Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0207

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0207: Linh Vũ hợp nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


- Khốn kiếp, thật mãnh liệt! Cái này chính là áp lực nha, thật sự quá hèn hạ, làm cách nào đánh đây?

Thân ảnh của Hổ Trung Nguyên bỗng nhiên dừng lại cách mười trượng mới đứng vững. Chỉ thấy Tông Thủ xa xa kịp thời bắn ra, lui ra phía sau. Mà lợi đao sắc bén kia vẫn quét qua không trung đánh lên nóng nhà, trực tiếp phá một lỗ sâu. Sau đó " oanh " một tiếng nổ lớn đá vụn rơi xuống. Khiến cho Thiết Cương Điện này chấn động không ngớt.

Rồi sau đó cho dù là kiếm thế Tông Thủ biến ảo khó lường như thế nào cũng bị Hiên Viên Thông bỏ qua không quan tâm, cũng không cần che chắn gì đo. Cho dù toàn thân có sơ hở cũng không quan tâm, trực tiếp một quyền một cước đánh tới là được rồi.

Làm cho Hổ Trung Nguyên vô cùng bội phục là hắn không thể di động quá mười thước. Mà Sơ Tuyết cùng Tông Nguyên càng khó chống đỡ nổi, bị áp bách áp vào một góc của đại điện. Mà Tông Thủ dùng Tiên Thiên sơ mạch đứng ở trước mặt Hiên Viên Thông bình yên náu thân.

Vị thành chủ Huyền Sơn Thành này đánh ra mỗi quyền đều có cương phong tuôn ra ngoài. Mỗi một chân quét ra đều khiến thạch điện rung chuyển. Giống như một ngọn núi hình người khiến người ta rung động không thôi.

Chỉ mấy kích làm thân ảnh Tông Thủ rút lui hơn mười trượng. Giống như từ trên vách đá có đá cuồn cuộn rơi xuống, xu thế vô cùng nguy hiểm và áp bách có thể làm cho người khác sụp đổ!

Mà Tông Thủ dường như đánh ra chân hỏa, không sợ cũng không thuận theo không buông tha, không có nửa điểm uể oải, tiếp tục xuyên qua mỗi đạo quyền phong. Ngẫu nhiên đâm ra một kiếm vô cùng tinh diệu.

Lúc này trong điện có từng điểm tinh quang hiện ra, giống như tinh hà chói mắt phản kích lại.

Trăm ngàn bóng kiếm không ngừng cắt cương phong, không ngừng xuyên phá, càng điên cuồng đột kích về phía trước! Cơ hồ trong nháy mắt trước mặt Hiên Viên Thông đã có bóng người hiện ra, triệt để bao phủ.

Mà Hiên Viên Thông trong con ngươi, giờ phút này thì là hàn mang chớp lên, rồi sau đó lại vẫn là không lùi mà tiến tới, đi phía trước đối với xông, chẳng những là mau lẹ như điện, Cuồng Liệt như lửa, uy danh cũng càng mãnh liệt mấy lần!

- Hảo kiếm pháp! Nhưng mà khí lực này quá yếu! Mặc ngươi ngàn đường tới, ta đi một bước là có thể phá được...

Một quyền của hắn đánh ra ngoài mạnh mẽ nện vào trung tâm tinh hà đầy bóng kiếm, đụng vào ngọn nguồn của tinh quang phá tất cả.

- Loảng xoảng!

Lúc quyền kiếm giao kích thì thân ảnh Tông Thủ giống như bị cự chùy vạn cân nện vào người, bị đánh trúng chính diện thân thể bay như bao rách, nện mạnh vào cửa điện mới ổn định thân hình lại. Mà khi sau khi rơi xuống dất cũng lui hơn mười trượng.

Rồi sau đó Tông Thủ lại phun máu tươi, vô lực nửa quỳ trên mặt đất. Toàn thân chống kiếm, thân thể mới không ngã nằm trên mặt đất.

Hổ Trung Nguyên lúc này đã sớm đoán được Tông Thủ không thể nào thắng được Hiên Viên Thông, giờ này khắc này thật sự bất bình thay cho Tông Thủ.

Đây quả thực là nghiền áp! Voi dùng toàn bộ khí lực giẫm con kiến. Quá vô tình rồi, vị thành chủ Huyền Sơn Thành này thật sự không có phong phạm trưởng bối gì cả. Lúc trước phụ thân hắn phong ấn chính thành bảy lực lượng rồi đấu với Tông Thủ đấy.

Mà vị này trừ bị Thiết Cương Điện áp chế chân khí ra thì cơ hồ đã xuất toàn lực rồi, chênh lệch của cả hai quá lớn nha.

Mà Hiên Viên Thông dường như cũng tự biết lấy mình, có chút hương vị lấy lớn hiếp nhỏ. Sau khi dừng lại cũng có chút áy náy giải thích:

- Kiếm đạo của ngươi đạt tới độ cao ngoài dự kiến của ta! Nếu thu một phần khí lực sẽ bại trong tay của ngươi. Cho nên một trận chiến này ta không thể không dốc sức mà đánh. Hôm nay bại trận cũng là vì ý chí võ đạo của ngươi không bằng, mà dưới tình huống thực lực chênh lệch quá lớn nên ngươi không cần để ý. Ngươi như còn khí lực thì đi xin lỗi Đàm thúc La thúc đi, bọn họ là trưởng bối sẽ không trách ngươi.

Nói tới điểm này thì hắn nghiêm túc lại, đem Tông Thủ trở thành con rể của mình mà đối đãi. Mà trong mắt Hiên Viên Thông cũng hiện ra thần sắc kinh hỉ.

Thời gian mười năm, hắn không nghĩ tới con của lão hữu không ngờ mạnh như vậy rồi.

Nhưng mà lời này nói được một nửa thì trong mắt Hiên Viên Thông dừng lại, nước mắt chảy ra ngoài.

Chỉ thấy Tông Thủ rõ ràng đã lung la lung lay đứng lên rồi. Con mắt của hắn không có ý nhận thua, chỉ có chiến ý hừng hực đang thiêu đốt. Hắn lại khẽ giật mình, im lặng khoanh tay mà đứng, lẳng lặng chờ.

Mà Tông Thủ giờ phút này trong đầu vẫn mơ hồ như cũ, không có nhiều ý thức. Nhưng mà phương diện này hắn vô cùng thanh tỉnh, vô số kiếm thuật kiếm quyết lại hiện ra trong đầu. Cho rằng chưa từng có chỗ tương thông thì triệt để thông thấu. Cái gì ngộ tính kém căn cơ yếu, chỉ cần thông hiểu đạo lí thì cái gì cũng đạt được.

Kiếm của hắn cho tới bây giờ chỉ chiến với cường giả, gặp mạnh thì càng mạnh, gặp yếu sẽ biến yếu!

Xin lỗi, nói đùa gì vậy! Tông Thủ đánh người cũng chưa từng nói hai chữ "xin lỗi" bao giờ!

Dần dần đất bằng có gió nhẹ thổi qua, quanh người Tông Thủ hiện ra sương mù thủy hỏa tương dung, khiến cho không gian mười trượng ẩn ẩn hiện ra hai màu đỏ hồng. Giống như một đinh ốc cực lớn đang xoáy lại với nhau.

- Đây là linh năng, chẳng lẽ là linh pháp?

Hiên Viên Thông không dám xác định, trước còn tưởng rằng Tông Thủ khí kình tràn ra ngoài dẫn động thiên địa linh năng cảm ứng. Lúc này nghĩ tới đây là trong Thiết Cương Điện nha. Ngay cả bản thân hắn nửa bước thiên vị cũng không làm được, mà Tiên Thiên căn bản không thể nào thả khí kình ra ngoài!

Nhưng mà Tông Thủ này lại có thể kêu gọi thiên địa linh năng!

- Đúng vậy, lại là hồn lực! Dùng hồn của thân là có thể hiệu triệu thiên địa chi linh. Ngoài Tiên Thiên Võ sư thì kẻ này còn là Linh Sư, Linh Vũ song tu!

Trong nội tâm rung động, trong mắt Hiên Viên Thông cũng thất thần một hồi. Cũng đúng vào lúc này bỗng dưng Tông Thủ trợn mắt, ánh mắt lạnh lùng có thể xuyên thủng tất cả. Thân ảnh của hắn bỗng nhiên phiêu động. Dường như là dung nhập vào cơn gió nhẹ bay bồng bềnh.

Từ ngoài năm trượng một kiếm đâm tới cũng phiêu dật và tuyệt diễm như cũ, hoàn mỹ tiếp cận không tỳ vết, chí lý của kiếm đạo.

Tâm thần của Hiên Viên Thông có chút thất thủ đã khôi phục lại. Nhìn qua kiếm quang đánh úp tới thì trong con ngươi lại sáng ngời, lộ ra vẻ tán thưởng.

- Hảo kiếm! Thật sự là diệu tuyệt! Kiếm thuật này đã đạt tới đỉnh cao rồi, lại có tiến cảnh. Không biết lúc trước ngươi có xuất toàn lực chưa, nhưng mà phần ngộ tính này đã tuyệt đỉnh rồi!

Lại không hề do dự đánh ra một quyền, mạnh mẽ đánh ra một chiêu! Tất cả cơ bắp đều nhao nhao khẽ động, khí huyết trong cơ thể càng tuôn ra như thiêu đốt. Một quyền này thanh thế cũng mạnh hơn ba phần.

- Kỹ gần với đạo thì như thế nào? Không có có đủ thực lực thì cũng yếu! Quá yếu rồi, nát cho ta!

Quyền phong chỗ đúng, đúng là mũi kiếm đến chỗ. Đem làm động thủ thời điểm, Hiên Viên Thông ánh mắt đã lạnh như băng xuống, một số gần như tại máy móc, trong con ngươi sở hữu tất cả ôn nhu toàn bộ biến mất, chỉ có oanh diệt hết thảy lãnh khốc, nghiền áp chỗ có tự tin.

Chỉ có khi nhìn thấy kiếm của Tông Thủ thì khen ngợi nhưng hắn không thèm né tránh, chỉ hơi lộ vẻ kinh ngạc rồi khôi phục như cũ.

Không tránh né làm gì, hắn muốn một quyền định thắng thua.

- Đ-A-N-G... G!

Quyền kiềm kích vào nhau, cả thạch điện lập tức lắc lư lần nữa. Thân ảnh của Tông Thủ lúc này như sở liệu của mọi người, bắn ra ngoài nhưng không có chút chật vật nào cả, mà như một cái lá cây bình thường, lần nữa thối lui đến bên cạnh vách núi, lúc này mới bay xuống dới.

Ngược lại Hiên Viên Thông tuy mạnh mà " thông "" thông "" thông " lùi lại ba bước, mỗi một bước đều giẫm nát Thiết Cương Nham dưới chân!

Trong không gian mấy trăm trượng này nhiệt độ khi ấm khi lạnh. Mà chỗ hai người giao thủ lại có lôi quang lập lòe.

- Làm sao có thể? Một kiếm này có kình lực mạnh như vậy! Chỉ dùng thân thể Tiên Thiên sơ mạch mà tiểu tử này có thể chống lại ta sao? Linh pháp của hắn lại đạt tới Dạ Du chi cảnh, tư chất quá đáng sợ rồi, nhưng dù như thế cũng không có lực lượng này được! Cơ hồ thế lực ngang nhau.

Trong lồng ngực của Hiên Viên Thông hiện ra sóng to gió lớn.

Mà bên kia Hổ Trung Nguyên cùng Tông Nguyên mấy người đã sớm trợn mắt há hốc mồm.

Đây chính là Địa Luân cửu mạch, Huyền Vũ Tông đỉnh phong! Mặc dù là trong Thiết Cương Điện, tùy tùy tiện tiện đánh ra cũng có mấy chục vạn cân lực lượng đấy.

Chẳng lẽ thế tử của bọn họ ăn Đại lực thần hoàn? Chỉ đối kích một chiêu đem Hiên Viên Thông bức lui ba bước. Miễn cưỡng cục diện tám lạng nửa cân?

Hoặc là giờ phút này hắn có ma thần phụ thể?

Mà Chu Quân Hầu, Đàm Đào trên mặt đất càng không dám tin. Một kiếm này căn bản triệt để bỏ qua giai vị chênh lệch. Trừ phi Tông Thủ này là cường giả trên tông sư, nếu không căn bản không có khả năng!

La Diêm cũng tận lực ngẩng đầu, hai mắt trừng trừng, lúc trước hắn rất tức giận, không phục lắm, rất muốn làm thịt tên Tông Thủ. Mà giờ khắc này trong lòng của hắn chỉ có rung động mà thôi, rung động như sóng gió ngập trời.

Tuy không hiểu nhiều nhưng mà một kiếm của tiểu tử này cho hắn cảm giác thật sự là quá lợi hại và đáng sợ

Ánh mắt của Lâm Thi Na lúc này lại mê mang, ẩn ẩn như nhớ tới cái gì đó, sau một lát mới kinh ngạc mở miệng nói:

- Là Linh Vũ hợp nhất, lại là Linh Vũ hợp nhất! Sư tôn hắn trước khi chết, dùng tinh lực cả đời cũng không cách nào đạt tới Linh Vũ hợp nhất!

Âm thanh nỉ non này rất nhỏ, cơ hồ nhỏ không thể nghe thấy nhưng lại giống như quả bom tấn làm cho hai người thạch điện tâm thần nhộn nhạo.

Phương Thư cũng lặng người đi, sau đó một hồi mới nói:

- Làm sao có thể là Linh Vũ hợp nhất? Cũng đúng, dùng Địa Luân sơ giai chống lại cửu mạch không phải Linh Vũ hợp nhất là cái gì?

Hiên Viên Thông cũng hít vào một ngụm hàn khí. Thê tử của hắn, tuy bản thân võ đạo không phải quá mạnh mẽ, lại xuất thân từ Ma Môn đại phái. Ánh mắt kiến thức, thậm chí càng hơn chính mình.

Lập tức sắc mặt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào người của Tông Thủ. Sau đó lại nhìn thấy thủy hỏa linh năng như sương mù bao phủ, tụ tập chung quanh người Tông Thủ quán chút vào một kiếm kia, đồng tử của Hiên Viên Thông lúc này co rút lại thành hình châm.

Không phải Linh Vũ song tu bình thường, vận dụng chân khí ra ngoài, dùng linh pháp phụ trợ. Mà là tương dung lẫn nhau, khí hồn hợp nhất đan vào nhau, không có nửa phần không hài hòa, ngược lại cả hai trời sinh như đã hỗn hợp với nhau, cả hai là nhất thể không có bài xích, chúng tương dung không thôn phệ lẫn nhau.

Khó trách một kiếm vừa rồi lại mạnh mẽ khủng bố như vậy.

Dùng chân khí Tiên Thiên sơ giai lại có thể dùng thiên địa linh năng ngưng tụ vào một kiếm bỏ qua chênh lệch.

Thực lực của hai người lúc này thu nhỏ lại rất nhiều.

Ánh mắt nhìn qua lại mờ mịt một hồi, nghĩ tới người trên đời có thể Linh Vũ song tu có bao nhiêu? Có thể làm được Linh Vũ hợp nhất có mấy người! Mười bốn tuổi dùng Tiên Thiên cảnh làm được, ai có thể chứ?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)