế bốn năm cái cũng dư xài rồi, giá trị không kém lục giai linh thạch bao nhiêu.

Vật ấy mặc dù tốt, Tông Thủ giờ phút này lại không dùng được. Tài liệu hắn vốn là cái gì cần có đều có, bất quá phải đi nơi nào tìm được linh luyện sư luyện chế tứ giai linh kiếm.

Một khối lớn như vậy càng khó có thể di chuyển.

Thở dài buồn bã một tiếng, Tông Thủ lệnh một cỗ thạch khôi lỗi khiêng phiến đá này lên tiếp tục nhìn xuống bên dưới.

Rồi sau đó là ánh mắt hắn co rụt lại, đồng tử ngưng tụ thành châm, không dám tin trừng mắt nhìn.

Sau một hồi lâu, Tông Thủ mới bỗng dưng nhéo nhéo má Sơ Tuyết, dùng sức một cái rồi hiếu kỳ hỏi:

- Tuyết Nhi, có đau hay không? Hai người chúng ta không phải là đang nằm mơ chứ?

Sơ Tuyết giẫy tay Tông Thủ ra, hai mắt ầng ậng nước, ủy khuất nhìn Tông Thủ nói:

- Rất đau a! Thiếu chủ ngươi khi dễ người ta, tự nhiên sao lại bẹo má người ta? Tuyết Nhi có làm gì sai đâu?

Tông Thủ lắc lắc đầu, thầm nghĩ đau nhức là đúng rồi, chính mình giờ phút này, thật không phải là đang nằm mơ.

Chỉ thấy bên dưới có một cái cây linh thảo màu đen như thủy tinh đang sinh trưởng ở trong hắc thạch, lá cùng rễ cây đều là màu đen, sáng long lanh làm cho người ta hoài nghi linh thảo này là một vật sống. Trên cùng có một nụ hoa, vô số cánh hoa màu đen như tơ mỏng bao vây lọt vào tầm mắt Tông Thủ.

Tông Thủ hít một hơi lãnh khí, không dám xác thực, trong tay hắn sáng lên một đốm lửa cẩn thận phan biệt. Cành lá linh thảo này giống như đúc sự vật miêu tả trong điển tịch.

- Hắc Ám Đàm Hoa, không ngờ thật sự là Hắc Ám Đàm Hoa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)