Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0188

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0188: Uẩn kiếm dưỡng kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


Tuy kiếm khí đã tiêu tán đi, băng hỏa chi lực và tử lôi vẫn còn, đang nổ tung khắp nơi và lưu lại trên mặt đất, lúc này mở ra hố sâu chừng mười trượng mới tiêu tán đi.

Không chỉ có tỷ muội Diệp thị nguy trong sớm tối, ánh mắt bị hấp dẫn nhìn qua kiếm khí ngập trời kia.

Ngay lúc này Cừu Lăng thần sắc ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm!

Kiếm thế bá tuyệt cường hoành, cơ hồ đem mọi thứ phía trước đều nghiền nát! Ngay cả linh năng rời rạc ở gần đó cũng trống rỗng. Chỉ trong chớp mắt kiếm xoắn ốc kia đã chém nát thiên địa.

Chỉ trong chớp mắt này da đầu của Cừu Lăng run lên từng hồi, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đang nổi da gà.

Tông Thủ giao đấu với Vân Húc hắn không có nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hắn biết kiếm thế kinh thiên động địa kia ngay cả Địa Luân lục mạch đỉnh phong Vũ Tông cũng không cách nào ngăn cản chính diện! Thực sự không cách nào ngăn cản a, quá biến thái.

Mí mắt của hắn nhảy lên sau đó, một cổ cảm giác cực kỳ nguy hiểm đột nhiên dũng mãnh tiến vào trong lòng. Phía trước có cương phong đầy trời ập tới, một điểm hàn quang hiện ra, trong nháy mắt kiếm đã tới trước mặt của hắn, giống như ngàn thanh phi đao như ẩn như hiện đã tới trước mặt.

- Là Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý!

Cơ hồ là đầu tiên Cừu Lăng đã cảm giác được ý niệm võ đạo trên phi đao.

Lại bất chấp hai nữ nhân trước mặt sắp bị hắn bắt được, thân hình lui nhanh, bước chân giẫm mạnh, nhảy ra xa hơn sáu mươi trượng.

Ánh mắt của hắn không rời khỏi mũi đao, không ngừng phân biệt quỹ tích biến ảo. Cuối cùng hai mắt mở to ra, dùng ngón tay kẹp mạnh một cái. Một thanh phi đao lập tức hiện ra trên đầu ngón tay của hắn. Dư lực đã hết vẫn còn run rẩy không ngớt, cho dù Cừu Lăng vừa mới thở ra một hơi thì thanh phi đao nổ tung, vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh vỡ. Trong đó mũi đao xuyên qua ngón tay của hắn gia tốc đâm xuyên qua cổ họng.

- Còn nổ tung?

Sắc mặt của Cừu Lăng lúc này từ trắng chuyển thành xanh, cơ hồ là lúc này đầu của hắn tránh qua một phía. Miễn cưỡng né qua kết quả xuyên yết hầu, nhưng mà mũi đao và mảnh vỡ vẫn đâm thẳng vào vai của hắn. Xuyên thấu thân hình mang theo một tơ máu.

Mặc dù thân kinh của hắn có dẻo dai hơn nữa, lúc này cũng hít một hơi khí lạnh, thế tử Càn Thiên Sơn này rốt cuộc tu tập công pháp gì. Kình lực ẩn mà không phát, thẳng đến ngoài trăm trượng lại sinh ra nổ mạnh. Có lầm hay không! Đúng rồi, chính mình làm sao lại quên tình cảnh trong rừng mộ. Mặc dù cũng là ẩn nấp kiếm khí nhưng vẫn là bản thân dẫn phát, có thể ẩn tàng cả nửa ngày nha!

Trong nội tâm của hắn không có chút chiến ý, Cừu Lăng mang chút tiếc hận nhìn qua mảnh vỡ huyết nhục đầy trời bên kia. Sư huynh này của hắn là người hung ác, cũng cực thông minh. Chết ở chỗ này thật là đáng tiếc

Đồng tử của hắn co rút lại, trông thấy một màn làm hắn hoảng sợ, chỉ thấy trong tay Tông Thủ kiếm quang vừa tiêu tán thì một đoàn khói xanh bay ra sau đầu của hắn.

Một cối xoay lớn nhỏ có tử lôi quấn quanh bốn phía, mặc đang ở dưới trời nắng cũng không có chút ấm áp nào, trong sương khói kia lại giống như ẩn chứa ba đạo phù lục. Mang theo một thanh Lôi Nha Kiếm, nhanh chóng tránh ra.

- Ngươi là Linh Sư, Xuất Khiếu Cảnh, không đúng! Ba đạo chân phù, hồn lực ngưng tụ tinh khiết chính là Linh Sư tiến vào Dạ Du cảnh!

Trong miệng chửi bới không dứt, con mắt Cừu Lăng muốn nứt ra. Giờ khắc này xuất hiện cảm giác tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Lúc này hắn bỏ qua tất cả ý niệm chạy trốn trong dầu, Linh Sư hồn du một hơi vạn dặm, còn mạnh hơn xa võ sư nhiều lắm. Giờ phút này mặc dù chạy trốn cũng chưa chắc chạy thoát.

Cơ hồ hắn mang theo bao tay màu trắng vào tay. Khí lực toàn thân của hắn trong chớp mắt này như muốn nổ tung bốn phía, khí lực toàn thân lúc này đều tập trung vào một quyền.

Ngày lúc nguyên hồn của Tông Thủ tập kích không đạt, Cừu Lăng cũng gào thét một tiếng, khí huyết toàn thân bành trướng tụ tập tất cả lực lượng, một quyền đánh vào không trung.

Một trận chiến này hắn đã không có đường lui! Tất cả phải toàn lực chiến đấu khỏi chết.

Nguyên hồn của Tông Thủ không hề có cố kỵ. Trong tâm niệm vẫn lạnh như băng sương, khí huyết dương cương kia còn chưa tới gần đã bị tử lôi đánh nát. Nhưng mà nguyên hồn của hắn vẫn bị tổn hao truyền cảm giác đau nhức tới gần.

Hắn không cách nào ý thức được trong tâm niệm như băng hàn của hắn lại có kiếm quang hiện ra, một vòng đinh ốc cực lớn chém xuống. !

Nếu như nói lúc chiến đấu với Vân Húc thì thế kiếm xem như bá đạo. Như vậy giờ phút này chính là nghiền áp! Triệt để nghiền nát áp diệt!

Hắn dùng Tiên Thiên chi thân mặc dù mượn nhờ ngoại đan, cũng không quá đáng chỉ có lực lượng chín ngàn cân mà thôi. Mà giờ khắc này dùng nguyên hồn ngự kiếm lại đạt tới hai mươi vạn cân phụ lên thân kiếm!

Kiếm quyền giao kích, trong hư không lập tức vang lên âm thanh "bồng bồng".

Tay của Cừu Lăng là thân thể huyết nhục, cho dù có đôi bao tay như sợi tơ khó bị linh kiếm làm tổn thương. Nhưng nếu mười kiếm chém xuống thì xương nát thịt tan, tay của hắn khuỵa xuống. Mà băng hàn chi lực kia lập tức áp tới.

Kiếm thế lúc này càng thêm bá đạo hơn trước. Tỷ muội Diệp thị sắc mặt tái nhợt nhìn tận mắt bóng kiếm xoay chuyển đem thân thể Cừu Lăng cắt nát, bị cắt nhỏ thành móng tay, còn có thịt nát nhỏ hơn gấp mười lần đang bay tung tóe, mặt đất ba mươi trượng chung quanh đều nhuộm đầy máu tươi.

Mà kiếm thế đinh ốc kia không bị cản trở, đụng vào mặt đất. Lại "oanh" một tiếng nổ mạnh giống như hủy thiên diệt địa. Cát bụi và tuyết bay lên tung tóe.

Tất cả bụi mù đều tán đi lại xuất hiện hố sau chừng trăm trượng!

Nguyên hồn của Tông Thủ lúc này lại bay trở về. Mang theo một hồi gió mát lập tức quay về thân thể.

Lúc này Diệp Phi Sương, Diệp Phi Hàn nhìn qua không chuyển mắt, ngây ngốc nhìn một màn này và hố sâu kia.

Chỉ nàng không biết hiện giờ nên nói cái gì, cũng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể yên lặng nhìn qua mà thôi.

Mà trong nội tâm Diệp Phi Sương cũng nhìn qua Cừu Lăng chết, cơ hồ cùng có chung một ý niệm, Tông Thủ này chính là Linh Sư! Ba đạo chân phù, hồn có thể đã hoàn thành biến chất chính thức bước vào Dạ Du chi cảnh, trong Linh Sư cũng là tồn tại sánh ngang với Vũ Tông!

Các nàng lúc trước hắn là người bình thường chỉ biết khai thác đá, không chỉ có thể giết chóc Tiên Thiên như giết chó. Một thân kiếm thuật võ đạo có thể so với Vũ Tông. Ngay cả linh pháp cũng có tạo nghệ cực sâu!

Nàng cùng muội muội ở trong Thủy Tiên Hồ này, rốt cuộc đã gặp được nhân vật khủng bố như thế nào?

Tông Thủ quay trở lại thân hình thì thuận tay vẫy một cái, đem hồn thú thu hồi vào trong người.

Đang tính toán cỏi bỏ phong ấn của hồn thú thì hắn một tay ôm đầu, bộ dáng vô cùng đau đớn

Cừu Lăng khí huyết dương lực không mang cho hắn quá nhiều phiền toái. Nhưng mà kiếm của bản thân hắn lại làm hắn bị thương.

Thời điểm kiếm thế kia bạo liệt thì nguyên hồn của hắn không tránh kịp. Tuy hắn không phải lúc xông lên nhưng lực phản chấn quả thật làm cho hắn bị thương.

Xoay người mắt nhìn qua trước mặt, nhìn qua hai cái hố sâu do mình tạo ra thì Tông Thủ im lặng.

Thất bại ah thất bại!

Kiếm thế tuy mạnh nhưng không cách nào ngưng tụ, đây là thất bại đầu tiên. Đến cuối cùng mình không khống chế nổi đó là thất bại thứ hai! Tác dụng tuy mạnh nhưng chỉ khi bị ngăn cản thì không cách nào triển khai chiêu thức, đây là thất bại thứ ba! Hao tổn lực quá lớn đánh ra hai kiếm đã khiến toàn thân cao thấp hắn không có khí lực, đây là thất bại thứ tư!

Một trận chiến này tuy hắn thắng nhưng bây giờ là quá mức mất mặt. Chiến một trận với Vân Húc hắn đã chiếm hết tiên cơ, chiếm hết ưu thế nhưng vẫn bị Vân Húc lật bàn. Nếu không phải hắn mượn nhờ Lục Thần Ngự Đao thuật tương trợ, thiếu chút nữa bị đối phương bộc phát giết chết. Mà cuối cùng giết Cừu Lăng này mình bị một chiêu ngu xuẩn làm bị thương.

May mắn là giờ phút này không có những người khác đứng ngoài quan sát. Hai nữ hài cảnh giới chưa tới không biết hư thật. Nếu không hôm nay đúng là mắc cỡ chết đi được.

Bộ Hám Thế Kiếm này của hắn phải đầu nhập nhiều tâm tư vào, quả nhiên vẫn còn quá sớm, cần hoàn thiện nhiều hơn.

Nhưng mà kiếm của Vân Húc đúng là có chút tiêu chuẩn. Hắn tự hỏi Hám Thế Kiếm của trong một hô hấp có thể lấy mạng kẻ địch nhưng lại bị ngăn cản. Cũng không dựa vào Ma Quỳ Tàn Kiếm nhanh không tưởng tượng nổi, mà chỉ đơn thuần dựa vào kiếm thuật hơn người của hắn!

- Người này mặc dù không tu luyện Ma Quỳ Tàn Kiếm cũng chỉ hơi kém Lý Tà Linh. Đáng tiếc bản thân không còn 'tiểu đệ'...

Khe khẽ thở dài, Tông Thủ thổn thức vô hạn. Lại đưa mắt nhìn qua hai tỷ muội, chỉ thấy mạng của Diệp Phi Hàn đang bị Diệp Phi Sương bụm chặt, rồi sau đó trong mắt của nàng ẩn chứa ý phòng bị.

Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp theo là hắn không nhịn được cười lên. Tay áo phất một cái liền thu hồi Hắc Lãng Kiếm, nó lăng không bay vào trong tay áo của hắn. Lúc này còn đi thu thập di vật của bọn người Vân Húc Cừu Lăng, cũng không khách khí thu hồi chúng lại.

- Hai cô nương bảo trọng, nơi đây đã không thể ở lâu. Ta ở chỗ này cũng không bao lâu nữa. Có thể bảo hộ các ngươi một lần nhưng không thể bảo hộ lần thứ hai. Tông Thủ cáo từ!

Không nói thêm lời nào nửa, Tông Thủ xoay người rời đi. Hắn bước lên bờ hồ rời đi, nhưng đi một nửa lại nghe Diệp Phi Sương ở phía sau hô một câu 'chậm đã!'.

Tông Thủ mặc kệ, nhưng lúc đi hơn trăm trượng thì đằng sau có tiếng nổ truyền tới. Hắn nhíu mày, Tông Thủ tiện tay tiếp vào trong tay, đó là hai kiện đồ vật. Một kiện trong đó tròn, mặt ngoài rất bóng loáng.

Tập trung nhìn vào là tinh cầu trong suốt. Bên ngoài khắc linh vân, bên trong dường như có một đạo kiếm khí lơ lững, khí mang lăng lệ ác liệt.

Mà một kiện khác chính là tảng đá, thường thường không có gì lạ, màu sắc đen nhánh.

- Đây là là mẫu thân lúc trước vô tình ý thu được từ một tên kiếm tu. Một khối Dưỡng Kiếm Thạch, một khối Uẩn Kiếm Châu. Ta nhìn thấy ngươi dùng hồn ngự kiếm, sở trường về kiếm đạo. Vậy hai kiện đồ vật này coi như thù lao ngươi cứu mạng chúng ta ngày hôm nay!

Diệp Phi Sương nói ra, lộ ra vài phần lãnh ý:

- Miễn cho ngươi ngày sau nói tỷ muội chúng ta không hiểu nhân tình, vong ân phụ nghĩa!

Khóe môi của Tông Thủ nhếch lên, cười tủm tỉm thu hồi thứ này.

Hắn mới không ngu như vậy, bảo bối đã đưa tới tay làm gì có chuyện không lấy, chỗ tốt này càng không thể bỏ qua.

Hai kiện bảo vật này hắn thật cần, ngày sau còn có tác dụng.

Tiện tay thu đi Tông Thủ cười cười ha ha, nhìn qua Diệp Phi Hàn nháy mắt mấy cái. Hắn lại tiếp tục đi khỏi nơi này. Nhưng mà tốc độ nhanh hơn vài phần.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)