← Ch.0295 | Ch.0297 → |
Có thể nói thấy dòng họ mình nhiều người có ai không thích.
Nhâm Bác cũng giật mình, nếu là thật sự như trong chính lệnh thì thật là bó tay rồi.
Chợt mắt của hắn lộ ra vẻ kiên quyết, đây đối với Càn Thiên Sơn thành chính là chuyện tốt, chính mình mặc dù cắn răng, nắm chặt dây lưng, cũng muốn phải ủng hộ. Hắn cúi đầu nói:
- Thần tuân mệnh! Thế tử hùng tài đại lược hơn cả tiên quân!
Trong lời nói của hắn không hề có sự lãnh đạm và mâu thuẫn nữa, trong điện càng không có một người không cho là đúng.
Chỉ hai chính lệnh đã có được nhân tâm, quân thượng chỉ hơi quan sát đã nhìn ra toàn bộ sự vật.
Trong lòng Sơ Tuyết cũng bội phục, sùng bái vô cùng, Thiếu chủ nhà mình, quả nhiên là lợi hại nhất. Nàng tiếp tục mở quyển trục thứ ba đọc:
- Cô từng tại Lâm Hải Thư Viện, đọc sách ba năm, biết khó khăn của bình dân võ giả vì tìm võ học cao giai nhất hoặc linh pháp tu hành thuật. Thử hỏi Tông Nguyên nếu có thể sớm tập võ đạo thượng thừa thì trước mắt sao có thể chỉ dừng lại ở Võ Tông? Vì vậy ngày hôm nay về sau, cô mở Tàng Thư các ở chỗ phụ vương, bên trong tàng thư chia làm năm tầng. Tất cả đệ tử Càn Thiên Tông thị trưởng thành tùy ý sao chép lấy năm bản tầng thứ nhất, Càn Thiên chư bộ tính cả Nhân tộc là bốn bản. Từ nay về sau tầng hai tầng ba mấy ngàn bí điển có thể dùng công huân đổi lấy.
Ánh mắt Hổ Thiên Thu hơi co lại, hắn siết chặt quyền đầu ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Tông Thủ.
Mọi người trong điện một lần nữa hoặc là khiếp sợ hoặc là cả kinh hoặc là bất an.
Ở trong Vân Giới, cơ hồ tất cả thế lực đều thu thập không ít linh pháp cùng võ đạo điển tịch. Bất quá những tài nguyên này nhưng đều là giữ kín không nói ra.
Trong loạn thế, cường giả vi tôn. Chỉ có thực lực cường hoành, nắm đấm càng lớn mới có thể quản hạt người khác.
Những võ giả bình dân có thể tập võ học cao thâm, có cơ hội thành tựu đỉnh phong võ đạo thì chư thành thế gia sao có lực lượng đi quản hạt họ?
Tông Thủ khai mở tiền lệ, không thèm quan tâm, chỉ thêm điều kiện là bỏ thêm vào công huân đổi lấy.
Về sau sẽ có gì hậu quả, Hổ Thiên Thu không biết. Chỉ biết trong thời gian ngắn, thực lực Càn Thiên Sơn thành nhất định tăng nhiều. Hơn nữa thời gian càng lâu thực lực cũng có thể tích lũy càng nhiều. Chỉ cần Tông Thủ có thể áp đảo, có thể khống chế ở trong tay la đủ.
Hẳn là thật sự là thiên phú kỳ tài?
Trong lòng lóe ra ý nghĩ này, Hổ Thiên Thu lại cùng Sài Nguyên liếc nhau một cái, chỉ thấy ánh mắt của hắn cũng lóe lên tinh mang.
Mà thân hình Linh Huyền khẽ run, khuôn mặt hiện ra vẻ khó tin.
Bên kia Sơ Tuyết cũng không đợi mọi người lấy lại tinh thần, ngay sau đó tuyên đọc chính lệnh thứ tư:
- Vô luận tu tập võ đạo hay là tập luyện linh pháp, đều cần linh thạch thú tinh cùng với đan dược linh khí chi trợ. Cô biết rõ bình dân khó khăn, rất nhiều võ giả Linh Sư đều bởi vậy bỏ dở nửa chừng, sâu vì rất là tiếc! Ngày hôm nay về sau, phàm là con dân trong danh sách Càn Thiên Sơn thành, chỉ cần có người đảm bảo, đều có thể đến phủ thành chủ để vay tiền mua sắm đột phá bình cảnh. Phàm là đệ tử trung quân không cần đảm bảo có thể miễn...
Lại là một quả Boom quẳng vào giữa Sùng Chính điện.
Hổ Thiên Thu chỉ cảm thấy trong lòng hồi lâu mơ mơ màng màng, trước đó hắn lo lắng Tông Thủ khó mà xử lý chính vụ.
Giờ phút này thì phát giác chính mình đối với tài năng của vị quân thượng này vẫn còn có chút đánh giá thấp, bốn đạo chính lệnh rõ ràng đều là khâu này ủng hộ khâu kia, chúng có mối quan hệ chặt lẽ, hùng tâm bừng bừng.
Hai cái trước có thể tăng nhân khẩu, lợi trong tương lai. Hai cái sau tức thì có thể làm cho Càn Thiên thành, lại tăng mấy trăm vạn Chiến Sĩ. Một ít võ giả cấp thấp trùng kích lên cao thêm nữa.
Những người này ngày về sau chỉ sợ gần bảy thành đều mang ơn Tông Thủ. Đặc biệt là Càn Thiên trung quân càng trung thành và tận tâm.
Tuy là xúc động không ít lợi ích quý tộc nội thành, Hổ gia bọn họ trong ngắn hạn cũng bị hao tổn không ít. Chỉ là dùng cường thế của Tông Thủ hôm nay đoán chừng cũng không ai dám nhảy ra phản đối.
Cơ hồ tất cả mọi người, đều là lần nữa nhìn về phía Sơ Tuyết. Trong tay Tố Sơ Tuyết tổng cộng cầm bảy quyển trục, bảy đạo chiếu dụ. Bốn đạo trước đã khiến cho mọi người kinh hỏ, ba đạo chiếu dụ sau này tự nhiên cũng làm cho người ta chờ mong.
Quả nhiên ngay sau đó, Sơ Tuyết lại tiếp tục đọc:
- Cô ngày trước từng tại Tế thiên đài từng có thệ ngôn Càn Thiên Tông thị nhất tộc ta nhất định lão có chỗ ở, nhưng Càn Thiên nhất thành đều là dân của cô, không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Ngày hôm nay mở một ngân trang cung cấp nuôi dưỡng, tất cả lão nhân, tất cả mẹ goá con côi, tất cả người tàn tật ở Càn Thiên nội thành.
Đám người Hổ Thiên Thu lập tức nhướng mày, cộng thêm với mấy điều trước đây không phải con số nhỏ.
Dụng ý chính lệnh của Tông Thủ cố nhiên là tốt. Bên trong Càn Thiên Sơn có rất nhiều người hoặc bởi vì tàn tật hoặc chết trên chiến trường mà đau khổ.
Cho dù là tiên thiên võ giả, một khi không cách nào tiến vào võ đạo thêm một tầng thì tới niên kỷ nhất định, thực lực cũng sẽ suy yếu tới lúc tuổi thê lương.
Nhưng tiền cung cấp nuôi dưỡng lão nhân tàn tật, cộng thêm bốn điều chính lệnh trước, chi tiêu hàng năm của Càn Thiên Sơn căn bản là không đủ.
Trong lòng họ thầm nói thế tử đến tột cùng hay là niên kỷ quá nhỏ, chính vụ chưa nắm kỹ nên nghĩ quá đơn giản. Chợt nghe được Sơ Tuyết lại bắt đầu giải thích, sau một hồi lâu mới dần dần hiểu được.
Ý của Tông Thủ là trong thành, tất cả những người có thể nuôi sống chính mình có thể tự nguyện hàng năm chuyển ít tài vật vào trong ngân trang, nhiều ít đồng nhưng đợi đến lúc niên kỷ nhất định hoặc tàn tật thì nhìn vào lượng tài vật mà họ đã gửi vào, mỗi tháng nhận vàng bạc nhất định cung cấp sinh hoạt cần thiết.
Hết thảy đều dựa vào tự nguyện, không ép buộc, theo thuyết pháp của Tông Thủ cái này gọi là tiền bảo hiểm dưỡng lão tàn tật.
Những người trung quân không cần xuất tiền, phủ thành chủ có thể đóng thay.
Trong mắt mọi người trong điện sáng ngời, nguyên bản còn tưởng Tông Thủ lại muốn tăng thuế ở trong thành, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Tiếp theo lại cân nhắc thâm ý trong đó, cuối cùng càng ngày càng cảm giác phương pháp này chẳng những tinh tế mà có thể thực hiện.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người tâm niệm hỗn loạn, càng có người tính toán, mắt lộ dị trạch.
Kể cả Khâu Vi và tất cả tướng lãnh trung quân mặt lộ vẻ đỏ ửng và kích động hận không thể thi hành kế sách của Tông Thủ mới tốt.
Chỉ là trong điện thì thần kỳ yên tĩnh, không một người mở miệng nói chuyện, ai nấy đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía hơn mười bài vị trọng thần gần phía trước, đặc biệt là vị trung niên nho quan áo bào trắng bốn mươi.
Nhâm Bác nhắm mắt trầm ngâm, sau một hồi lâu suy tính thỏa đáng mới hít sâu một hơi nói:
← Ch. 0295 | Ch. 0297 → |