← Ch.0805 | Ch.0807 → |
Một văn sĩ chừng ba mươi từ ngoài cửa đi vào. Vốn mang theo kinh ngạc nhìn qua huyết vụ khắp tường lại nhìn qua nam tử hắc y.
Về sau nhìn qua tên công tử này và vái chào:
- Khổng Tu ra mắt công tử!
Tất cả lễ tiết đều là lễ hạ thần. Người có thể khiến Khổng Tu làm như vậy chỉ có thể là trưởng công tử của Dương gia.
- Không cần đa lễ!
Dương Minh hơi gật đầu, thò tay khoát một cái, cuwofi nói:
- Có nhìn thấy muội muội của ngươi không?
- Có!
Khổng Tu lần nữa khom người, thần sắc thổn thức không thôi:
- Ta đã gặp qua Khổng Dao! Trước kia hận nàng tận xương, lúc này nhìn thấy nàng thật đáng thương. Bị yêu vương coi trọng cũng bỏ đi, hết lần này tới lần khác lại xảy ra biến cố thế này...
Dương Minh nghe vậy đối với chuyện từ nhậm đô suất kỳ thật cũng không thèm để ý.
Chuyện hai huynh muội này cũng là chuyện riêng của Khổng gia, không quan hệ tới hắn nên mặc kệ.
Kiên nhẫn nghe Khổng Tu nói thì tinh quang trong mắt hiện ra:
- Như vậy ngươi xem Kiền Thiên Sơn này hư thật thế nào?
- Thủ vệ sâm nghiêm, sĩ tốt tháo vát, luật pháp nghiêm khắc. Tinh binh như vậy mặc dù là Đại Thương cũng khó tìm...
Trong lòng biết Dương gia công tử chính thức muốn hỏi không phải cái này. Trầm ngâm một hồi Khổng Tu mới quả quyết nói:
- Kiền Thiên Sơn mặc dù sâm nghiêm, nhưng mà Tuyết gia như ổ kiến trên bờ đê. Không phải thế lực cường hoành, cũng không thể đề phòng. Ta thấy một ít quyền quý trong Kiền Thiên Sơn cũng phát giác ra vài phần. Nhưng đều đóng cửa tự thủ, đối với người bên ngoài giữ kín như bưng. Lần này Kiền Thiên Sơn đoán chừng không có kết quả nào tốt. Chỉ có Tuyết gia đã có ý bắt giữ Tông Thủ. Người này sợ rằng không giữ được!
Dương Minh kia ' Ân ' một tiếng, lông mày nhíu lại. Lại nghe Khổng Tu thần sắc ngưng trọng giải thích:
- Quân lực căn cơ của Kiền Thiên Sơn vốn không kém. Nếu như Tuyết gia lấy được Huyết Vân Kỵ, vậy thật sự là như hổ thêm cánh, ngày sau sợ rằng khó dùng lực bắt ép được! Đối với Đại Thương ta không phải việc may mắn.
Dương Minh nghe vậy cười to, tràn ngập ý thưởng thức, đối với Đại Thương không phải may mắn? Ý chính thức của Khổng Tu chỉ hẳn là Dương gia mới đúng?
- Ngươi cũng biết Liêu Vương cũng có ý này?
Thấy Khổng Tu ngạc nhiên xem ra, Dương Minh tràn ngập áy này gật đầu, nói:
- Chỉ đáng tiếc muội muội kia của ngươi, vừa mới lập gia đình thì phải thủ tiết rồi!
Khổng Tu liền vội cúi người, trong lòng biết ý của Dương Minh muốn tru sát Tông Thủ.
Trong ngực cũng không có cảm giác đặc thù gì, chỉ thầm bội phục Dương Minh tàn nhẫn quả quyết.
Nhân vật như vậy mới là chủ một phương, vua một nước.
Về phần Khổng Dao muội muội này, xem ra đúng là tai họa quân thần.
Thời điểm hai người này đang nghị luận thì trên không Kiền Thiên Sơn có hai ánh mắt lạnh như băng nhìn qua bên này.
Một người trong đó chính là Tuyết Mạc Phong. Trong đôi mắt tràn ngập âm lãnh:
- Tên Liêu Vương này cuối cùng không một lòng với Tuyết gia chúng ta. Cho dù như thế nào cũng phải đề phòng một hai.
Rất muốn biết mấy người bên kia rốt cuộc nói cái gì đó, làm mấy thứ gì đó, trưởng công tử ủa Dương gia trưởng đúng là vô cùng cẩn thận.
- Không cần để ý tới! Càng nghĩ chỉ là đơn giản không muốn nhìn Tuyết thị chúng ta chưởng quản toàn bộ cơ nghiệp của Kiền Thiên Sơn mà thôi. Ta đã có đối sách cả rồi...
Thiếu nữ hồ tộc bên cạnh mà Tuyết Mạc Phi gọi là điện hạ vừa nói ra thì thần sắc kỳ kỳ nhìn về phương xa.
- Ngược lại người nọ đã quay trở về rồi!
Tinh thần của Tuyết Mạc Phi lập tức chấn động, thiếu nữ nói người nọ đương nhiên chính là Tông Thủ.
Thân hình của hắn không đè nén được mà run lên.
Cuối cùng cũng có thể bắt đầu! Sau ngày hôm nay thì bát vĩ Tuyết thị sẽ tái nhập Vân Giới!
Cũng ngay vào lúc này trong một tửu quán. Một nam tử trung niên tướng mạo chán chường đang cầm chén rượu trong tay uống cạn, bỗng nhiên dừng lại, sau đó không nhịn được cười lên.
Chất nhi kia đã về rồi sao? Về là tốt rồi, thực không để cho người ta có nửa điểm cơ hội.
Nhưng mà việc này với hắn mà nói không có quan hệ.
...
Tông Thủ từ trong Âm Long Cốc thoát ra ngoài, nơi này tu sĩ chư tông đã rời đi không sai biệt lắm.
Cũng vào lúc hắn từ trong bay ra ngoài, trong cốc chợt có chấn động rít gào.
Trong hai canh giờ nắn ngủi thì tu sĩ trong cốc đã nhao nhao lao ra ngoài cả.
Cũng không biết những người này thật sự có định đối kháng với Kiền Thiên Sơn hay không. Hay là có người cố ý thông báo cho dù là khung cảnh hay là thánh địa đều không ai cải lời, đem tám phần thu nhập nội ra.
Mặc dù có vật cần cũng sẽ giao đủ linh thạch và lấy về.
Ngoài linh vật thì linh thạch cửu giai cũng đạt tới một trăm ba mươi vạn.
Người của Đan Tuyền Tông đều cười vui vẻ. Thu hoạch lớn như vậy đủ chèo chống thu hoạch cả trăm năm của bọn họ.
Tông Thủ đang rầu rỉ vì nghèo, bây giờ đem phân nửa đưa vào quốc khố Kiền Thiên Quốc.
Tư nhân hắn chỉ được phân một thành, nhưng mà có chút ít còn hơn không. Nhưng linh thạch này cộng thêm thu hoạch trong Âm Long Cốc dùng cho Trụ Cực Mệnh Thế Thư, ít nhất có thể gia tốc thời gian bốn năm, đầy đủ hắn tìm hiểu hai trang trước của Trụ Thư, tại nghệ kiếm thuật càng thêm tinh xảo..
Lúc này cũng có không ít tu sĩ không ra. Tông Thủ cũng không quan tâm tới, hắn xem như những người chết. Đầu Âm Long đã tỉnh lại rồi, mặc dù chưa chết chạy ra thì tình hình chỉ sợ hơn phân nửa là không ổn.
Trong Âm Long Cốc không còn cường giả gì. Dùng Đan Tuyền Không Khí hai tông đã đủ ứng phó. Đại quân vây ở chỗ này đúng là không cần thiết.
Khi hắn ra lệnh một tiếng, Kiền Thiên Sơn có sáu vạn binh sĩ và hai vạn kỵ quân đã bắt đầu nhổ trại.
Tông Thủ đang định bàn giao vài câu, lại nghe người đi tới thông báo:
- Mấy ngày nay bên Kiền Thiên Sơn thành dường như không đúng, xin bệ hạ cẩn thận.
Minh Đan lão nhân cũng nhìn vào hạp cốc, lời ít mà ý nhiều:
- Là bát vĩ Tuyết thị! Điện hạ có đại ân với Đan Tuyền tông, nếu cần hỗ trợ cứ mở miệng...
- Vậy thì không cần.
Tông Thủ nghe vậy cười cười, động tác của Tuyết thị tuy che giấu. Xem ra vẫn không gạt được người có tâm.
Nhưng mà chính thức thỏa mãn chính là hai người này mượn lời và ý biểu hiện. Ngụ ý sẽ đồng tâm đồng đức với Kiền Thiên Sơn thành.
- Xem ra trong mắt của nhị vị thì Tông Thủ ta vẫn có cơ hội thắng. Ngược lại đúng là ngạc nhiên a.
Bát vĩ chi huyết, Huyễn Tâm Kính, lại ẩn ẩn đem trọn Kiền Thiên Sơn khống chế trong tay.
Cho dù là ai nhìn cũng cảm thấy hắn thua chắc rồi. Kết cục tốt nhất là một mình đào tẩu. Một quốc gia nghiệp lớn hủy hoại trong chốc lát.
Thiên Khí nghe vậy trong lòng vô cùng đắng chát. Từ khi tin tức bên Kiền Thiên Sơn truyền đến, hắn đúng là biết Tông Thủ không có bao nhiêu phần thắng.
Nhưng mà đầu tiên Không Khí tông có đại thù với Lăng Vân Tông, không có đường lui. Thứ hai là đối với Tông Thủ có tín nhiệm khó hiểu.
Vô ý thức cảm thấy vị yêu vương này không phải là người dễ dàng ngã xuống.
← Ch. 0805 | Ch. 0807 → |