← Ch.1285 | Ch.1287 → |
- Những người này, trên tay đều nhuộm máu người Lục gia ta. Những người bị nhốt ở đây, chỉ có bắt giữ giết chết mười mấy người muốn vượt qua quan ải ở đây mới có thể mở xích, được tự do. Trong tòa tháp kia, là người trông chừng tầng này của Lục gia. Theo quy tắc của Lục gia, nếu người trông coi chết, những người này đều sẽ mang tội bảo vệ không tốt mà bị giết chết - -.
Sau đó lại tò mò hỏi:
- Quân Thượng có phải thắc mắc, chỗ hình phạt cấm thuật hơi nhẹ nhưng không ai trông coi, nhưng hết lần này tới lần khác, lối vào tầng sáu, Lục gia Phần Không lại bố trí như vậy?
Tông Thủ khẽ vuốt cằm, này đúng là việc hắn khó hiểu. Tầng thứ nhất của Tử Ngục Cửu Tuyệt là thế giới an toàn nhất. Tuy có cấm thuật, nhưng so với từ tầng ba tới tầng năm, có cũng như không. Khó hiểu chính là, chỉ có một ít thú biến dị trong các tầng này. Nhưng tới lối vào tầng sáu này, Lục gia sao phải tốn tâm tốn sức ngăn trở như vậy? Trăm mấy ngươi này, liếc nhìn nhìn sơ là biết, cơ hồ đều là tu giả thực lực tới Tiên Cảnh. Hơn nữa rõ ràng mỗi người đều lộ ra cái nét hung ác, tuyệt không phải các linh thủ di chủng ở các tầng trước có thể so sánh được.
- Hình phạt của Lục gia kỳ thật cũng có thời hạn. Nhưng nếu một khi rời đi chỗ tử ngục của mình, thì không thể rời đi nữa. Cho nên đối với việc những người trong ngục dời đi, Lục gia sẽ không ngăn cản.
Lục Vô Bệnh nói tiếp, sau đó lại có chút chần chờ:
- Cho nên, nơi này Vô Bệnh cũng không biết lý do. Bất quá rất nhiều người cũng vì vậy mà tin rằng trong tầng thứ chin nhất định có đường ra, hoặc là trong tầng thứ chín, Lúc gia cất dấu bí mật to lớn gì đó - -.
Không đợi Lục Vô Bệnh nói xong, Tông Thủ đã lắc đầu, không định tiếp tục tìm hiểu chi tiết nơi này nữa. Trực tiếp thuấn thân, mượn một mầm móng tinh thần xuất hiện trên chỗ vực sâu kia. Hơn một trăm tu sĩ tiên cảnh, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đều hồi thần. Tất cả đều trong mắt lộ ra vui vẻ cuồng nhiệt, vô số tiếng dây xích vang lên, mười mấy thân ảnh đều bay lên trời. Các linh sư đều thi triển linh pháp, tập hợp lửa thành diễm, đánh ập đến. Tông Thủ cũng không đi sâu vào chỗ vực sâu kia, mà đứng xa nhìn lên đài cao kia.
Tới tầng này, muốn che dấu tung tích của mình khi vướt qua chướng ngại giữa hai giới, tỷ lệ có thể làm được rất nhỏ. Cho dù giết hết tất cả mọi người ở đây, cũng sẽ kinh định tôn giả trông coi thế giới này của Lục gia. Cho nên Tông Thủ hoàn toàn không có lưu tình. Muốn bình yêu bước vào tầng thứ sáu, cách duy nhất là giải quyết nơi đây bằng tốc độ nhanh nhất, giải quyết một các hoàn toàn. Cho nên, Tông Thủ vừa ra tay là dùng toàn lực. Khi kiếm quang nổi lên, sáu phi đao màu bạc nhìn không thấy tunh tích nối nhau mà ra. Vừa chớp lên là xuyên qua đầu sáu linh sư tiên cảnh.
Thuật Lục Thần Ngự Đao chỉ có thể đồng thời (uẩn) dưỡng ra sáu phi đao Lục Thần chính thức, uy lực mạnh nhất. Nhưng trong túi Tông Thủ, số lượng phi đao cùng cấp dùng nguyên thần để bồi dưỡng cùng trong mấy năm nay lại tới mấy chục. Mấy tiên giai tu sĩ bị xích nhốt ở đây cũng không đáng giá để hắn dùng tới đao Lục Thần chính thức.
Ánh đao chớp lên, xa xa liền có sáu linh sư tiên giai bị xuyên não.
Mà lúc này, kiếm quang Vô Danh, chợt co lại, thu gọn tới mười trượng chung quanh Tông Thủ.
Nguyên Nhất chi Âm!
Trong vòng mười trượng là kiếm vực bất phá (không phá được) của ta!
Kiếm quang chém ra, gần như vô thanh vô tức (không thanh âm không tung tích), nhưng khi bóng sáng vừa đến, nhưng khi ánh sáng tới nơi, tất cả các tấn công (đoạn này mình dịch thoát), đều bị kiếm chém gảy đánh lui.
Mỗi một tiếng keng vang lên, là một lần giao chiến va chạm, làm cho lực bị nén lại trên kiếm càng dày và cường đại.
Khi thuật Thôn Thiên Nguyên Hóa, chuyển hóa tích lũy đến mức tận cùng, kiếm quang của Tông Thủ lại biến đổi.
Nguyên Nhất chi Dương!
Kiếm hướng đến đâu, không người dám tiếp!
Vạn ngàn bóng kiếm, như Thiên Hà xoáy ngược, đánh mạnh về phía trước.
Tầng tầng lớp lớp kiếm quang, trong chớp mắt bao phủ tất cả.
Các tu sĩ tiên giai đều trên mặt tràn đầy kinh ngạc sợ hãi.
Ngay sau đó, đã bị bóng kiếm bao la này, trảm thành vô số mảnh nhỏ giống như lăng trì vậy. Từng đám sương máu nổ mạnh, dưới các đường kiếm chém chặt, hóa thành bụi phấn.
Chỉ một kiếm này liền giết hết mười mấy vũ tu tiên giai trước người Tông Thủ. Hắn bây giờ cách tòa tháp chỉ có khoảng trăm trượng, gần trong gan tấc và không người ngăn cản. Trong tay áo Tông Thủ, mười mấy ánh sang màu bạc tán ra, lao ra chung quanh. Đó là Hàm Hi cũng ba sáu con lính kiến (binh nghĩ or kiến thợ), đền nhanh như ánh sang, nhanh tới mức không thể tưởng tượng được! Những chỗ chúng từng qua không ngừng hiện lên ánh sắc máu.
Hàm Hi bây giờ chiến lực đã chắc chắn vượt qua tiên giai điên phong bình thường. Mà các thủ hạ của nó, các con lính kiến thánh hỏa cũng độ kiếp cùng nó, dù chưa bước vào linh cảnh, nhưng thực lực cũng đủ chiến vượt qua tầng giai của mình. Tâm niệm nối liền, phối hợp lẫn nhau, các tu sĩ tiên cảnh bị thạch đài xích lại kém xa lắm. Chỉ trong chốc lát thì có mười mấy tiên giai bị chém chết. Làm cho trên mặt các tù phạm còn lại lộ ra nét kinh hoàng sợ hãi.
Tông Thủ thả ra mấy còn kiến bạc Thánh Hỏa này liền không để ý nữa. Thân người chớp lên, lao về phía tọa tháp cao ở xa xa.
Hư không đạp bước, thân hình chớp nhoáng, sau đó hắn nghe từ trong tháp vang lên một tiếng gầm:
- To gan!
Theo âm thanh, một sợi xích trên có lửa đang cháy riu riu, phía cuối có mười mấy quả cầu thiết, ngang trời đập đến. Ngọn lửa cháy trời kia lướt qua, làm cho trong trời đấy xuất hiện một tia màu đen.
Tông Thủ nhướng mày, rồi sau đó cười lạnh ra tiếng. Tiên giai điên phong? Ngọn lửa phần không (đốt không gian) này cũng không tệ, trong Tử Ngục này có thể đấu nang với tu sĩ Thần Cảnh xuất thân từ Lục gia. Nhưng trong mắt hắn, thì ra chỉ có vậy, vô luận là lực huyết mạch hay thực lực bản thân đều kém xa hắn.
Vẫn như cũ đạp xuống một chân, trong rung động liền toàn bộ đánh nát các quả cầu thiết liên kết nhau này. Cũng diệt tắt ngọn lửa yếu ớt kia. Thay vào đó là Thiên hỏa Lôi Liệt của Tông Thủ, ngọn lửa tối đen. Theo đó, hắn bay lên đá rá cước thứ hai. Kình khí vừa tới, linh trận ở đây trong nháy mạnh bị đè ép nát bấy. Mà tầng trên của tóa tháp cũng bị đá lật, cắt đứt một đoạn.
- Kiếng Thần? Không đúng - -.
Thanh âm kia đầy sợ hãi đến tột cùng, một thân ảnh bỗng dưng từ trong tháp bay ra, chạy như bay về phía vực sâu. Tông thủ cười lạnh, cũng chưa ra tay ngăn trở. Nhưng từ trong tay áo hắn, một đoàn hỏa quang lao ra, giữa không trung hóa thành hình kỳ lân, mở miệng cắn lấy người đang muốn chạy trốn, sau đó vô cùng đắc ý, gắp tên 'Chiến phu' đưa đến trước mặt Tông Thủ. Thái độ giống như một con mèo bắt được chuộc đến khoe khoang lấy lòng với chủ mình vậy. Tông thủ cười vỗ đầu Khiếu Thiên, sau đó quay đầu nhìn phía sau.
Từ hắn hiện thân ra tay, đến khi bắt được người này, chỉ mới năm giây thời gian.
← Ch. 1285 | Ch. 1287 → |