← Ch.1050 | Ch.1052 → |
Lúc này cuối cùng cũng thấy Tông Thủ đang đứng trên đài Thăng Thiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng qua vạn phần kinh ngạc, thần thái vô cùng quái dị.
Không khỏi cười nhạt, đến giờ mới biết tình hình không ổn, đã quá muộn rồi!
Yên lặng cúi người, thi lễ với bề trên.
- Thú Tôn xin nghe! Hôm nay môn phái của ta gặp nạn, rơi vào hiểm cảnh. Đệ tử thỉnh cầu Thú Tôn hiện ra Pháp tướng trừ khử ma đầu!
Trên bầu trời, gió mây cuồn cuộn. Một thân ảnh rùa màu đen cực lớn dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Con rùa có đuôi giống rắn, thân cao nghìn trượng, có vô số bọt khí xung quanh hợp lại.
Trăm dặm xung quanh tràn đến từng trận tiếng nổ thần bí.
Chỗ đám tu sĩ phía dưới cũng bị ảnh hưởng bởi áp lực mạnh mẽ này, không thể chống đỡ được mà ngẩng đầu nhìn lên.
- Là Thần Cảnh? Thần thú Huyền Vũ, không phải chứ! Trong Vân Giới sao có thể dung nạp được thần thú của Thần Cảnh?
- Ta lại hiểu rõ, có lẽ là đạo gia, con hộ pháp thần thú ấy, kể cả trong Vân Giới cũng không chịu giới hạn của trời đất.
- Nếu nói vậy thì Huyết Tẫn Quân chẳng phải là chết chắc sao?
- Tốt! Tốt lắm! Tốt quá! Thú tôn hiện thế? Lần này cuối cùng cũng trả được món huyết thù này!
Phía chân núi, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên ngửa đầu lên trời:
- Chính là nó! Thánh thú Huyền Vũ?
Sau đó mới có chút cảm khái:
- Lần này thật là xem thường người ta quá mức. Tiểu Tiểu nghĩ đến việc nàng vẫn còn quân bài tẩy, cũng chưa từng nghĩ qua Minh Tình có thể quyết đoán như vậy, đến ngay cả bảo vật trấn áp số mệnh lúc Linh triều cũng sớm lấy ra.
Nói đến đây, Tô Tiểu Tiểu lại quay lại nhìn Thạch Việt:
- Thạch huynh, ngươi nói xem Tông Thủ còn đường thoát thân không?
Thạch Việt thoáng chút suy tư, khẽ lắc đầu.
Thần thú Huyền Vũ thực lực Thần Cảnh uy lực đáng sợ, có thể quét sạch toàn bộ nơi đây. Dù tất cả mọi người liên thủ lại cũng không thể thắng nổi. Thế chẳng phải là thắng chắc rồi sao?
Thạch Việt biết y lần này dù có xuất thủ cũng đành bất lực.
Cũng không nghĩ ra Tông Thủ còn có thể dùng cách gì để lật ngược tình thế.
Nhưng lại có một chút mơ hồ, y sẽ không khinh địch đến vậy để phải bỏ mạng ở đây.
Phía xa mười dặm truyền đến một tiếng cười điên cuồng.
- Tổ sư anh minh! Phải như vậy chứ! Hôm nay không trừ đi cái nanh nọc này, các đệ tử bản môn sao có thể sống yên! Sư tôn trên trời có linh hãy mở mắt mà xem! Hôm nay chính là ngày Tông Thủ phải tử mạng!
Thạch Việt đưa mắt nhìn qua, thấy người nói câu này chính là Tiêu Tương Tử.
Không khỏi thầm thất kinh, kẻ này vẫn chưa chết trong Thiên Độn Chu Thiên trận sao?
Y quả là mạng lớn mà.
Mười dặm xung quanh chỉ có người của Lăng Vân Tông là thờ ơ đứng nhìn.
Phía trên Đăng Thiên đài, Tông thủ cũng kinh ngạc đến cực điểm. Nhìn thấy hình ảnh con rùa lớn như vậy, cổ họng khô khốc.
Đạo Linh Khung Cảnh này có phải coi trọng y quá mức không?
Thần thú linh thiêng như Huyền Vũ? Thật sự không biết phải ứng phó thế nào?
Đây rõ ràng là phạm qui!
Tiện tay dùng kiếm chém tan luồng sáng chiếu thẳng vào người!
Tông Thủ khổ sở than thở, vô thức dẫn động Long huyết trên cánh tay, trong lòng thầm thử cố gắng cảm ứng với Ngao Khôn.
Loại năng lực nằm ngoài tầm kiểm soát này của y, vẫn là không để lộ ra thì hơn.
Dù là suy kiệt vẫn không hề hoảng sợ, từ trước đến nay đều là như vậy.
Nhưng y đương nhiên biết tiến biết thoái, phân biệt mạnh yếu!
Khi nào chính mình có thể khiêu chiến, lúc nào thì phải nhún nhường, cần phân biệt rõ ràng.
Huyền Vũ thánh thú kiểu gì cũng phải nhờ đến Ngao Khôn, chọc phải mầm họa này, tự nhiên là cần đến sự giúp đỡ của huynh đệ.
Trong đầu mới xuất hiện ý nghĩ này, sắc mặt Tông Thủ liền đột ngột trở nên kì quái.
Một cỗ hồn niệm (ý niệm của linh hồn) trong không truyền đến, gắn kết với linh hồn của y.
Đây chính là con rồng ngu xuẩn vẫn hay nằm phơi nắng trên Kiều Thiên sơn, bình thường vẫn chẳng dám ho he gì với y.
Giật mình ngẩn ra, khóe môi Tông Thủ hơi nhếch lên, lộ ra ý cười.
Xem ra cũng không cần đến Ngao Khôn, Long Ảnh đã ra tay giúp đỡ rồi.
Tâm thức mơ hồ cảm nhận được, chỉ trong nháy mắt, Ngân Long từ Kiều Tiên sơn điện cách xa đến mấy trăm dặm bổng nhiên lắc lư đầu nhìn về phía Đông Nam. Trong đôi mắt mở lớn trừng trừng kia là ẩn nhẫn tức giận.
Đó là nỗi căm giận khi bị một kẻ đồng loại cướp mất địa bàn.
Phần thân trước đã dài hơn mười dặm. Chỉ trong vòng mười nhịp thở đã đến cách Đăng Thiên đài không quá sáu mươi dặm.
Lúc này trong không trung, thân ảnh của Huyền Vũ cũng hoàn toàn hiện ra. Tinh thần phân tán, thần hồn mê mang cũng chốc lát tập trung lại. Khí tức uy nghiêm cường đại, hai mắt nhìn thẳng xuống dưới, khẽ liếc mắt quan sát rồi lại nhìn chằm chằm vào Tông Thủ trên đài.
Trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn, rồi gầm lên mấy tiếng, mấy trăm dặm quanh đó đều bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Nhất là hơn mười dặm xung quanh Thiên Độn Chu Thiên trận đều đông cứng lại.
Trên người hơn sáu mươi vạn giáp sĩ đều đông cứng lại. Bây giờ cho dù là người kiên định đến đâu, sắc mặt cũng không khỏi tái nhợt.
Những người trên hơn ba trăm tòa đài phụ của Đăng Thiên đài, thần sắc đều là tuyệt vọng.
Tiếng cười của Tiêu Tương Tử cũng càng thêm điên cuồng.
Chỉ một hơi thở, ở hai bên Huyền Vũ đã xuất hiện hơn mười cánh băng.
Đầu hơi cúi xuống, áp lực lên linh hồn càng mạnh mẽ cuồn cuộn. Các tu sĩ dưới thất giới ở đây, đều quỳ rạp trên mặt đất nhìn cảnh tượng trên, cũng không dám dứng dậy, bằng không cũng bị quật ngã xuống.
Nhưng khi tất cả mọi người ở đây vốn đã cho rằng Thiên Độn Chu Thiên trận không chịu nổi một kích đã tan vỡ, Huyền Vũ thánh thú lại rùng mình một cái, sau đó ngẩng đầu một cách hơi dè chừng và sợ hãi, nhìn về phía đối diện.
Sau đó chớp mắt một cái, thân ảnh cực lớn của Long Ảnh cực kì đột ngột xuất hiện trong không trung.
Toàn thân trắng bạc, tràn ngập một cảm giác thần thánh thuần khiết, như hư như thực.
Lúc hiện thân thì đã xuất hiện bên cạnh Huyền Vũ, làm nó căn bản không thể phòng bị, Ngân Long há to miệng cắn mạnh một cái vào giữa cổ Huyền Vũ.
Sau đó hai cỗ thân thể khổng lồ vật lộn cắn xé, giao tranh kịch liệt trong không trung.
Huyền Vũ không ngừng dùng thân thể giãy dụa muốn kéo đầu ra nhưng lại bị những móng vuốt xám bạc giữ chặt lại, dùng hết sức cùm chặt. Mà đuôi rồng và thân thể Huyền Vũ cũng quấn chặt với nhau.
Khiến cho linh lực chấn động, không gian vạn trượng xung quanh đều bị nghiền nát.
Tình Minh ở gần đấy nhất, cũng là người đầu tiên chịu đả kích. Nàng nhanh chóng chớp lấy thời cơ, kịp thời tránh né nhưng vẫn bị cơn cuồng phong quất trúng, ngã văng ra xa.
Mặc dù thương thế không nặng, nhưng lại tức giận đến sắp thổ huyết. (tức đến hộc máu mồm)
Mãi đến khi thân hình tiếp đất, ổn định lại tư thế, Tình Minh mới có thể phân tâm, ngắm nhìn cảnh vật phía trên, những tai nạn bất ngờ.
Sau đó lại hít một hơi thật sâu, chỉ nhìn thấy một cái đầu Cự Long bạc trắng rất lớn, đang ở cùng một chỗ với với Huyền Vũ thánh thú quần đấu.
← Ch. 1050 | Ch. 1052 → |