← Ch.0613 | Ch.0615 → |
Bắt đầu ngữ khí còn có chút lúng túng, đến đằng sau lại rất hùng hồn.
Tuyệt Dục lại lắc đầu, hơi vung tay áo:
- Tuyết Sơ tiểu thư, đây là chuyện giữa ta với Thiếu chủ nhà ngươi. Đều có Thương Sinh Cung Chủ và Thiếu chủ ngươi quyết đoán. Không quan hệ gì đến tiểu thư cả.
Khí tức Sơ Tuyết cứng lại, đang muốn nói gì nữa thì lại chỉ nghe Phương Văn ở phía trên đột nhiên lên tiếng nói:
- Tuyết sư muội, có thể trở về rồi!
Sơ Tuyết bất đắc dĩ, đành phải không cam lòng "ân" một tiếng. Bất quá vừa mới xoay người qua, chỉ thấy trước mắt, vô số đạo ánh mắt, đều đang chú mục nhìn mình.
Có cảm kích, có mạo hiểm, cũng có kinh bội, cũng có vui vẻ.
Sơ Tuyết vốn kinh ngạc, tiếp theo mặt lại đỏ bừng. Có chút không có ý tứ, lại có chút đắc ý.
Chần chờ một lát, mới cố tình không thấy, đi về phía trước. Nàng học theo Tông Thủ trước kia, thần sắc nhàn nhạt, phảng phất không thèm quan tâm đi trở về.
Bỗng nhiên lại hiểu được câu cổ quái suất khí đến chết trong lời của Tông Thủ rốt cục có ý gì.
Trong nội tâm đang lâng lâng, tinh thần mơ màng thì Sơ Tuyết lại chợt thấy dưới chân, một hồi linh lực loạn lưu bỗng nhiên bộc phát. Tựa hồ là dư âm một kiếm vừa rồi vẫn còn chưa tán.
Thoáng một phát không đứng vững, sau đó cả người liền chúi xuống đất.
Một sát na kia, toàn trường đều yên tĩnh.
Mà trong mắt Sơ Tuyết cũng nóng bừng, hai mắt lưng tròng nhìn lên không trung, thiếu chút nữa đã muốn khóc lên.
Thầm nghĩ Thiếu chủ, ngươi rõ ràng đã từng nói qua chuyện không may phải đợi ba canh sau mà! Đây là lừa gạt Tuyết Nhi! Cái này thật xấu hổ muốn chết, bảo ta phải sống thế nào đây?
Phương Văn lúc này trên bầu trời khóe miệng co rút, thật lâu, mới được không bật cười. Thần sắc nghiêm nghị, thanh sắc bất động nhìn phía dưới:
- Tuyệt công tử, ngươi dù hạ chiến thư, nhưng Đàm sư đệ có chiến hay không lại là chuyện của Thương Sinh Đạo ta và Đàm sư đệ, không phải do ngươi. Cuộc chiến hôm nay đã xong, Thương Sinh Đạo ta cũng tự hỏi không có chỗ nào xin lỗi ngươi. Ngươi muốn tôi luyện kiếm thuật, chi bằng đi phái khác khiêu chiến thì tốt hơn.
Tuyệt Dục nghe vậy liền nhíu mày, tiếp theo lại cười cười:
- Tuyệt Dục ta cái khác đều tốt. Lại chỉ có hai chuyện là bị người lên án. Một là kiếm si, một là cố chấp. Chuyện đã quyết định thì tuyệt sẽ không bỏ dở nửa chừng. Mặc dù Thương Sinh Đạo và Đàm thủ tịch không đáp ứng, Tuyệt Dục ta cũng sẽ đợi ở đây. Đợi đến lúc các ngươi đáp ứng mới thôi!
Sau khi nói xong, liền lập tức ở nguyên tại chỗ nhắm mắt, không nói một lời, không nhúc nhích.
Phương Văn ánh mắt ngưng tụ, tiếp theo lại cười lạnh:
- Ngươi đã muốn thế vậy thì tùy ngươi.
Sau khi nói xong, cũng lại chẳng muốn nói nhảm với Tuyệt Dục, hất tay áo lên, đi bộ về Thương Sinh Đạo Cung.
Mà lúc này trong lầu các phía trên, Hàn Phương lại cười đứng lên nói:
- Tông sư đệ, không biết có hứng thú đánh một trận với Tuyệt Dục này không?
Tông Thủ sớm biết lão nhân này sẽ hỏi thế, khóe môi nhếch lên nói:
- Tông môn sẽ không sợ ta mất mặt xấu hổ sao?
- Không sao!
Hàn Phương đáp như chém đinh chặt sắt, rất là đại khí quơ quơ tay áo:
- Có trận chiến c ủa Sơ Tuyết phía trước, Thương Sinh Đạo ta cũng không sợ gì!
Mặc dù thất bại, có trận chiến vừa rồi của Sơ Tuyết áp trục, thế gian này rất nhiều thế lực cũng không dám khinh thường Thương Sinh Đạo, tối đa chỉ kỳ quái, thiên tài như Tuyết Sơ sao lại khuất thân dưới Đàm Thu, cam tâm làm hộ pháp.
- Vẫn không được! Để hắn chờ đi!
Tông Thủ lặng lẽ cười cười, thầm nghĩ đây là qua sông đoạn cầu điển hinh ah, uống nước đã quên người đào giếng, cũng quá vô tình vô nghĩa rồi!
- Nguyên nhân chính là có Sơ Tuyết phía trước mới không dám ra tay. Nếu còn không bằng Tuyết Nhi, Tông Thủ ta còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Tông Thủ tự nhủ cười cười, lại rõ ràng cũng không quan tâm.
Mà lúc này Hàn Phương cũng như lơ đãng hỏi:
- Đã biết mình ngay cả thị nữ nhà mình cũng không bằng, vì sao vẫn còn nghiên cứu pháp tướng? Đúng rồi, mấy ngày trước kia trên Huyền Mệnh Kim Sách thứ tự của sư đệ tăng lên một vị. Sư đệ gần đây tu hành có dị biến gì sao?
Tông Thủ ngạc nhiên, cái này hắn ngược lại không biết, chợt hàm hồ nói:
- Dị biến ngược lại có, sư huynh ngày sau tự biết!
Dứt lời liền đứng người lên, bước ra bên ngoài lầu các:
- Nhớ kỹ, 300 vạn công đức! Một phần cũng không thể thiếu
Khóe mắt Hàn Phương lập tức co lại. Sau đó Tông Thủ lại phảng phất như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại:
- Đúng rồi! Sư huynh, ta đã quên còn có một lượng Tuyết Diệp Tiêm chưa mang đi, sư huynh sẽ không nuốt lời chứ?
Hàn Phương lập tức giận dữ, nắm lấy một chén trà bên cạnh ném ra ngoài cửa mắng to:
- Cút cho ta!
Tên này, trộm nguyên bình linh tửu, bảy miếng Hồng Ngọc Hàm Linh Quả của mình rõ ràng còn không biết xấu hổ hỏi hắn Tuyết Diệp Tiêm, lý nào lại vậy!
Tông Thủ lặng lẽ cười cười, cũng không thấy thất vọng, xoay người, bước ra ngoài lầu các
Hắn dùng linh pháp, che đậy khuôn mặt. Mà lúc này hơn phân nửa đệ tử Thương Sinh Đạo lại đứng nguyên tại chỗ, đắm chìm trong dư vận cuộc chiến vừa rồi, cũng không có người chú ý tới hắn. Vì vậy hắn lặng yên không một tiếng động đi vào trong Thương Sinh khung cảnh.
Đã có không ít người quay lại khung cảnh, tốp năm tốp ba, nghị luận nhao nhao.
Tông Thủ không cẩn thận đi nghe, bất quá những người này nói chuyện, cũng không chút nào che lấp. Thanh âm kia cũng tự nhiên lọt vào tai hắn.
- Đáng tiếc lần này Đàm thủ tịch hắn không muốn xuất chiến, nếu không nhất định có thể đánh bại Tuyệt Dục.
- Ta trước kia thấy Tuyết Sơ thái sư thúc tổ, bình thường tỉnh tỉnh hiểu hiểu. Nguyên lai lại lợi hãi như vậy. Chiến Võ Chi Thể, Linh Vũ hợp nhất, thực khiến người cực kỳ hâm mộ. Một trận chiến này, đủ diệt đi khí diễm tên Tuyệt Dục kia rồi.
- Có bộc như thế, kỳ chủ có thể nghĩ. Cũng chẳng biết lúc nào mới có thể thấy kiếm thuật của Đàm thủ tịch.
Tông Thủ khóe môi chau lên, tâm tình rât tốt. Bất quá trong đó, cũng không phải là không có lời chướng tai.
- Tuyệt Dục nói Đàm Thu sợ chiến, chưa hẳn là không có đạo lý. Nói đến tu vị vị thủ tịch đại nhân này cũng đã hơn một năm, không có đột phá.
- Trước hôm nay, ai biết được thiên phú của Tuyết Sơ như thế? Linh Vũ hợp nhất, Chiến Võ Chi Thể, đây là thiên phú. Nói là Đàm Thu một tay dạy dỗ ra. Không khỏi có chút xem trọng hắn rồi.
- Tuyệt Dục cũng đã tự trói nội tức, Đàm thủ tịch có gì cố kỵ sao? Mặc dù bại thì cũng có thể như Tuyết Sơ, tuy bại nhưng vinh!
Tông Thủ vuốt vuốt mi tâm, nhịn không được cười lên, sau đó mặc kệ, bước thẳng đến đệ nhất viện chữ Giáp.
Trở lại trong sân, Tông Thủ lấy ra tất cả linh quả linh tửu lưu lại trong hành lang. Sau đó liền một mình một người đi vào trong tĩnh thất.
Chỉ trong không gian nhỏ bé kia đã triệt để biến thành thế giới Quang Ám. Bên Ám thì ngay cả một tia ánh sáng cũng không có, nửa Quang thì lại là màu trắng sáng rực chói mắt
← Ch. 0613 | Ch. 0615 → |