← Ch.0367 | Ch.0369 → |
Mà theo hắn được biết, năm tỉnh trong bốn thành này thuộc về đại thành có mười lăm vạn dong binh tinh nhuệ.
Tông Thủ không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Y Nhân, trong mắt phảng phất là muốn hỏi:
- Chẳng lẽ Tông Thủ ta thực sự một thân vương bá chi khí? Chỉ cần tùy tùy tiện tiện ra tay đã có người muốn đầu phục?
Hiên Viên Y Nhân thần sắc bất đắc dĩ hung hăng mắt trắng không còn chút máu, ý tứ rất rõ: ta xác định huynh không có thứ này.
Tông Thủ hoàn toàn không rõ ràng lắm tình huống này đành tạm thời vứt bỏ, sau đó nhìn mấy người Lâm Cơ:
- Ba người các ngươi tới có chuyện gì?
Lâm Cơ đã không còn ngạo khí như trước kia, đang muốn nói chuyện thì Hổ Trung Nguyên ngồi một bên hừ lạnh một tiếng:
- Quân thượng nhà ta không thích người khác đứng nói chuyện.
Sắc mặt Lâm Cơ vặn vẹo hồi lâu lộ vẻ tức giận nhưng sau đó cuối cùng vẫn quỳ xuống.
Thế cục lúc này đã hoàn toàn nghịch chuyển. Đào Vân ba thành đều nguyên khí đại thương, Càn Thiên Sơn vẫn khí thế bừng bừng. Hai phe mạnh yếu dĩ nhiên đổi chỗ, thật sự không được phép hắn không phục.
Lúc trước ai có thể nghĩ đến sẽ phát sinh kịch biến bực này, trong hai mươi ngày ngắn ngủn?
Trước mắt Tông Thủ lật tay làm mây úp tay làm mưa, thế lực ba thành đều bị hắn trêu đùa trong lòng bàn tay.
Tâm tình Hổ Trung Nguyên sảng khoái vô cùng nghĩ đến hơn mười ngày trước, người này vênh váo tự đắc, bức bách Càn Thiên Sơn nhượng xuất nửa tỉnh chỉ cảm thấy trong lồng ngực thoải mái khó tả.
Tông Thủ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, bất quá thực sự không mở miệng ngăn cản. Mà Lâm Cơ cũng chịu đựng giận dữ nói:
- Ngoại thần vâng mệnh Việt Quan Vân thành chủ tới hỏi điện hạ, không biết điện hạ muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua? Chiến sự vô tình, một khi hai thành đại chiến tái khởi nhất định là sanh linh đồ thán, tử thương vô số. Chuyện lần này là Đào Vân Thành ta không đúng. Đào Vân Thành nguyện nhượng xuất nửa tỉnh Huyễn Long giảm cơn giận của điện hạ.
Tông Thủ nghe vậy, không khỏi cười ha ha. Việt Quan Vân so với tưởng tượng của hắn còn vô sỉ hơn nhiều, hắn không cho ý kiến mà hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy có thể sao?
Ánh mắt Lâm Cơ lập loè:
- Nếu ta là điện hạ sẽ đáp ứng!
Tông Thủ lắc đầu, hắn cũng không biết Lâm Cơ rốt cuộc là có lực lượng lớn như thế từ đâu.
Lần này thì Đàm Đào thay Tông Thủ mở miệng:
- Muốn Càn Thiên Sơn ta dừng binh không công có thể! Bất quá trước kia các ngươi đã nuốt những gì phải nhả ra toàn bộ. Nhượng xuất một tỉnh Thiên Phương.
- Đây là ý tứ của điện hạ?
Khuôn mặt Lâm Cơ không thay đổi nhìn Tông Thủ không có biểu lộ:
- Cho là Đào Vân Thành ta không có thành ý?
Bên kia Hổ Trung Nguyên, lập tức cười nhạo một tiếng:
- Càn Thiên Sơn ta chỉ lấy những gì từ trước tới nay bị cướp thôi?
Lâm Cơ không hề lộ vẻ vối rối, trên mặt ngược lại là hiện lên vài phần quỷ dị âm trầm vui vẻ:
- Thật sao?
Trong lòng Tông Thủ rùng mình, cảm giác có chút không đúng thì sau lưng Lâm Cơ, một vị Linh Sư áo đen sứ thần Liệt Diễm bỗng dưng hất tay áo lên, mười mấy tờ linh phù đồng thời đánh ra.
Đỉnh không khí lâu tầng bảy lập tức lượn lờ một đoàn khói đen, vài bóng người khí tức tăng vọt xông về phía Tông Thủ. Tông Nguyên ở bên cạnh lập tức nổi giận, Tử Lôi Thương trong tay đâm tới. Cuồng đình thương ý, chỉ một thương đâm xuyên qua một người.
Khiến cho mọi người chung quanh hơi kinh hãi không ngờ được vũ lực Tông Nguyên cường hoành đến như vậy, chỉ một kích đánh chết Huyền Võ tông sư ngay tại chỗ.
Chỉ là người nọ rất dũng mãnh, thời điểm sắp chết nhưng chiến ý thì không, thân hình nổ tung tạo thành một đoàn huyết vụ tấn công bất ngờ bao vây toàn thân Tông Nguyên. Lôi quang quanh người Tông Nguyên nổ vang chống cự nhưng lực bộc phát người này sau khi chết vây khốn không thể động đậy.
Tông Thủ thấy thế thì mắt híp lại, những người này đúng là tìm cái thời cơ tốt.
Hai đại cường giả Cổ Liệt Không cùng quân hầu giờ phút này đều sửa sang lại hạm đội không ở bên cạnh hắn Linh Pháp Không là thân phận tội nhân cũng không được hắn mang theo bên người.
Chỉ có Tông Nguyên chống đỡ được nhưng giờ phút này hắn lại bị vây khốn.
Tông Thủ hiện giờ là lúc suy yếu nhất.
Bên tai đồng thời truyền đến hai tiếng hừ lạnh của Tông Lăng, Thi Đan. Cuồng phong bốc lên khiến sương mù màu đen trên đỉnh lâu các quét sạch. Sau đó Thi Đan hướng một ngón tay tạo thành hai đầu linh thú tấn công Linh Sư áo đen.
Linh Sư áo đen thực sự không né, trái lại cười ha ha, điên cuồng vô cùng. Quanh người hắn sôi trào hồn lực bộc phát một tầng màu vàng sáng ngời. Sau đó ngay lập tức, cả người vô thanh vô tức tiêu vong, thân thể hắn bị hai đầu lục giai hồn thú xé thành nát.
Mà mấy người xông về phía trước cũng bộc phát lực lượng, khí tức toàn thân nóng rực, khoảng cách hai mươi trượng trong nháy mắt đã tới.
Hiên Vận Lan nhăn chân mày lá liễu trong nháy mắt lấy ra Long Huyền Cầm cong ngón búng ra. Không khí lập tức thoáng hiện gợn sóng, một tiếng khinh âm vang lên.
Thân hình năm người nhào đầu về phía trước phần lớn chấn động, ánh mắt hơi phát hiện hoảng hốt vẻ. Duy chỉ có kẻ cầm đầu thì cười nhạt, trường kiếm trong tay bỗng dưng run rẩy bắt đầu vù vù, tầng tầng băng liệt vân khí hốt nhiên tán dật, phạm vi mười trượng giống như hàn ngưc. Sau đó bốn người chung quanh lập tức tâm thần tỉnh lại, trong mắt Hiên Vận Lan toát lên vẻ kinh hãi:
- Quan Vân Kiếm!!! Ngươi là Việt Quan Vân!
Việt Quan Vân cười ha ha:
- Cầm thuật của tiểu cô nương rất là không tệ! Đáng tiếc vì sao phải trợ giúp phế nhân này? Đào Vân Thành ta có ân oán với Càn Thiên Sơn. Khuyên cô nương đừng nên nhúng tay vào.
Vừa dứt lời, hắn lại chém ra một kiếm, khi kiếm ra hàn lực quá lớn, cơ hồ làm đông cứng cả lầu các. Chỉ một đạo quang ảnh sáng như tuyết vung lên đã khiến cho thân hình Ly Lạc bay ngược về phía sau thổ huyết.
Thi Đan bên cạnh mặt mũi tái nhợt, nàng khẽ vẫy tay. Một cái khôi lỗi hình người lăng không hiện thân, sau đó đâm ra một kiếm chặn một Huyền Võ tông sư đang đuổi theo muốn lấy mạng Ly Lạc.
Bất quá giờ phút này, ở đằng kia trước người Việt Quan Vân chỉ còn lại có Tông Thủ, Sơ Tuyết cùng với Nhược Thủy trọng thương chưa lành. Việt Quan Vân căn bản là không đặt ở trong mắt, duy chỉ có Nhược Thủy không có khí tức làm cho hắn có chút kiêng kị.
Giờ phút này nắm đại cục trong tay, cử chỉ Việt Quan Vân thanh tao lịch sự dĩ vãng. Hắn đi nhanh tới phương hướng Tông Thủ nói:
- Tông thành chủ lúc này thật sự là thần cơ diệu toán, trêu đùa Việt Quan Vân trong lòng bàn tay. Dưới trướng một ngàn bảy trăm chiếc vân hạm đã chìm vào vân hải. Chính thức để cho Việt Quan Vân ta đau nhức tới đau tim nổ phổi, sứt đầu mẻ trán. Bất quá Tông thành chủ đã từng nghĩ tới, dùng thân thể không có trường kỹ của ngươi thì Việt Quan Vân chỉ cần một kiếm đã kết liễu ngươi? Mặc ngươi kế hoạch, mưu lược vĩ đại, trí tuệ có sâu thế nào, dưới thân kiếm của Việt Quan Vân ta, cái rắm cũng không phải.
← Ch. 0367 | Ch. 0369 → |