← Ch.1249 | Ch.1251 → |
Trong nào hải vô thức hiện lên một bóng người.
Tông Thủ chỉ biết không ngừng cười khổ, không ngờ sư tôn lại tính toán với đồ đệ của mình như vây?
Trong lòng rốt cuộc đã hiểu triệt để vấn đề, Tông Thủ định phát lực đánh ngất Tịnh Âm, sau đó dựa vào lí trí ngăn chặn triệt để bản năng của mình.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn lại phát hiện trước mắt mình, Tịnh Âm chậm rãi ngồi xuống.
Vật kia ở hạ thân cũng đột nhiên tiến nhập vào một nơi ấm áp mà ẩm ướt, chặt chẽ, càng khiến người ta huyết mạch sôi sục.
Đầu tiên chạm đến một lớp màng mỏng khiến Tịnh Âm nhíu mày, tựa hồ có chút thống khổ.
Lập tức cắn môi, bỗng nhiên ngồi xuống khiến Tông Thủ trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất của mật động.
Giờ khắc này, một luồng chân nguyên tinh khí dạt dào chảy qua chỗ hai người tiếp hợp.
Âm tới thì dương sinh, dương thịnh thì âm sinh, âm dương đổ vào, không ngừng sinh sôi nảy nở.
Mượn luồng chân khí mênh mông cuồn cuộn của Tông Thủ đã thông tất cả những kinh mạch còn bế tắc của Tịnh Âm, thế như chẻ tra lan tỏa, giống như tẩy kinh phạt tủy.
Mà trong cơ thể Tông Thủ thì nghênh đón một luồng chân nguyên của xử nữ còn vượt xa cả Hiên Viên Y Nhân và Nhược Thủy, thậm chí là cả Khổng Dao.
Chỉ là lúc này hai người không quan tâm nhiều đến việc nguyên âm nguyên dương đang luân chuyển biến hóa trong người. Cực đại khoái lạc trực tiếp đánh vào thần trí bọn họ.
Thân thể Tịnh Âm mềm nhũn ra, ghé vào trước ngực Tông Thủ nhẹ nhàng thở gấp. Chỉ có ở hah thân từng đợt co rút, thủy dịch tuôn ra như suối.
Tông Thủ lại thấy trong đầu "Oanh" một tiếng nổ vang.
Ván đã đóng thuyền, bây giờ còn có thể làm gì khác được. Mà hắn cũng lười không muốn nghĩ, trực tiếp kéo thân thể Tịnh Âm tới, đè lên.
Lúc này hắn đã thần phục bản năng của chính mình, một lần nữa không thể tự kiềm chế.
Một tia lí trí cuối cùng cũng biến mất.
Lại nghĩ đến Lâm Huyền Sương, vị sư tôn này sớm muộn gì cũng tính toán hắn... Nhưng đây vẫn là, căn phòng yên tĩnh nhất trong phủ Thiên Tiên.
Bất quá bây giờ đã là ba ngày sau, Lâm Huyền Sương ngồi trên thượng thủ, bình tĩnh nói chuyện, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lúc này trong bầu không khí đầy vẻ quỉ dị.
Tịnh Âm ngượng ngùng cúi đầu, phảng phất là đã làm chuyện gì sai, không dám nhìn mặt người khác.
Tông Thủ thì trừng mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Huyền Sương.
Huyền Ngộ đan chỉ có hiệu lực trong nửa canh giờ, mà thời gian tác dụng phụ kích hoạt huyết mạch lại gấp mười lần.
Hắn cùng với Tịnh Âm trong thời gian ấy, đại chiến hai ngày hai đếm mới dừng, đợi dược tính tan đi.
Sau đó việc đầu tiên là tìm vị sư tôn này nói lí.
Lại trong Thiên Tiên phủ bé nhỏ khống đến vạn trượng, không tìm được Lâm Huyền Sương.
Biết được bản lĩnh của vị Chí cảnh thánh tôn, nếu muốn ẩn thân thì cho dù bản thân bay tới bay lui ở Thiên Tiên phủ cũng không được tích sự gì.
Tông Thủ không còn cách nào khác, đành phải bế quan, củng cố tu vi của bản thân và cơ thể nguyên âm vừa đạt được.
Nhưng một ngày sau lại bị Lâm Huyền Sương dùng thần niệm triệu tập đến.
Thầm nghiến răng, không biết sư tôn đến bây giờ vẫn còn tâm tình khai đàn giảng pháp hay sao?
Lâm Huyền Sương lại coi như không biết gì, nói được vài câu liền nhăn mặt lại, kì quái nói:
- Tanh quá, trong các ngươi, ai dám tại nơi ai gia truyền đạo làm cái chuyện**?
Tịnh Âm không dám mở lời, càng không dám ngẩng đầu, cả gương mặt ửng hồng và chiếc cổ trắng noãn cũng chuyển sắc.
Tông Thủ thì tức đến cười khẩy, nhàn nhạt hỏi:
- Sư tôn việc gì đã biết rõ mà còn cố hỏi? Thật ra đệ tử ở đây là muốn hỏi hành vi hoang đường của sư tôn là có ý gì?
Lâm Huyền Sương khóe môi hơi co quắp, lấy tay che mặt.
Tông Thủ nhất thời một trận hồ nghi, sư tôn chẳng lẽ là đang cười trộm phía sau bàn tay nhỏ nhắn kia?
Nhưng trên nửa gương mặt kia, thần tình ngưng tụ, thanh âm lãnh liệt không gì sánh được.
- Quả nhiên là hai người các ngươi! Đã là ra cái loại chuyện này rồi mà còn không biết xâu hổ. Tông Thủ, ngày ấy ai gia truyền thụ đại đạo cho ngươi, ngươi không cố gắng lĩnh ngộ tìm hiểu huyền cơ, lại đi giao hợp thâu hoan với nữ nhân này. Đã không biết thừa nhận chuyện mình gây nên, lại còn trút giận lên sư tôn, ngươi có biết tôn sư trọng đạo là cái gì không hả? Còn có Tịnh Âm, ai cho phép ngươi đến câu dẫn đồ nhi của ai gia? Các ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm hổ thẹn với phật môn sao?
Một trận này chẳng lẽ là muốn trả đũa Tông Thủ?
Tịnh Âm không nói câu nào, cũng không thể chống đỡ, chỉ có thể trách chính mình thôi.
Tông Thủ lại khẽ lắc đầu nói:
- Tất cả mọi chuyện đều do sư tôn ban thưởng Huyền Ngộ đan. Toàn bộ chuyện này chẳng phải là do sư tôn dựng lên sao?
- Tất cả đều do sư tôn ban thưởng Huyền Ngộ đan. Tất cả mọi chuyện đều do sư tôn dựng lên mới phải...
Lâm huyền sương nghe vậy, lại cười nhạt một tiếng:
- Vậy ai gia trước đo không phải từng nhắc nhở ngươi, Huyền Ngộ đan còn ẩn chứa hậu họa sao? Có lẽ chính nó đã kích phát huyết mạch Thiên Hồ và bản năng của ngươi?
Tt mặt mày nhăn nhúm, những lời này quả thực có nói qua, nhưng lúc ấy đầu tiên lhs nói về điểm mạnh của Huyền Ngộ đan. Còn về di chứng, hậu quả kích phát chỉ nói qua, rõ ràng là muốn dụ hoặc hắn.
Chỉ là muốn dùng chuyện này để chỉ trích, chỉ sợ là không thật xác đáng.
Lhs tiếp đó lại hỏi:
- Ta mong muốn những người tu luyện đều luôn luôn ghi nhớ chế ngự bản tính, không bị thất tình lục dục mê hoặc. Ngươi sa vào bản năng dâm tính, là chuyện đại kị khi tu hành. Ngươi lúc này không biết tự xem xét lại khuyết điểm, lại tìm lí lẽ để đến đây chỉ trích bản sư tôn? Đem tất cả đổ lên đầu ai gia.
Tt lại càng im lặng, không có lời nào để phản bác.
Nói là khắc chế tâm tính, bài trừ thất tình lục dục, nghe có vẻ rất có lí. Nhưng mà dược lực của Huyền Ngộ đan quả thật quá mạnh mẽ, vượt qua cả sức chịu đựng của hắn.
Kỳ thực cũng không phải là không thể áp chế, cuối cùng vốn là có thể làm được, nhưng lại hết lần này đến lần khác chậm một bước, khiến ván đóng thành thuyền, gạo nấu thành cơm.
Nếu không tiếp tục phát tiết mà áp chế lại, dược tính sẽ ấn giấu sâu trong cơ thể. Nếu một ngày bạo phát sẽ càng kịch liệt.
Nếu như vậy thì lời nói của lhs quả không có sai.
Im lặng như gà mắc tóc, tt sau đó lại nhắc đến một chuyện khác liền quay đâu hỏi:
- Như vậy tại sao Tịnh Âm lại vừa đúng lúc ấy chạy đến nơi?
Tịnh Âm nghe vậy ngẩn ra, thần tình mờ mọt nhìn lhs.
- Ta cũng không biết nữa, chỉ thấy trong tâm niêm khẽ động, tựa như có điều gì đang thôi thúc ta nên mới chạy đến nơi này...
Tt khí thế mạnh mẽ trở lại, lạnh lùng nhìn lhs.
Người có năng lực này ở đây chỉ có ba người, hắn và Lục Vô Bệnh cũng không thừa hơi đi làm việc nhàm chán như vậy, người đáng nghi nhất vẫn là lhs.
- Là ta sao?
Lhs lấy tay chỉ vào cằm sau đó bắt chéo hai tay, có chút ngại ngùng nói:
- Ai da! Ta nhớ ra là ngày hôm ấy muốn chỉ điểm đồ nhi. Chính là muốn nói chuyện với Tịnh Âm về kiếp trước của nang, không ngờ mọi chuyện lại có thay đổi nên quên mất chuyện của Tịnh Âm. Nếu nói vậy thì sư tôn cũng nên có trách nhiệm. Là ta sai, Tịnh Âm ngươi phải trách ta mới phải!
← Ch. 1249 | Ch. 1251 → |