← Ch.1393 | Ch.1395 → |
Lẽ ra lựa chọn sáng suốt nhất là buông bỏ.
Nhưng nếu chiếm cứ nơi đây, vẻn vẹn chỉ riêng thu nhập thương mậu ở Thiên Phương giới địa là có thể cung cấp nuôi dưỡng hơn ba trăm vị Nguyên Hải Dịch Linh Sĩ rồi!
Cái này có nghĩa là một tòa Đại Chu thiên Thái Thượng Tru Ma Kiếm Trận nguyên vẹn!
Hơn nữa lúc này cũng đã có đầy đủ lý do, đầy đủ lấy cớ.
Chỉ là một cái giá lớn chính là phải chính diện va chạm đầu tiên với Dạ Ma nhất tộc!
Thật khiến người khó có thể lựa chọn --
Tông Thủ dần dần lâm vào trầm tư, bên kia Đàm Không Biến sau khi chém giết Liễu Mộ Trần liền không để ý đến chuyện khác nữa.
Ngược lại hướng phía Tông Thủ, khom người cúi đầu:
- Thần hôm nay phụng mệnh Thánh đế c đến đây, nghênh đón Thiếu chủ trở về Lục thị. Xin mời Thiếu chủ lên xe --
Tông Thủ lúc này mới tỉnh lại, nhìn qua cổ liễn xa không một bóng người, rồi sau đó lắc đầu:
- Cô lúc rãnh sẽ đi Phần Không thánh đình một chuyến. Nhưng không phải hiện giờ!
Giọng nói kiên quyết, không hề có chỗ khoang nhượng.
Đàm Không Biến giống như cũng không chút nào ngoài ý muốn, mỉm cười, cũng chưa từng mở miệng khuyên bảo, chỉ thi lễ nói:
- Đã như thế, vậy liền theo mệnh Thiếu chủ! Đế Quân công chúa, đối với Thiếu chủ rất tưởng niệm. Thiếu chủ nếu có nhàn hạ, kính xin sớm ngày đến thăm.
Sau khi nói xong liền tiêu sái quơ quơ tay áo, mang theo tất cả liễn xa nghi thức độ không mà đi.
Chỉ trong khoảnh khắc đã không thấy bóng dáng đâu nữa
- Thật không nghĩ tới, vài năm không gặp, Tông Thủ ngươi rõ ràng đã trở thành Phần Không Lục gia đệ nhất thái tử
Nguyên Vô Thương nhìn chằm chằm, thẳng đến khi thân ảnh thị nữ cuối cùng triệt để biến mất mới quay đầu lại nói chuyện với Tông Thủ.
- Đứng đầu tam đại thế gia vực này, Phần Không Quận chúa tương lai. Sao thấy bộ dạng ngươi ngược lại không hề tình nguyện thế?
- Tóm lại một lời khó nói hết!
Tông Thủ không muốn nhiều lời, ánh mắt quét nhìn bốn phía, hai vị đại nhân vật ly khai, nhưng lại lưu lại một cục diện rối rắm.
Bất quá nhìn kỹ, cũng không có chỗ nào cần hắn xử lý cả.
Bên kia mấy trăm chiếc không hạm hỗn chiến, sớm đã theo sự thảm bại của Cửu Đô Tiên Đình mà rơi vào khâu cuối.
Liễu Mộ Trần sau khi bị chém giết, thuyền của Cửu Đô Tiên Đình càng không còn chút chiến ý nào nữa.
Dù vị tương lãnh chỉ huy hạm sư có năng lực thông thiên, lúc này cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Bất quá lúc này tiểu nha đầu Sư Nhược Lan kia hẳn đang rất cắm tức.
Hai lần thắng bại hạm chiến đều là vị nhân vật đầu não của đối thủ nên được giải quyết.
Tài năng của nàng ngược lại chưa thể hiện được bao nhiêu.
Trái lại hơn bốn mươi vị Thần Cảnh còn sót lại lúc này đều thần sắc tâm thần bất định, dưới sự chấn nhiếp của Ngao Khôn Ngao Di đã khó có thể gây họa nữa.
Trong đó một bộ phận, là lệ thuộc Huyền Linh Tu Hội và Cực Tuyệt Tiên Đình. Bất quá bảy thành đều là người dưới trướng Liễu Mộ Trần.
Vốn nếu Liễu Mộ Trần vẫn còn, những người này tự nhiên sẽ đi theo quay về Cửu Đô Tiên Đình.
Nhưng lúc này Liễu Mộ Trần đã chết tổng cộng 33 vị Thần Cảnh, chỉ sợ hơn phân nửa đều sẽ chạy đi, tuyệt sẽ không trở về Cửu Đô Tiên Đình.
Lại có chút đáng tiếc.
Chỉ suy nghĩ một chút, Tông Thủ lại khiêu mi hỏi:
- Bọn ngươi có nguyện thề hiệu lực cho Đại Càn ta không?
Tự nhiên là tâm hồn chi thệ nặng nhất, nếu không cũng không thể yên tâm sử dụng.
Những tu sĩ Thần Cảnh kia nghe vậy đều ngơ ngẩn. Chỉ qua nửa hơi, đã có người tỉnh ngộ lại, không hề do dự khẽ khom người.
- Cố quốc đã vong, chúng ta tình nguyện làm thần Đại Càn!
Đám người còn lại, động tác cũng không chậm. Có ít người còn hơ do dự, nhưng thấy tình hình người bên cạnh, cũng không dám chần chờ nữa.
Kỳ thật cũng không cần chần chờ, một bên là Cửu Đô Tiên Đình đã sụp đổ, một bên là Đại Càn có Lục gia đệ nhất thái tử làm Đế Quân. Thấy thế nào cũng là người sau càng sáng sủa hơn.
Chỉ từ cường giả thánh giai tọa trán, Long Ảnh sau lưng, còn có đạo binh chiến lực tuyệt cường kia nữa.
Chỉ cần không phải bị mê hoặc tâm hồn cũng biết được thế lực mới nổi này tiền cảnh vô lượng.
Số lượng rõ ràng vượt xa ba mươi ba, tổng cộng bốn mươi người. Chỉ có rải rác năm người, trầm mặc không nói. Đúng là thuộc hạ của Cực Tuyệt Tiên Đình và Huyền Linh Tu Hội.
Tông Thủ cũng không thèm để ý, mấy người kia không tình nguyện, cũng có thể dùng để đổi tiền chuộc.
Duy chỉ có nhân số là hơi nhiều một chút--
Nguyên Liên thế giới tính cả quanh thân, tổng cộng có bốn mươi bốn cái Tiểu Thiên Thế Giới, xa xa vượt qua cần thiết.
Cửu Đô Tiên Đình đã chú định phải bị diệt, như vậy Tông Thủ hắn cũng sẽ không để ý chiếm nhiều tiện nghi một chút.
Có những người hàng phục này dẫn đường, Đại Càn cũng sẽ có ưu thế hơn các thế lực khác nhiều.
Vấn đề là Đại Càn tiên triều thực lực bản thân chưa đủ, số lượng đạo binh tứ cấp hơi ít một chút.
Dù chiếm cứ những thế giới kia, cũng chưa chắc đã thủ được.
Chỉ có Thiên Phương thế giới, nơi nhỏ hẹp kia, nếu kinh doanh tốt, thu nhập lại có thể tương đương với mười trung thiên thế giới.
Xem ra vẫn phải bắt tay từ chỗ đó rồi--
Dù có hậu hoạn, lúc này cũng chỉ đành như vậy.
Trong lòng có quyết đoán, Tông Thủ cũng không do dự nữa.
Bất quá lúc này, vẫn vẫn phải xử lý những tu giả Thánh Cảnh này đã.
Tâm hồn chi thệ, tuyệt không đơn giản, cũng cần thời gian trù bị.
Tông Thủ vốn vươn tay, năm tia Canh Kim chi khí màu vàng kia vào tay.
Không hổ là Thiên giai linh vật, trời sinh đã vô cùng lợi hại. Lại còn linh tính, vùng vẩy trong tay Tông Thủ.
Dùng lực lượng của tay lại có chút không giữ được. Trong tay phải càng bị cắt đứt ra không ít miệng vết thương, máu tươi đầm đìa.
Vật ấy liên quan đến nguyên thần thứ hai của hắn có thể chính thức thành hình không, nên Tông Thủ rất chú ý đến.
Đang suy đoán, đây là loại linh vật nào thì Tông Thủ chợt nghe Diệp Hiên nói:
- Hẳn là Tiên Thiên Tử Thần Huyền Kim Khí! Vật ấy tuy lợi hại không chịu nổi, lại rất khó tố hình. Bất quá một khi luyện thành công, vậy nhất định là tuyệt thế kiếm khí, có khả năng tấn giai thần bảo nữa.
Lại nói:
- Trách không được Liễu Tuyệt kia rõ ràng không luyện vật ấy thành dụng cụ, không công tiện nghi chúng ta. Vật ấy nếu do khí sư bình thường luyện chế, đích thật là phung phí của trời. Muốn luyện chế thành kiếm, nhất định cần Luyện Khí Sư cao cấp nhất mới có thể.
Tông Thủ khiêu mi, có buồn rầu. Hư Linh Đoán Kiếm Pháp của hắn, rèn chính là hồn kiếm, đi chính là nguyên thần đệ nhị chi pháp, có thể tự mình đến tạo hình. Ngược lại không buồn rầu như Diệp Hiên.
Chỉ là Nguyên Nhất Hồn Kiếm cũng đồng thời là đồ vật tụ tập vương đạo chi khí của hắn.
Trước khi tế luyện, hắn cũng phải mời người ra tay, trước tiên hóa sợi Tiên Thiên Tử Thần Huyền Kim Khí này thành kiếm phôi đã.
Chủ yếu là phù văn trấn áp vương đạo chi khí, tinh lọc chiết xuất.
Giao cho khí sư bình thường, thật sự khiến hắn lo lắng.
Luyện Khí Sư cao cấp nhất sao? Không biết người nọ có tính không?
← Ch. 1393 | Ch. 1395 → |