← Ch.0357 | Ch.0359 → |
Càng có tia tia âm hàn chi lực khiến người lạnh buốt.
Tông Thủ vẫn đứng trên boong tàu, trên mặt đang làm bộ vô cùng đau đớn. Nhưng hắn cũng đích thật đáng để đau lòng, gần năm vạn lục giai thú tinh tiêu hao, cũng chính là tương đương với 500 thất giai thú tinh, 500 vạn tứ giai thú tinh.
Chỉ vì tính toán qua tổng giá trị của bốn ngàn vân hạm kia thậm chí còn không bằng, quả thật có chút hương vị được không bù mất.
Sài Chu con trai Sài Nguyên cũng không nghi ngờ gì, ở bên khích lệ nói:
- Quân thượng không cần như thế! Muốn bình yên thoát thân, những tiêu hao này tất nhiên không thể thiếu. Kỳ thật lần này Càn Thiên Sơn ta vẫn lời rất nhiều, phía dưới những thú thi, kia tuy phần lớn đều hao tổn, nhưng thú tinh trên tứ giai rất chắc chắn, không dễ hư hao. Nếu cẩn thận thanh lý, ta xem ít nhất cũng có thể tìm được chừng 300 vạn, vận khí tốt thì chẳng những không lỗ mà ngược lại còn có lợi nhuận nữa.
Triệu Yên Nhiên và Hiên Vận Lan bên cạnh đều im lặng. Mà Cổ Liệt Không và Chu Quân Hầu Linh Pháp Không trong mắt đều mang vẻ đồng tình nhìn Sài Chu.
Ngươi thật chẳng khác gì hài tử, đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì. Chẳng lẽ không phát giác ra trong mắt quân thượng nhà mình kỳ thật đang cười sao?
Hổ Trung Nguyên mặc dù không biết đến cùng tình hình thế nào nhưng cũng cảm giác có chút không đúng. Cũng không phải thông minh hơn Sài Nguyên, mà là đã biết rõ tính tình Tông Thủ, đây rõ ràng là đang giả bộ, nhìn trên mặt làm gì có vẻ đau lòng chứ?
- Lần này là do lão đạo sinh lòng tham niệm, ngược lại khiến điện hạ phiền toái, tiêu hao lớn như thế!
Tĩnh Đào chân nhân cũng thở dài, lông mi trắng hơi nhíu:
- Đáng tiếc Tĩnh Đào địa vị trong môn quá thấp, nếu không nhất định sẽ đền bù tổn thất cho điện hạ. Lần này thật khiến lão đạo, băn khoăn. Hôm nay coi như Tĩnh Đào ta thiếu nợ điện hạ một cái nhân tình được không?
Tông Thủ nghe vậy trong nội tâm máy động, biết được mình đã diễn quá mức rồi. Được tiện nghi còn khoe mã, chính là loại khiến người hận nhất. Lập tức phất tay áo cười nói:
- Chân nhân không cần như thế! Kỳ thật nên là Tông Thủ cảm tạ chân nhân mới phải. Nếu không có chân nhân cho mượn kiện Kinh Vân Huyễn Lệnh kia, Tông Thủ ta nào có khả năng đạt được di bảo của vị tiền bối kia? Kỳ thật chỉ một kiện Càn Khôn Đại đã có thể vượt qua tổn thất lần này rồi!
Tĩnh Đào chân nhân khẽ gật đầu, đối với Tông Thủ càng thêm yêu thích..
Nhớ tới lời nhắn nhủ của Long Nhược trước kia không khỏi là xì mũi coi thường. Vị điện hạ này nhân hậu thông minh, hào phóng quang minh, nào phải không chịu nổi như thế chứ?
Nghe nói vị này điện hạ, mấy tháng trước kia từng định bái nhập Lăng Vân Tông, cuối cùng là Long Nhược làm chủ không thu. Nghĩ đến chắc là đã có thành kiến với hắn từ lâu rồi.
Đang nghĩ như vậy thì sương mù màu đen dày đặc bao phủ phía trước cũng đã được chiếu sáng..
Rồi sau đó giây lát, chốc lát, vô số xác thuyền hiện ra trước mắt mọi người. Liếc nhìn lại rậm rạp chằng chịt, cũng không biết bao nhiêu, cơ hồ khiến cả miệng cốc đều tắc nghẽn.
Cả hạm đội, 1800 chiếc vân hạm, đều không có một tia tiếng động, sau đó liền ầm vang.
- Ta nhận ra, đó là Vân kỳ của Đào Vân Thành, những thuyền này là vân hạm của ba thành kia. Bọn hắn không phải đã bị điện hạ bỏ rơi sao? Sao lại xuất hiện nơi này?
- Thật thê thảm, số lượng thuyền tổn hại sợ rằng không chỉ hơn ba nghìn chiếc? Chẳng phải là toàn quân bị diệt chỗ này sao?
- Đây không phải là tọa hạm của Việt Quan Vân sao? Nghe nói thất nha đại hạm giá trị chế tạo tám vạn thất giai thú tinh, rõ ràng bị hủy như vậy?
Hổ Trung Nguyên cùng Sài Chu, lập tức một hồi im lặng. Hai người dù tinh khiết thế nào thì giờ phút này cũng đều ẩn ẩn hiểu rõ ra.
Chỉ sợ Vân hạm của ba thành Đào Vân toàn bộ tan nát nơi này không thoát khỏi quan hệ với Tông Thủ.
Tông Nguyên khóe môi mỉm cười, hắn cũng không phải là người đầu tiên phát giác trong mọi người, nhưng tuyệt không phải cuối cùng.
Sắc mặt Tĩnh Đào chân nhân thì lúc trắng lúc xanh. Trong nội tâm ' lộp bộp ' một tiếng, trong nháy mắt vô số hình ảnh, xẹt qua trong đầu, cũng chắp vá tổ hợp lại với nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng không rõ lắm có phải là mình bị tính toán rồi không?
Kỳ thật mặc dù bị Tông Thủ tính toán lợi dụng một phen, cũng không có gì lớn. Tĩnh Đào hắn trải qua vô số sóng gió, sự tình trước mắt cũng không coi là gì, đả kích này cũng không sao, mấu chốt chính là, hôm nay về sau, thế cục của phía tây Đông Lâm chỉ sợ triệt để thay đổi rồi!
Vô duyên vô cớ đạt được một tòa thú mộ nghiêm chỉnh, hết lần này tới lần khác hạm đội của ba thành Vân Đào lại toàn diệt chỗ này. Trăm vạn sĩ tốt tinh nhuệ bị tổn thất, thế cục của phía tây Đông Lâm Vân Giới chỉ sợ sẽ lập tức đại biến.
Trách nhiệm bực này, tuyệt không phải là Tĩnh Đào hắn có thể gánh được.
Tông Thủ cũng im lặng, nhìn phía dưới. Hồi lâu sau thấy Tĩnh Đào chân nhân đã hơi dần dần hoàn hồn, mới thần sắc hơi sợ hãi mở miệng hỏi:
- Chân nhân, đây là vân hạm của Đào Vân Thành mà! Không biết chúng ta nên làm sao mới phải đây?
Tĩnh Đào chân nhân một cổ úc khí, lập tức vọt lên yết hầu, cơ hồ muốn chửi ầm lên. Xem các chiến hạm này, có sáu thành tổn hại dưới sự tập kích của tinh thú, còn có bốn thành lại trực tiếp bị Nguyên Diệt Nỏ nổ nát! Mượn một trận chiế này giải quyết tâm phúc đại địch, Tông Thủ ngươi còn muốn sao nữa?
Ngay khi muốn mắng ra, Tĩnh Đào lại cưỡng ép lại, Trách mắng làm được gì? Trước hắn chính hắn thậm chí từng nói toàn bộ do mình phụ trách. Tông Thủ trước đó cũng có nhắc nhở qua, càng là mình đề nghị tiến vào trong cốc tìm c hàm thi kiếm kinh thảo kia. Thấy thế nào cũng đều không có chút quan hệ với Tông Thủ.
Huống chi chính mình quả thật cũng nhận được ích lợi rất lớn.
Không khỏi thở sâu thở ra một hơi, trên mặt Tĩnh Đào chân nhân cũng không còn biểu lộ nói:
- Chuyện hôm nay không quan hệ với Tông thành chủ. Xem tình hình nơi này, trong phạm vi hai trăm dặm quanh thú mộ tất cả tinh thú Si Mị, đều bị tiêu diệt toàn bộ. Tinh hoa trong Hải Linh Nguyên đều tận diệt không còn gì, đoán chừng trong trăm năm trong Hải Linh Nguyên cũng không còn tinh thú Tà Linh, có thể tấn chức thất giai nữa. Thành chủ lần này, có thể nói là công đức vô lượng! Về phần hạm đội của ba thành Đào Vân Liệt Diễm cũng chẳng trách điện hạ. Khi đánh trận có chỗ ngộ thương là không thể tránh được! Ngày sau nếu có người hỏi Tĩnh Đào nhất định sẽ nói rõ cho thành chủ.
Tông Thủ cười cười, hắn đợi đúng là lời này của Tĩnh Đào. Bất quá nhìn xem thần sắc tiêu điều của lão đạo này lại không khỏi âm thầm rầu rĩ.
Kỳ thật vị ngày tính tình ngược lại coi như không tệ. Chỉ là không khéo, hết lần này tới lần khác bị Long Nhược phân công, lên thuyền của hắn.
Tư vị khi dễ người thành thật tkỳ thật cũng không hơn gì, cảm giác mình giống như người xấu vậy.
← Ch. 0357 | Ch. 0359 → |