← Ch.1277 | Ch.1279 → |
Thói quen của Lục Vô bệnh chính là Khích Tự chân pháp, bản lĩnh trên phương diện này còn cao hơn cả hắn.
Lại mở mắt nhìn bức bích trướng ở tử ngục. Nhưng khoảng thời gian tiếp theo mới là lúc gian nan nguy hiểm nhất.
Cương khí kích dương, từng hạt bụi kia bay tới, phảng phất như hướng tới Tông Thủ, từ một chỗ đặc biệt nào đó trên thế giới tiến vào bên trong thái dương.
Nội ngoại cùng thiêu đốt, khiến cho sự cân đối của hạch tâm bị vỡ ra, tản mát ra quang nhiệt vô tận.
Dù chỉ là một điểm nhỏ bé không đáng nhắc tới cũng có khả năng khiến cho Linh Cảnh cường giả phải ngã xuống.
Mà bị một điểm này dính tới thì cho dù là Tông Thủ với thực lực Tiên Cảnh đỉnh phong cũng phải ứng lực cật lực mới được.
Ba mươi bảy thanh Long Nha kiếm không ngừng lượn vòng, ở trong nghìn trượng đổ lại, kiếm khí ngang dọc, khí thế ngập trời, dần dần ép lại trong khoảng mười trượng, tạo nên một tần kiếm cương bình chướng.
Toàn lực cố thủ trong không gian nhỏ hẹp này, để cho những hạt bụi kia không thể nào tiến vào bên trong.
Bảo vệ cho Tông Thủ và Lục Vô Bệnh hai người tiếp tục đi vào sâu bên trong đại trận.
Người tới sau tựa như tín nhiệm Tông Thủ vô cùng, không hề để ý tới bất cứ chuyện gì.
Dù cho là lúc nguy hiểm nhất, từng hạt hỏa trần gần sát người, nhưng không hề có chút dao động nào.
Chỉ thấy hắn chuyên chú vô cùng, biết vận dụng thời không chi kích, điều này đã khiến cho hai người hữu kinh vô hiểm vào đi thẳng sâu vào bên trong đại trận.
Tông Thủ lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng lúc sau thì hắn hiểu ra, nếu luận về trận pháp thì Lục Vô Bệnh hẳn là hơn hẳn hắn, tên này đối với Hỏa Trần đại trận này hẳn cũng hiểu rõ cho nên hắn cũng không phân tâm, chỉ dốc sức bảo vệ hai người, không để cho đám hỏa trần kia gây nên thương tích gì thôi.
Ba mươi đạo kiếm khí, tựa như cánh tay của hắn vậy. Ở xung quanh người hắn, vẽ lên từng đường cung, thu hút từng đạo linh năng, khiến cho đám bụi trần kia bị cách biệt ra bên ngoài.
Hắn cũng không để tâm lắm đến quang nhiệt mà viêm lực kia tỏa ra.
Hắn nắm giữ vô lượng chung thủy chi đạo, không sợ nhất chính là loại quang nhiệt này.
Cũng chẳng có gì hơn cả...
Trong lòng hiện lên ý niệm, bỗng Tông Thủ nhíu mày, liền cảm nhận được một cỗ ý niệm to lớn đang bao trùm tới.
Thế nhưng lại không bị linh trận ngăn trở, ngay cả đám hỏa trần kia cũng chẳng là gì.
Thánh Cảnh ư?
Trong lòng Tông Thủ hơi trầm xuống, tới thực là nhanh đó!
Đi vào trong đại trận, chẳng qua cũng mới chỉ 5, 6 thời thần thôi, cũng không có làm nhiễu loạn khiến cho cấm chế trong trận xảy ra biến hóa nào lớn cho lắm. Mới chỉ có 6 thời thần mà đã có cường giả Thánh Cảnh trông coi Cửu tuyệt tử ngục tìm qua rồi.
Trong lòng hắn chần chờ, nên rút đi hay là tạm thời tìm biện pháp kéo dài thời gian. Chợt âm thanh lạnh lùng của Lục Vô Bệnh vang lên bên tai.
- Chính là nơi này, từ đây có thể tiến vào đệ tam tầng của tử ngực, thực lực của thần không đủ, cho nên quân thượng...
Trong mắt Tông Thủ chợt lóe lên tử sắc linh quang, hướng tới chỗ mà Lục Vô Bệnh chỉ.
Chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy được nơi đó, cùng khoảng cách bao xa.
Có thể nối thẳng không gian thì cũng thể hiện được sự cường hoành rồi.
Hắn không hề do dự, cũng không có chút tạp niệm, cũng không để Lục Vô Bệnh nói hết, Vô danh kiếm của hắn đã hoành không xuất thế.
Thời gian, tăng tốc!
Không gian, gấp khúc!
Nhân quả, đảo ngược!
Vận mệnh, định tỏa!
Toàn thân trên dưới xuất hiện 79 viên tinh thần đạo chủng, theo ánh kiếm quang, nhất tề rơi xuống.
Một trận âm thanh chấn động, phiến không gian đầy hỏa trần liền bị tịch diệt.
Hư không sụp xuống, vô số vết rách khó có thể nhìn thấy dần dà xuất hiện.
Khoảng không kia cũng bị một kiếm này trực tiếp chém ra làm hai.
Mà ngay cả thần niệm của vị Thánh Cảnh kia cũng đã kéo thẳng tới trong nháy mắt, một đạo pháp lực của Tông Thủ cuồn cuộn phóng ra, trực tiếp mang theo Lục Vô Bệnh tiến vào bên trong vết rách thời không, triệt để biến mất trong phiến không gian này, khiến cho đám hỏa trần cũng mất đi mục tiêu, khôi phục lại nguyên trạng.
Chẳng qua cũng ngay vào lúc đó, một lão nhân toàn thân mặc hồng y bào bước tới.
Không biết lão từ nơi nào tới, đạp vào hư không, tựa cười mà không cười, nhìn nơi mà hai người Tông Thủ vừa mới biến mất.
- Có thể bình tĩnh mà tiến tới đây, hai người này cũng khá lắm. Ừm, một kiếm vừa rồi xác thực rất bất phàm, lại có thể xuyên thủng được mười sáu tầng cấm chế, lẫn không gian bích chướng của tầng bốn, đáng tiếc là tới muộn, không thể nào...
Ngữ điệu ảm đạm, nét mặt lão giả cũng lãnh đạm, thở dài không ngớt.
Hai người này tuy không phải là tội phạm của Lục gia, tự nhiên lại tiến vào tử ngục, không có tên trong danh sách tội phạm của Lục gia, thì càng khó có thể thoát thân khỏi Cửu Tuyệt tử ngục này.
- Thật không biết là ngươi chờ cái gì, không biết trời cao đất rộng, hay là Cửu Tuyệt tử ngục của Lục gia chúng ta mấy năm nay đã không còn hung danh nữa đây? Chỉ có liên lụy lão phu, lại phải đau đầu vì ngươi rồi.
Ngẫm nghĩ như vậy, rồi một đạo kim sắc quang hoa lóe lên, phóng về tứ phương tám hướng mà độn đi.
Tuy là phiền phức, nhưng cũng chỉ là việc của kẻ khác, không hề có liên quan tới hắn.
Dù có thực lực của kẻ đó có ở trên Thần cảnh, vẫn có thể chết ở trong Cửu Tuyệt tử ngục là một chuyện bình thường.
Hồng bào lão giả cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn đại trận ở ngoài hư không.
Lão cảm giác được có chút gì đó không thích hợp, tựa như có thứ gì làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm, kinh sợ.
Thần niệm tản mát ra tứ phương tám hướng, nhưng không hề cảm nhận được gì.
Hồng bào lão giả hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo, rời khỏi nơi này.
Trông như không thèm để ý, nhưng sâu trong mắt lão đã hiện lên một tia ngưng trọng.
Nếu như là nơi đó, hẳn phải có điều gì đó dị thường, nếu như là người, hẳn thực lực phải ở trên lão.
Chuyện lần này thực là có chút quỷ dị, nếu như không xử trí cẩn thận thì... Cửu Tuyệt tử trận này thực sự chỉ có vậy thôi sao?
Tông Thủ ngẫm nghĩ những điều này, thì hắn đang đứng trong một mảnh thế giới kỳ lạ.
Trước mắt hắn hiện là một vùng trung nguyên hoang dã ẩn trong sắc xanh.
Mà ở bên cạnh hắn chính là Lục Vô Bệnh.
Đi vào tầng thứ ba của tử ngục, Tông Thủ vẫn lo lắng như cũ, bởi liên tục di chuyển mấy lần, mới không cảm nhận được đạo thần niệm tìm kiếm của vị Thánh cảnh kia.
Thế giới này cũng rộng, tựa hồ không có chút lực lượng, tựa như mấy vị Thánh cảnh tôn giả cũng không thể nào muốn làm gì thì làm trong này được.
Nhưng điều này thực sự đã bớt cho hắn không ít việc, mấy cái thủ đoạn thoát khỏi thần niệm của Tông Thủ cũng không cần phải dùng tới rồi.
Thứ kỳ quái nhất bây giờ, chính là hỏa trần đại trận vừa rồi.
Nói tới uy lực thì thực sự bất phàm, nhưng mà trận này ở trong Cửu Tuyệt tử ngục, mấy vạn năm rồi mà chỉ có hai người thoát được thì Tông Thủ thật là không tin được.
Lục Vô Bệnh thần tình vẫn đạm nhiên:
- Tử ngục chi trận chỉ đối nội mà không đối ngoại, vừa rồi quân thượng hẳn đã tự thấy được linh năng tứ phía, nhìn là sẽ hiểu!
← Ch. 1277 | Ch. 1279 → |