Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 1253

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 1253: Lần đầu vào tử ngục
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


Nhưng phải tự mình đến đây mới biết được sự ác liệt của Cửu Tuyệt tử ngục vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Nơi đây mới là bên ngoài của Cửu Tuyệt tử ngục mà thôi, còn chưa phải là bên trong tử ngục. Thật không biết bên trong tử ngục này sẽ là tình hình gì nữa.

Chỉ cần nghĩ đến mẫu thân phải sống ở đây tận hai mươi năm liền cảm thấy xâu hổ, xâu hổ thay cho một kẻ làm con...

Lại nghĩ đến phụ thân trong hai mươi năm qua, từng ngày từng đêm đã trải qua cảm giác thế nào?

Chỉ e là lòng đau như cắt, khó mà ngủ ngon...

Nhưng lại không đi vào bên trong ngay mà bắn ra một tia lam quang, phủ lấy phía trước người

Chỉ là thủy dịch lớn bằng hạt bụi, lại ẩn giấu linh khí kinh người.

Lúc đầu dùng bảy giọt Đoạt Thiên Hoàn dịch, nhưng Tông Thủ lại bớt lại chút ít,

Nhưng nếu chỉ để triệu tập chút hồn tàn của Lục Tử thì cũng đủ rồi.

Mà vật dùng để chiêu hồn lại là pháp khí tùy thân của Lục Tử khi ấy.

Cùng với khí lực bừng bừng phấn chấn của Tông Thủ, trong không trung có một hồn niệm mơ hồ tụ lại quanh linh trận.

Một hồn thể không trọn vẹn dần dần ngưng tụ trước mặt hắn.

Chính là dáng dâp của Lục Tử, thần tình mờ mịt, lạnh lùng nhìn Tông Thủ, tựa hồ nhận ra trước mắt chính là kẻ đã giết chết nàng.

Tông Thủ cũng lười mở miệng, một tay đưa ấn kết ra, miệng niệm linh ngôn.

Trong nháy mắt một Minh Môn rất lớn ầm ầm xuất hiện trước người hắn.

Hắn nắm giữ sinh tử chi đạo, kết nối với thế giới U Minh là việc không gì dễ hơn.

Sau đó một tia âm hồn lực kéo đến, khóa trụ chặt chẽ nguyên hồn của Lục Tử lại, đẩy vào trong vòng thời gian trong Minh Môn.

Chóp mũi Tông Thủ mồ hôi chảy thành giọt lớn.

Đưa nữ nhân này vào Minh Giới thì dễ, nhưng cái khó là làm sao giúp nàng luân hồi bình an.

Dù sao thần hồn cũng bị tổn thương, so với người bình thường, muốn luân hồi lại càng khó khăn hơn.

Đúng lúc cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, bên tai lại truyền đến tiếng châm biếm của Lâm Huyền Sương:

- Không biết lượng sức! Chỉ bằng tu vi hiện nay của ngươi mà cũng dám thử nắm bắt sinh tử luân hồi chi đạo? Không sợ lực tương phản ở đây sẽ nuốt chứng ngươi sao? Nàng có đáng để ngươi lãng phí từng ấy Đoạt Thiên Hoàn dịch không? Lúc đầu đem tất cả cho ta có phải tốt rồi không?

Nói là không thể, nhưng ý niệm mạnh mẽ kia vẫn như cũ trải rộng đến.

Trong chớp mắt, khiến cho luân hồi đảo ngược, Minh Môn khép kín.

Tông Thủ trở mình, mắt trợn chỉ còn lòng trắng, nghĩ thầm ta sẽ nói, chẳng qua là vì ngươi không chịu ngồi yên quan sát, nên mới cố ý như vậy?

Còn chưa mở miệng, bên tai đã có Lục Vô Bệnh thay hắn giải thích:

- Lúc này cố chủ của Vô Bệnh, người đã chết dưới mũi kiếm của Quân thượng, chỉ có duy nhất một nguyện vọng. Quân thượng trạch tâm nhân hậu, Vô Bệnh cảm kích vô biên, thay mặt cố chủ Lục Vô Song nói một tiếng cảm ơn.

Tông Thủ là khẽ lắc đầu, trạch tâm nhân hậu? Tông Thủ hắn không phải là người tốt đến vậy.

Lúc đầu là một cảm giác thương hại hiếm có đã cảm động chân tình của Lục Vô Song.

Sau chuyện đó quả là hối hận, chỉ là người này lại chấp nhận, đương nhiên nếu đã mở miệng nói ra thì sẽ làm được.

Chuyến đi này còn chưa biết lành dữ thế nào, sống chết khó đoán, không biết sau này còn có cơ hội hoàn thành không, nên đành mượn tay Lâm Huyền Sương làm trước vậy.

Trước khi đến Vân Giới, hắn cũng từng nói với Khổng Dao và Hiên Viên Y Nhân như vậy.

Nếu là không thể về được thì phải nhanh chóng rút lui khỏi Vân giới, đến nhờ sự bảo vệ của sư tôn Long Ảnh.

Lúc này là đang mang ý muốn quyết tử. Dù có phải chết cũng phải từng bước từng bước đi vào, tìm đến tận cùng!

- Bên trong Cửu Tuyệt tử ngục chẳng lẽ đều là như vậy?

- Không đúng! Đây là cấm chế do Lục gia bày bố trong tử ngục, quanh năm bị âm lực tập kích, Tối Cụ Dương Hỏa!

Giữa lúc Tông Thủ tâm thần buông lỏng, Lục Vô Bệnh lại nói:

- Nhưng bên trong cũng không thể đi đến đâu. Ở đây có thể chết một cách thống khoái, bên trong chỉ là từ từ lột da rút gân, bị nghìn lưỡi đao róc xương, nghiền xương róc tủy...

Tông Thủ đột nhiên hắng giọng, Tịnh Âm cũng không nhắm mắt lại mà miệng niệm phật hiệu.

- Nếu đúng như vậy, ta lại càng muốn nhìn xem...

Chỉ trong giây lát, Tông Thủ liền khôi phục lại, hướng Lâm Huyền Sương thi lễ.

- Tất cả đều trông chờ vào sư tôn!

- Lúc này mới biết cầu ta?

Lâm Huyền Sương cười hì hì, thần tình dần dần ngưng tụ:

- Nhưng mà ngươi phải nghĩ kĩ! Vạn năm trước ta cũng cùng phu quân đi vào tử ngục, lời của Lục Vô Bệnh không hề sai, nếu lần này không may mắn, kinh động đến mấy vị Chí cảnh của Lục gia, dù là sư tôn của ngươi như ta cũng không cứu được ngươi ra đâu!

Lục Vô Bệnh lại lắc đầu ní:

- Tuyệt đối sẽ không như vậy, đối với mấy vị trưởng lão Lục gia coi giữ tử ngục mà nói thì thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Dù trong lòng có nghi ngờ cũng sẽ không tùy tiện báo cáo mà đợi đến lúc tất cả được điều tra rõ ràng. Là tự mình xử trí hay cầu viện Thánh Tôn, xin chỉ thị của tiên đình, chẳng phải thể hiện ra là mấy người họ vô năng sao? Thần lo lắng nhất là lúc thoát khỏi tử ngục.

Lâm Huyền Sương bình tĩnh liếc nhìn Lục Vô Bệnh, sau đó gật đầu nói:

- Lời này cũng có lí! Việc làm sao chạy thoát, không cần ngươi phải lo lắng. Tất cả cẩn thận, ai gia còn đang chờ xem kiếp trước nữ nhân kia làm Túc Tuệ cóa cảm giác thế nào! Rốt cuộc là điên cuồng hay chấp nhận vận mệnh, thật khiến ai gia chờ mong...

Nói xong liền nhẹ giọng cười, lôi kéo Tịnh Âm từ xa theo tia sáng bước về phía con thuyền nguy hiểm ấy.

Tịnh Âm không còn cách nào khác chỉ đành vội vàng hướng Tông Thủ thi lễ, thành tâm thành ý nói nhỏ.

- Mong đức phật trên trời, bảo hộ Vị Lai phật bình an trở về.

Lúc nói xong lại thấy không đúng. Vị Lai phật không chỉ là phật mà còn là Phật chủ, đáng ra phải là hắn bảo vệ phật môn mới phải chứ.

Tông Thủ không cười nữa, cũng không do dự thêm nữa mà cùng Lục Vô Bệnh trực tiếp hóa thành một đạo độn quang, nhảy vào bên trong Hỏa Trần đại trận.

Trần Hỏa bị kích động lan tỏa càng lúc càng dày đặc. Hai người lướt qua, đem theo một tia sáng đỏ hồng chói mắt

Ngay lúc lực cản dần tăng, xung quanh Tông Thủ xuất hiện hơn mười đạo kiếm ảnh bay toán loạn xuất hiện.

Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm trận dẫn động, trong nháy mắt vô số đạo kiếm quanh hướng ra xung quanh bốn phương tám hướng chém đến.

Khiến cho tốc độ của hai người lao về phía trước tăng vọt, vừa đúng lúc càng nhiều Hỏa Trần ập đến.

Lông may Lục Vô Bệnh giãn ra, nét mặt hiện ra vẻ vui mừng.

- Quân Thượng, chính là ở đây!

Dùng tay vỗ một cái, một kẽ nứt xuất hiện trước mặt hai người.

Tông Thủ nhất thời cười, không chút do dự liền nhập vào trong trong. Sau một lát, lại xuất hiện tại một không gian khác ngập tràn Hỏa Trần.

Chỉ một lần vượt qua khoảng cách trong không gian, lại giúp họ tiết kiệm được thời gian ba nhịp thở, không đến mức bị đại trận này quấn lấy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1741)