← Ch.0439 | Ch.0441 → |
Mặt Long Nhược lúc trắng lúc xanh, hắn muốn cố giải thích lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Cuối cùng vẫn là Hàn Nghịch Thủy lên tiếng, hắn dùng thanh âm lạnh lẽo mở miệng:
- Trầm huynh Tô huynh, hai người các ngươi ra mặt cho Tông Thủ, không biết vị Càn Thiên Yêu Vương này rốt cuộc là hạng người gì?
Tô Thần nghe vậy mỉm cười một cái không muốn nói chuyện với mấy người này, Thẩm Hoài cười lạnh:
- Hạng người gì ta bất kể, nhưng đã được sư đệ ta đây coi trọng như thế, thậm chí không tiếc muốn mượn lực lượng của ta thì tâm điện hạ này không xấu. Còn nữa, sau này đừng xưng huynh gọi đệ với ta. Hàn Nghịch Thủy ngươi, không xứng!!!
Hàn Nghịch Thủy nghiến răng ken két, ánh mắt Long Nhược càng tối tăm phiền muộn.
Trầm ngâm một lát, hắn không nói một lời rời đi tiến vào trong quật thất khác. Hai người Lật Nguyên Đan cùng Hàn Nghịch Thủy cũng tự hỏi trước mặt ba người này không lấy được tiện nghi gì, chỉ có thể bất đắc dĩ hung hăng trừng mắt nhìn Tông Thủ sau đó theo sát Long Nhược đi.
Tổ Nhân Cuồng thì nhíu mày, hoàn toàn là không thể tưởng được, ngày hôm nay xảy ra biến cố như vậy.
Long sư huynh của mình phản ứng quá mức nhỏ nhen, thật ra thì phóng khoáng chút là được thôi.
Bất quá giờ phút này hắn cũng không tiện nói chuyện, mặt mũi Lăng Vân tông cũng cần giữ gìn, hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng đồng dạng phất tay áo ly khai.
Ba người còn lại cũng không nói gì, từng người cười cười với Tông Thủ rồi tự giải tán. Hách Tuyết Oánh nói một câu "Cẩn thận", Tô Thần cũng nói một câu "Ngày sau lại trò chuyện".
Tông Thủ cảm kích trong lòng nhưng trên mặt thì không hiện, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu mà thôi.
Đợi đến lúc ba người rời đi Kim Bất Hối mới vỗ vỗ bả vai Tông Thủ, cười cười nói:
- Coi như ta trả nợ ngươi, nhớ kỹ, còn có một cái tính mạng chưa trả được.
Tông Thủ cười cười nhẹ, có lệnh bài xuyên thẳng qua không gian mà cần phải thiếu nợ hắn cái mạng thì không dễ nha.
Tiếp theo Tông Thủ vẫn không nói nữa, cẩn thận chú mục nhìn bức tường, ba người Kim Bất Hối vẫn tìm không ra cái gì dị thường, dần dần họ cảm thấy chán nản. Tông Thủ cũng thu hồi ánh mắt, một bộ phận quy tắc chung của cửu cửu Long ảnh kiếm hắn đã hơi quen thuộc.
Kế tiếp phải xem tám bộ kiếm quyết của cửu cửu Long ảnh kiếm còn lại.
Trong thạch thất kliếm thứ hai hắn đã nắm giữ kiếm thức Bạch Kim Long kiếm. Không biết là có phải do quen thuộc trước hay không, hoặc nguyên nhân nắm giữ quy tắc chung của kiếm quyết, quả nhiên chỉ dùng nửa canh giờ, chỉ cần dùng ba lượt Tông Thủ đã hiểu rõ họa ảnh trên bức tường.
Kinh hỉ hơn chính là hồn của Tông Thủ vào một ngày này trải qua áp bách ý niệm của võ thánh rõ ràng tăng trưởng không nhỏ.
Về sau tốc độ Tông Thủ tìm hiểu lưu ảnh trên thạch bích càng lúc càng nhanh. Thạch thất thứ ba là Huyền Âm Long kiếm. Tông Thủ chỉ tốn hai canh giờ đã ghi nhớ.
Đến mấy gian cuối cùng vô luận kiếm thức phức tạp như thế nào cũng chỉ cần một canh giờ, họa ảnh chỉ thấy là được.
Đương nhiên cũng chỉ là nhớ kỹ mà thôi, muốn tận ngộ huyền diệu của hắn thậm chí nắm giữ triệt để vẫn cần không ít thời gian để luyện tập.
Lúc này Tông Thủ nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng thi triển thức thứ hai trong chín bộ kiếm quyết.
Hắn phảng phất như cưỡi ngựa xem hoa, lúc đầu những thiên vị cường giả còn có chút kinh dị, nhưng sau đó không người nào đi quan tâm, bởi khí tức toàn thân Tông Thủ không có. Có thể ở nơi này cũng đã là không tệ, quan sát võ thánh lưu ảnh cũng có tác dụng gì đâu?
Người bình thường nhìn nhiều hơn một chút, chỉ sợ thần hồn sẽ sụp đổ. Tông Thủ có thể ở chỗ này kiên trì lâu như thế, kỳ thật tâm chí đã xem như không tệ.
Mà mấy người Long Nhược thì càng không thèm để ý. Trong thạch thất đã từng gặp mặt không ít lần nhưng không ai nói với nhau một câu.
Tông Thủ không thèm nhìn, mấy người Long Nhược bên kia cũng không chạy tới tìm hắn gây phiền phức.
Đám người Triệu Yên Nhiên biết được nội tình thì kinh nghi bất định hồi lâu. Trong lòng thầm nghĩ dùng tư chất của Tông Thủ hẳn là chín bích họa trong chín thạch thất đã lĩnh ngộ xong.
Nếu thật sự là như thế thì Tông Thủ xác thực với hai chữ biến thái, thật sự là quá mức yêu nghiệt.
Tông Thủ hồn nhiên chưa phát giác ra, đợi đến buổi trưa ngày thứ tư, nhìn xong bức thạch bích cuối cùng trong Võ Thánh Lưu Ảnh, hắn vẫn cảm thấy cửu cửu Long ảnh kiếm còn thiếu cái gì đó.
Biến hóa của cửu cửu Long ảnh kiếm không sai, nếu như dùng kiếm pháp tâm quyết trước mắt hắn tối đa cũng chỉ chỉnh hợp chín chân long kiếm quyết tăng lên.
Uy năng của những kiếm thức này mạnh hơn Tông Thủ nửa đoạn, tối đa cấp Hám Thiên cửu giai đinh phong, nửa bước thập giai nhưng vẫn chưa thể chân chính tiến vào.
Nhưng cửu cửu Long ảnh kiếm tại thượng cổ thời đại hồng hoang là hàng thật giá thật, được tất cả cường giả công nhận là thập giai đỉnh chính thức.
- Nhất định còn kém mấy thứ gì đó khiến bộ phận mấu chốt nhất bị thiếu.
Tông Thủ không sợ Long ảnh lão nhân tàng tư, chỉ sợ chính mình bỏ sót thứ gì đó.
Hắn không hề do dự tiến vào trong thạch thất một lần nữa, lúc này hắn cực kỳ cẩn thận, một chút biến hóa của kiếm quyết cũng không chịu bỏ qua.
Dùng thời gian ngày, khi Tông Thủ đi ra khỏi thạch thất thì vẫn không thu hoạch được gì. Ngoại trừ nắm giữ chín bộ kiếm quyết càng khắc sâu thì không có gì mới.
- Chẳng lẽ bộ kiếm quyết này vốn đã không được đầy đủ? Nhưng Long ảnh lão nhân cho dù là muốn tìm người truyền thừa tuyệt học thì cũng không thể dấu diếm.
Chợt Tông Thủ cười khổ một tiếng, Long ảnh lão nhân là nhân vật thế nào? Thánh giả Võ đạo thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, uy danh hiển hách, tính tình của hắn mình sao có khả năng phỏng đoán.
Chính mình chỉ có thể tận nhân sự nghe thiên mệnh, trước mắt muốn làm là đem hết toàn lực đi tìm kiếm. Nếu thật sự không học được kiếm quyết nguyên vẹn thì cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Tông Thủ dứt khoát trở lại trước bức tường ở đại sảnh, ngồi xuống nhìn bích họa chân long ngẩn người ra.
Giờ phút này chỗ duy nhất hắn có thể nghĩ là ở đây.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Tông Thủ đã cảm thấy cự long trên tường có chút không đúng, tựa hồ là không trọn vẹn.
Đối ứng cửu cửu ảnh long kiếm cũng đồng dạng là thiếu đi một bộ phận, trong đó tất nhiên có liên hệ.
Nói không chừng ảo diệu đều ở trong đó.
Buổi chiều ngày thứ sáu cùng ngày, bên trong hang đá truyền ra những tiếng động nhỏ.
Ở trong thạch thất Lôi Đình Long Kiếm có một cái cửa đá mở ra, lần này là Tông Nguyên cùng Củng Duyệt đi vào.
Không chỉ mấy người Triệu Yên Nhiên hai người này rốt cuộc là tiến vào như thế nào, những cường giả Thiên Vị cũng ghé mắt rất là khó hiểu.
Bất quá có mấy người Tông Thủ châu ngọc phía trước. Hai người này có thể vào ngày thứ sáu tiến lên tầng trên cũng không tính là cái gì.
Khi thấy được Tông Thủ ở đây, Tông Nguyên cũng thở phào một cái, hắn không đi tìm hiểu thạch bích mà thẳng tới đại sảnh.
Trông thấy thân ảnh Tông Thủ quả nhiên ngồi ngay ngắn ở trước bức tường, trên mặt Tông Nguyên càng lộ một tia vui mừng, hắn đi tới một bên mới cảm giác không đúng.
← Ch. 0439 | Ch. 0441 → |