Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0550

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0550: Hàn vương Ân Toàn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Hai người này rời đi không lâu thì một lão giả diện mạo thất tuần bỗng nhiên đi ra khỏi bình phong phía sau, lại ngồi xuống ghế.

Ân Toàn cũng không kinh ngạc, hắn nhíu mày khổ tư, sau đó lão giả cầm một thẻ tre do một đầu mục bắt người nho nhỏ của Nhạc Vũ Huyện đưa tới vào một tháng trước. Dùng linh thức ghi chép tất cả những gì hắn thu được, về cuộc chiến thành đông Nhạc Vũ Thành hắn cũng ghi rõ ràng.

- Chiến trận vô song, lục giai chi cảnh đã lĩnh ngộ kiếm ý cực kỳ! Nghe nói kiếm đạo và linh pháp của người đã đạt tới Linh Vũ hợp nhất. Đàm Thu? Hắc! Thương Sinh Đạo không ngờ lại có anh tài bực này, Lý lão cảm thấy như thế nào?

- Cuộc chiến Nhạc Vũ Thành làm Thái Linh Tông thua quá nhiều, cần phải gỡ vốn.

Lý lão giả sau khi ngồi xuống lời ít ý nhiều: 

- Nguyên nhân trong đó là do Đàm Thu quá xuất chúng, cây có mọc thành rừng thì Thái Linh Tông mới muốn loại trừ! Lần này đúng là thật tâm xin điện hạ giúp đỡ...

Ân Toàn có chút gật đầu, hắn cũng đoán là như thế.

- Vậy quả nhân đáp ứng hay không đáp ứng, khoanh tay đứng nhìn thì sao?

- Có tất cả tăng giảm! Điện hạ xuất thủ với Thương Sinh Đạo thì không cần đắc tội tới chết. Nhưng nếu muốn hướng về Thái Linh Tông thì phải yêu cầu nhân thủ và tài vật...

Khi nói một nửa thì nhìn thấy Lý lão giả nhìn qua Ân Toàn hơi bao hàm ý tức giận. Lập tức cười cười, biết được lời nói lập lờ làm điện hạ này tức giận.

- Nhưng trước khi điện hạ quyết đoán thì xin xem thứ này dã...

Ân Toàn "Ân" một tiếng, tiện tay tiếp nhận. Chỉ thấy trong tay là một tấm thiếp mời, sau khi mở ra xem thì ánh mắt nhảy lên.

- Huyền âm nhã lâu? Đàm Thu?

- Cái huyền âm nhã lâu này chính là sản nghiệp của Khinh Âm Môn.

- Quả nhân biết rõ, nhưng mà Đàm Thu này thật đúng thật lớn mật!

Trong mắt Ân Toàn hiện ra vẻ ngạc nhiên.

- Hắn muốn gặp ta, ba ngày sau gặp mặt ở huyền âm nhã lâu?

- Không chỉ như vậy!

Lý lão giả nói đến chỗ này thì hiện ra vẻ khó tin: 

- Hắn còn thông tri lão phủ phái người đi tới Liêu Dương, nói là ba ngày sau sẽ có trò hay...

- Liêu Dương, chẳng phải đây là đất phong của cửu đệ sao?

Ân Toàn càng ngạc nhiên, thần sắc biến ảo. Hồi lâu sau thần sắc khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: 

- Như vậy Lý lão cho rằng việc này ta nên xử trí như thế nào?

Lý lão giả nghe vậy thì hiểu rõ trong lòng, biết được vị điện hạ này kỳ thật đã có quyết đoán mà lại làm như không biết, hắn chỉ cười noi:

- Quý Linh Tử bên kia không ngại đáp ứng trước, Đàm Thu bên này cũng không ngại gặp mặt một lần. Nếu như điện hạ nguyện ý thì không ngại lưu người này lại.

Ân Toàn lập tức cười khẽ, dường như rất cao thâm mạt trắc.

Hắn cũng nghĩ như vậy, Đàm Thu tất có tính toán, không thể không gặp.

...

Huyền âm nhã lâu nằm ở phía tây Tây Tần thành, là một trong những thanh lâu có danh tiếng cao nhất. Ân Toàn trước đó có đi tới mấy lần, nhưng mà sau khi Ngạn Thành Quan đại biến thì chưa từng tới đây.

Ngụy trang thành một thương gia giàu có bình thường, xe của hắn dừng lại ngõ sau của huyền âm nhã lâu, lúc này có người dẫn đường cho Ân Toàn đi thẳng tới tầng năm.

Một đường đi qua quả nhiên là nhìn thấy nhiều tuyệt sắc giai nhân. Tiếng đàn róc rách, thân hình uyển chuyển, càng làm cho ý niệm người ta đong đưa, chỉ tưởng tượng những cô gái này có khả năng là đệ tử Khinh Âm Môn thì Ân Toàn âm thầm tiếc nuối, có giai nhân trước mặt lại không thể lấy vào tay.

Tầng thứ năm đã trống trải. Chỉ có một thiêu niên tuổi chừng mười lăm ngồi một bên. Mặc dù một đoàn người Ân Toàn đi tới cũng chưa từng hành lễ, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Không cần người nào nói cả, đoàn người Ân Toàn nhao nhao tản ra, sưu tìm bốn phía.

Qua một lát lại quay trở về gật đầu với Ân Toàn và Lý lão giả kia. Đây là cáo tri hai người trong nhã lâu này không có cường giả thất giai nào khác. Càng không còn bẩy rập gì.

Ân Toàn lúc này hơi có ý cười, Thương Sinh Đạo này xem như thức thời.

Cũng không có chần chờ, đi thẳng tới thượng tịch và ngồi xuống. Rồi sau đó đưa mắt trêu tức nhìn qua thiếu niên.

Dáng người này bất phàm, khí tức trầm ổn. Nhưng mà kẻ này lấu đâu ra tự tin là Ân Toàn sẽ không động thủ giết người cơ chứ?

- Ngươi là Đàm Thu, rốt cuộc là có gì bàn với ta?

Tông Thủ đôi mắt nửa khép hờ, lúc này nghe vậy mới làm như vừa tỉnh mộng dựa vào lan can.

- Hôm nay còn chưa tới giờ tý mà Hán vương điện hạ tới sớm. Bây giờ nên đợi thêm một phút nữa rồi nói chuyện.

Trên mặt Ân Toàn ẩn ẩn sinh ra thần sắc tức giận, chỉ cảm thấy trong ngực có ý hung ác hiện ra.

Ngày hôm nay đúng là hắn tới sớm, nhưng mà trên thế gian này trừ phụ hoàng và mấy nguyên lão ra không ai dám nói với hắn như vậy.

Nhưng mà Lý lão giả ở bên cạnh nhìn qua hắn lắc đầu, ý bảo nên nghe tiếp.

Ân Toàn nhíu mày, cưỡng chế lửa giận, không nói thêm cái gì nữa.

Thiếu niên này không cố kị tất có chỗ dựa. Hắn ngược lại muốn nhìn một phút đồng hồ sau Đàm Thu nếu không nói gì thì hắn sẽ động thủ.

Trong thời gian ngắn hào khí trong tầng lầu đã đông cứng lại, âm thanh kim rơi cũng có thể nghe được.

Thời gian trôi qua thì thần sắc Ân Toàn ngược lại dần dần lạnh nhạt. Người hầu ở bên người đã lộ ra sát ý, càng ngày càng nồng hậu dày đặc.

Cũng đúng lúc này trên bầu trời bỗng nhiên có một tấm phù lục rơi thẳng xuống. Rơi vào trong tay Lý lão giả, thân hình người này run lên, thần sắc biến đổi. Đúng là tâm niệm chấn động, chân khí không khống chế được, đem bàn một góc trực tiếp đụng nát. Nhưng lại không dám chậm trễ đem tấm phù lục này đưa qua cho Ân Toàn.

Ân Toàn nghi hoặc tiếp nhận phù lục, sắc mặt của hắn lúc này biến thành tái nhợt, thần sắc cũng đờ đẫn. Thẳng tới qua thật lâu mới khôi phục lại, thần sắc của hắn vẫn không có chút máu nào.

- Đích truyền Thái Linh Tông, Thái Thanh Thừa Phong Kiếm! Tốt một vị cửu đệ, tốt một Thái Linh Tông. Những năm này thật sự đem Ân Toàn ta trêu đùa hí lộng trong bàn tay mà...

Tông Thủ nghe vậy cũng không nói thêm cái gì. Nhìn qua Ân Toàn khẽ gật đầu xem như hành lễ.

- Là người sơn dã không biết cấp bậc lễ nghĩa, thỉnh điện hạ chớ trách! Lần này Đàm Thu là thay Thương Sinh Đạo chúng ta bàn chuyện với điện hạ.

Đồng tử Ân Toàn co rụt lại, giờ này khắc này hắn cũng vô tâm đi so đo vô lễ hay không. Ước chừng cũng biết đệ tử Thương Sinh Đạo có không ít người không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả.

Cho rằng vạn dân ngang hàng, tự nhiên cho dù hắn là Hán vương cũng như bình dân mà thôi.

Trong miệng hừ lạnh một tiếng, Ân Toàn lại thở dài một hơi, nói:

- Như vậy Đàm thủ tịch đến đây là vì chuyện của Nguyên Cửu Thần cùng Thái Linh Tông?

- Đúng vậy!

Tông Thủ gật gật đầu, việc này song phương lòng dạ đã hiểu rõ thì không cần phải nói thêm lời thừa vào, song phương cứ nói thẳng là tốt rồi.

- Thái Linh Tông ý đồ khó lường, nghĩ đến hôm nay điện hạ cũng hiểu rõ trong lòng rồi. Không biết điện hạ định như thế nào?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)