Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 1147

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 1147: Thập tuyệt ngự đạo (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Đã là như vậy, cũng chỉ có thể đợi Long Ảnh xuất quan, để vị sư tôn sở trường kiếm đạo hắn, hiếm hoi ra tay một lần.

- Nhưng quý khách có thể hùng tâm như vậy, Thẩm mỗ ta cực kì bội phục! Ba ngàn đại đạo tinh thần, mười vạn tám trăm kiếm khí, thật quá bá khí! Đối với lai lịch của quý khách, cũng càng lúc càng hiếu kì. Ta tên Thẩm Nguyệt Hiên, quý khách sau này có thể gọi thẳng tên ta.

Thẩm Nguyệt Hiên sau đó lại nhíu mày, tiếp tục rơi vào trâm ngâm. Một lúc sau nói câu "Quý khách đợi cho một lát" rồi quay trở vào bên trong, sau đó lấy ra một vật.

- Kiếm trận khổng lồ này, thứ lỗi cho ta không thể luyện ra. Cưỡng ép thôi diễn, cũng hao tâm lực. Tuổi thọ của Thẩm mỗ, mặc dù vẫn còn, nhưng cũng không thể vì thế mà lãng phí.

Câu này nói ra, trên mặt Tông Thủ chính là một màu đỏ.

Hắn cũng là không muốn hao phí thọ mệnh không còn nhiều của mình, cho nên mới lựa chọn mời người khác ra tay.

Chỉ nghe thấy Thẩm Nguyệt Hiên đó lại cười nói: 

- Nhưng đúng là trùng hợp! Ta một ngàn năm trước, cũng là cơ duyên xảo hợp, có được bản vẽ của một bộ thượng cổ kiếm trận. Là khí tu bốn vạn năm trước truyền lại. Nghe nói rất lợi hại, tên gọi thấp tuyệt ngự đạo tuyệt diệt kiếm trận, biết đâu nó chính là thứ quý khách cần...

Thượng cổ khí tu?

Tông Thủ nhướng mày, hắn có nghe qua danh từ này.

Thời điểm khí tu tung hoành, Vân giới thậm chí vẫn chưa xuất hiện.

Đi là con đường hợp tu, nhân khí nhất thể, chiến lực cực cường.

Kiếm tu và kiếm tông Vân giới, thậm chí Long Ảnh, đều có được một ít truyền thừa.

Nhưng biện pháp này, đến cuối cùng vẫn có chút nghiêng về ngoại đạo. Thánh cảnh muốn thành đạo cũng khó khăn.

Dần dà, từ từ xuống dốc, nhưng bốn vạn năm trước, đám khí tu đó tuyệt không chỉ có chiến lực cường hoành, cho dù không xuất hiện, cũng vẫn là chủ đề được mọi người bàn luận say sưa.

Không biết thập tuyệt ngự đạo tuyệt diệt kiếm trận này, thì như thế nào?

Cầm tấm trận đồ đó trong tay, Tông Thủ thoáng có chút kinh ngạc. Tờ giấy này không biết là dùng vật gì chế tạo, nguyên liệu chỉ thua thành tựu tiên thiên - trụ cực mệnh thế thư một bậc mà thôi, một tờ giấy mỏng, nhưng lại có sức nặng hắn suýt chút nữa không thể truyền thừa.

Không chỉ sức mạnh không đủ, đến đạo mà tấm trận đồ này ẩn chứa, cũng vượt qua giới hạn chịu đựng của nguyên hồn hắn.

Cầm ở trong tay, nhưng trong hồn hải, lại đang có một trận lắc lư dao động, hồn lực lên xuống chấn động.

Cẩn thận xem xét, lập tức cảm nhận được những tia kiếm khí sắc bén vô cùng, xông vào bên trong nguyên hồn.

Giống như là thực sự tồn tại, khí thế khủng khiếp, sắc bén vô cùng.

Trán Tông Thủ, lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh.

Càng cảm giác, càng thấy thập tuyệt ngự đạo tuyệt diệt kiếm trận này bất phàm.

- Lúc đầu ta tiếp xúc, cũng giống như ngươi! Nhưng mạo hiểm hơn một chút, suýt chút nữa vỡ tan nguyên hồn. Theo truyền thuyết người luyện thành bộ kiếm trận này, thời đại thượng cổ, cùng mấy vị chí cảnh chiến, cũng không hề rơi xuống hạ phong, xếp hạng ngang hàng với thánh tôn. Đáng tiếc chiến lực mạnh đến đâu, cũng vẫn không thể thành đạo, cuối cùng hóa thành một bộ xương khô.

Thẩm Nguyệt Hiên hình như nhìn ra quẫn cảnh của Tông Thủ, thu tấm đồ thú lại, khiến tâm thần Tông Thủ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Trận này cùng ba ngàn tinh thần của ngươi, có chút tương đồng. Đối với nguyên liệu cũng không có nhiều yêu cầu đặc thù, đương nhiên phẩm chất cấm pháp kiếm này, cũng sẽ ảnh hưởng đến uy năng thần thông của kiếm trận. Cũng không hạn chế số lượng, ít nhất mười thanh là được, cao nhất hơn vạn thanh cũng thành. Trận này Thẩm mỗ cũng từng muốn bắt tay luyện chế, đáng tiếc lúc này đã không còn là bốn vạn năm trước, không có nhiều linh trân để tìm kiếm, bản thân Thẩm mỗ người đơn lực mỏng, không sánh được với các chư giáo danh môn, đại tộc hào cường, cuối cùng đành phải từ bỏ. Không biết trận này, có hợp tâm ý quý khách hay không?

Tông Thủ chớp chớp mắt, trong ánh mắt trong veo lấp lánh tinh tinh, một mặt mong chờ.

Bộ kiếm trận này, thực sự là quá phù hợp với hắn.

Kiếm trận đó hắn bây giờ nhìn vào mặc dù vẫn có chút chóng mặt, nhưng để lại sau này quan sát cũng không sao.

Nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm, muốn lấy vật này, hôm nay e rằng giá trị không nhỏ, phải dùng đến vốn gốc rồi.

Thẩm Huyết Hiên chỉ nhìn thần sắc hắn, đã biết câu này là hỏi thừa. Lắc đầu mỉm cười, lấy ra mấy chục tấm trận đồ, một lần nữa chuyển đến trước mặt Tông Thủ.

- Trước khí từ bỏ, bộ kiếm trận này, Thẩm mỗ cũng từng khổ sở nghiên cứu một phen. Bởi vì đại trận này quá phức tạp, bản thân cũng không phải là khí tu. Cho nên thử đơn giản hóa nó trước, để hợp với kẻ nhập môn như ta. Chỉ là cuối cùng thôi diễn ra, lại phát hiện bản thân, vẫn không thể hoàn thành! Quý khách nếu có ý, có thể bắt tay từ bản đơn giản hóa này. Sau này có đủ năng lực, bắt tay hoàn thành thập tuyệt ngự đạo chân chính sau...

Lời nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Thần sắc của Thẩm Nguyệt Hiên, cũng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, ngưng trọng vô cùng.

- Chỉ là trận này, Thẩm mỗ không thu tiền, cũng không cần lấy vật đổi vật. Quý khách nếu lấy đi, chỉ cần đáp ứng, đợi bao giờ có năng lực, giúp đỡ Thẩm mỗ làm một việc là được!

Tông Thủ kinh ngạc nhìn đối phương, tuyệt không nghĩ sẽ nhận được bất ngờ miễn phí.

Với năng lực của người này, việc không thể làm được, chắc chắn không phải phiền phức bình thường.

So với lời hứa, hắn thà dùng một tiên thạch giải quyết còn hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với năng lực người này, lại chấp nhận sống ở một nơi hẻo lánh, làm một khí sư, chắc chắn phải có nguyên nhân.

***********

Cuối cùng khi rời khỏi Thiên phương giới, Tông Thủ vẫn là đáp ứng.

Mê hoặc của bộ kiếm trận này, thực sự khiến hắn không thể cự tuyệt.

Biết rõ sẽ là một phiền phức lớn, hơn nửa lành ít dữ nhiều, nhưng hắn vẫn nhận lời.

Chỉ vì biết, bỏ lỡ cơ hội này. Không biết bao giờ, mới có thể tìm thấy kiếm trận trận đồ uy năng hạo đại hợp ý hắn như vậy.

Chỉ là trước khi rời đi, những lời Thẩm Nguyệt Hiên nói, lại cũng khiến người ta cảnh giác.

- Bộ kiếm trận này uy năng mặc dù lớn, nhưng tâm lý tiêu hao đồng dạng cũng nhiều. Ta năm xưa trẻ người non dạ, vi trận này lãng phí ít nhất ba trăm năm thời gian, đến hôm nay vẫn còn hối hận. Phải biết kiếm khí này, vẫn là ngoại vật, tuyệt đối không nên say mê, cũng không được chìm đắm quá sâu. Tu giả chúng ta, khổ tu ngàn vạn năm, không phải cuối cùng vẫn là vì cực hạn của đạo, trường sinh cửu thị hay sao? Đây mới là chính đồ chân chính. Ngẫm lại vị tiền bối bốn vạn năm trước kia, thật đúng là quá đáng thương...

Những lời này, đều là tâm sự từ tận đáy lòng, Tông Thủ đồng dạng cũng có rất nhiều cảm xúc.

Chính đồ? Tông Thủ ta sao lại không biết?

Bên ngoài Thiên phương giới, Tông Thủ lắc đầu mà cười.

Thời điểm này, hắn vẫn còn thèm thuồng đạo môn, tuyệt đối sẽ không từ bỏ như vậy.

Phiền phức lớn này vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, áp lực Lục gia, đã nối gót mà tới.

Đánh chết Lục Tử, càng chọc giận kẻ cường địch có quan hệ huyết mạch với hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1741)