← Ch.1193 | Ch.1195 → |
Chỉ là cảm thấy có lỗi với người này, xin lỗi Khổng Dao, cũng xin lỗi Nhược Thủy.
Tâm niệm thâm hiển, nhìn thương ảnh kia bay đến lại không thể ngăn cản.
Trong mắt Tông Thủ lại hiện lên một tia hy vọng
- Phải tin vào thực lực của mình? Ông trời không bao giờ đối xử tệ với ta.
Bích Hỏa Huyền Quy chậm chạp, rốt cuộc vào thời khắc cuối cùng cũng đến được bên ngoài thế giới kia.
Cũng khiến Tông Thủ nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng.
Phía sau một vòng lốc xoáy cực đại đột nhiên mở ra, cắn nuốt toàn bộ tín nguyện chi lực ở chung quanh.
Tông Thủ hoàn toàn không để ý tới ngân thương đang tới gần trong gang tấc kia, bởi những nguyên lực này mỗi lần bị hấp thu, đều tan vào bên trong thân thể hắn.
Trong bạch diễm hung hãn, huyết mạch dị lực phun trào, thì thương ảnh tựa như tùy ý bay lượn kia, đã xuyên thủng qua lồng ngực của hắn.
Nhưng ngay trong lúc cương kình của thương ảnh chuẩn bị bùng nổ, thì thân ảnh của Tông Thủ cũng chợt lóe lên, mang theo Bích Hỏa Huyền Quy dưới chân, đột nhiên biến mất.
Trong nháy mắt, cũng không biết đã xuyên qua biết bao nhiêu cự ly. Chỉ để lại nơi đó một dải máu đã phiêu tán trong không trung, máu được sinh ra từ bên trong bạch diễm cũng dần dần hóa thành tro tàn.
Mà Tông Thủ sau khi thuấn di thì không hề dừng lại chút nào.
Hắn dùng hết toàn luận, tiếp tục nhờ vào Thuấn Không long đan mà chuyển hoán trong hư không.
Mãi tới khi đám tín nguyện lực kia nồng đậm nhất thì hắn mới có vẻ thả lỏng ra một chút.
Hắn hiểu, tới được nơi này, xem như bản thân đã chân chính an toàn rồi. Chỉ cần tiến vào thế giới này, chẳng những có thể giảm bớt được sự bạo phát của Huyết Linh thuật, hơn nữa còn có thể tránh né được linh niệm cảm ứng của Lục Vô Song nữa.
Chính là nơi đây, sinh cơ cuối cùng cho hắn.
Tâm niệm đang buông lỏng cũng vì vậy mới thoáng buông lỏng, Tông Thủ có cảm giác, bản thân sắp lâm vào hôn mê vì phần không chi diễm trong cơ thể lại một lần nữa bùng phát rồi.
Tông Thủ có chút kinh hãi, nhưng cũng không dám trì hoãn. Hắn tập trung toàn bộ lực lượng còn sót lại, tiếp tục dùng Thuấn Không na di, mạnh mẽ xé rách rào cản mà tiền vào trong thế giới kia.
Sau khi thân ảnh hắn biết mất, hư không chợt tĩnh lặng một lúc, chỉ vài giây sau đã có hai đạo độn quang hiện ra, một trước, một sau phóng tới.
Kẻ tới trước tay cầm ngân thương, đích thị là Lục Vô Song, hắn nhăn mày nhìn về bốn phía, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Bàn tay khẽ vẫy vẫy, hút mấy phần bột phấn còn đang phiêu lãng trong không trung vào trong tay, sau đó đưa lên mũi hít một hơi.
- Là máu!
Hơn nữa còn là phần không chi huyết của Lục gia bọn hắn.
- Chắc hắn đã dúng tới Huyết Linh thuạt, khiến cho tủy huyết bạo phát, khiến cho phát cháy đây...
Sau lưng hắn có một thân ảnh vừa dừng lại, một đạo độn quang thoáng hiện, là một thanh niên vào độ khoảng hai mươi, thần tình quái dị cười nói:
- Không biết vị Lục thủ thiếu chủ này đã gặp phải chuyện gì, Huyết Linh họa ngầm sớm như vậy đã bộc phát. Nếu là người Lục gia bình thường, cho dù có kiệt xuất thế nào thì cũng phải mười năm, tám năm sau mới có thể bình phục, kẻ này cư nhiên chỉ dùng có mấy tháng. Quả là thiên phú dị bẩm mà!
Lục Vô Song sau khi nghe được điều này thì không hề có chút vui mừng nào, ngược lại đầy vẻ âm trầm.
Bàn tay nắm cây thương càng thêm chặt, sát khí quanh người càng thêm lưu chuyển.
- Thiêu đốt Huyết Linh! Hơn nữa, ân oán của Lục Vô Song ta với hắn, cần gì ngươi phải quan tâm vào? Bí thuật này cần phải có huyết dịch của ba mươi sáu bị tộc nhân Lục gia ta. Là kẻ nào để cho người dùng thuật pháp như vậy làm hại người Lục thị ta, thực là lớn mật đó...
- Cũng chỉ là mấy tên đệ tử ngoại phòng không xuất hiện trong gia phả thôi mà. Vô Song thiếu chủ sao phải để ý như thế?
Người thanh niên kia thản nhiên nói, tựa hồ không hề để ý tới sự tức giận của Lục Vô Song, cũng không có nửa phần biến hóa.
- Lục gia truyền thừa vạn năm, có biết bao nhiêu thứ mạch, bao nhiêu chi tộc. Nếu bọn họ gặp phải đau khổ gì, thì ta là Vô Song thiếu chủ, ắt phải quan tâm tới. Tuy có phần không chi viêm, nhưng không có pháp quyết tu hành. Có thể có cơ hội hiến thân thì đối với bọn họ ngược lại là chuyện tốt, ít nhất có thể ban ơn cho người thân. Lục Tử tiểu thư cũng chỉ hơi tốt hơn so với bọn hắn mà thôi.
Đồng tử Lục Vô Song gần như co lại, nộ diễm trong mắt tích tụ lại, tựa như muốn phát nổ tới nơi rồi.
Tên thanh niên trước mặt hắn cũng dần thu lại tiếu ý.
- Tại hạ phụng mệnh của Huyền Diệp quốc chủ, hiệu lực vì Vô Song thiếu chủ, tất nhiên là luôn toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế cho đại thiếu chủ. Hiện tại đúng vào nhiệm kỳ tranh đoạt tộc trưởng, lại có tranh giành Phần Không thánh đế, chính là thời khắc mấu chốt. Tuy chiến lực của người mạnh mẽ vô cùng, nhưng nếu tính về huyết mạch thì cũng chỉ đứng thứ năm bên trong Lục gia. Tuy có hy vọng nhưng vẫn là chuyện khó nói. Làm sao có thể chậm trễ chỉ vì một tên Tông Thủ đây? Việc ở nơi này sao lại không có quan hệ với ta đây? Nếu có thể giải quyết được sớm thì tại hạ nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào hết.
Đang nói thì thanh niên kia ngừng lại một chút:
- Hoặc là Vô Song thiếu chủ có đủ tự tin có thể không cần nhờ tới Huyết Linh lực mà vẫn tìm ra được tung tích của kẻ đó?
Lục Vô Song hơi cứng người, bởi Tông Thủ mượn dùng Thuấn Không na di thuật, xác thực phải có điểm kỳ dị. Nếu như không thiêu đốt Huyết Linh thuật thì vài chục ngày trước, hắn đã bị Tông Thủ cắt đuôi rồi.
Nếu muốn chỉ trích, hắn thực sự không có cách nào.
Khẽ hừ một tiếng, hắn lại tiếp tục phóng ra thần niệm mà điều tra khắp nơi.
Cuối cùng vẫn không phát hiện ra tung tích của Tông Thủ, dường như liên hệ với vị đường đệ này của hắn đột nhiên bị đứt rời, không thấy chút tung tích nào nữa.
Hơi ngẫm một chút, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn về phía thế giới đang tạo hình ở phía xa, trong mắt hiện lên chút ý mừng.
- Thương Linh thế giới!
Dù chưa cảm ứng ra, nhưng Lục Vô Song có thể nhờ vào thời không chi lực biến ảo cùng với những dấu vết mà Tông Thủ lưu lại mà đại khái suy tính ra phương hướng mà tên đó đi.
- Xem ra kẻ này hẳn là còn có bí pháp nào đó có thể đoạn tuyệt được huyết mạch cảm ứng của thiếu chủ. Nhưng hẳn cũng đã tận lực rồi, thậm chí cũng không thể che đấu được tung tích của bản thân nữa. Thiêu đốt Huyết Linh thuật, nếu như không có phối hợp, một khi bạo phát hẳn là đau đớn vô cùng. Quả thật như thế thì người này lại có thể chống đỡ tới hiện tại, tính tới tâm niệm ý chí, hẳn là cường nhân trên thế gian. Người này sợ rằng tuyệt đối không thể là địch, nhưng mà nếu thiếu chủ có cơ hội thì nhất định phải diệt trừ đi mới là tốt nhất...
Gã thanh niên nói xong, trên mặt lại lộ tiếu ý, quỷ dị cười:
- Thương Linh thế giới ư, thật không hiểu vị Tông Thủ thiếu chủ này có duyên với Lục gia chúng ta hay là vận khí quá kém. Nơi này nơi khai thác gần đây của Lục gia ta, trước kia bị đám người Phật gia chiếm cứ.
← Ch. 1193 | Ch. 1195 → |