← Ch.1417 | Ch.1419 → |
- Đã thấy đại loạn của Vân giới sắp tới gần, Đại Kiền ta không thể củng cố binh lực thì không thể bảo toàn quốc thổ. Lúc này Đại Kiền của ta có thể hoàn toàn gánh vác. Chỉ là ý kiến này lại bị Tham Nghị điện gây khó khăn không thể thông qua. Thừa tướng mặc dù cũng tán thánh, nhưng cũng không thuyết phục được mấy vị Tham nghị, không còn cách nào khác đành gác lại.
Một vạn năm nghìn Huyền hồ thiết kỵ? Mười vạn quân Hoàng giai?
Tông Thủ lại hít một hơi lạnh, Khâu Vi này quả thật là vẽ ra mà.
Nếu cẩn thận tính toán một chút, nếu như năm sau sản lượng linh thạch lại có thể tăng gấp đôi.
Thật đúng là có thể gánh vác được...
Khi đó chỉ riêng Vân giới đã có mười sáu vạn quan Thiên Cương dùng kiếm và quân Thiên Cương dùng xích nỏ, năm vạn quân Huyền giai.
Thực lực như vậy không hề yếu, năm ấy chỉ hai mươi vạn Hoàng giai binh đã đủ để tung hoành ngang dọc, cũng không hơn bây giờ là mấy!
Binh hùng tướng mạnh như vậy, muốn đánh bại Đại Thương nquar là dễ như trở lòng bàn tay~!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tông Thủ lại lắc đầu.
Địa hạt của hắn là như vậy, địa hạt của Đại Thương và các nước chư hầu, địa vực còn lớn gấp mười lần Đại Kiền!
Tiền lại do Linh triều mang lại, chỉ có thế càng nhiều hơn Đại Kiền!
Binh lực tăng thêm cũng sẽ càng nhiều.
Đại Kiền tiên triểu của mình, cứ tưởng rằng quốc khố có thể đủ chống lại Đại Thương.
Lại không tính đến quốc lực Đại Thương, chí ít cũng tăng vọt gấp mười lần!
Trong lòng nghìn lần vạn lần cảm khái đề ấn tăng cường quân đội của Khâu Vi. Tông Thủ thậm chí không cần suy xét kĩ càng đã một mực tán thành.
Việc Vân giới ngày càng tiến gần đến đại loạn đã không thể rõ ràng hơn, chỉ như còn cách có nửa bước chân, chỉ cẩn một mồi lửa châm ngòi mà thôi.
Khâu Vi có được con mắt tinh tường, phòng ngừa chu đáo như vậy quả thật khiến hắn vui mừng.
Tàm thời binh lực còn yếu nên không thể tránh được việc bất đắc dĩ...
- Ý kiến tăng cường quân đội được thông qua, còn phải cần lương thảo nữa.
Tông Thủ nói xong liền đưa một mảnh ngọc bội cho Hổ Trung Nguyên:
- Ngươi cầm vật này đi tìm Y Nhân, nàng sẽ an bài ổn thỏa.
Nét mặt Hổ Trung Nguyên giấu không được kinh hỉ, biết được việc này đã thành.
Việc tham nghị trong Tham Nghị viện, Tông Thủ có thể nắm đến một phần va.
Khâu Vi để hắn tới gặp Tông Thủ, chính là vì lí do này.
Mà Tông Thủ sau khi rời khỏi luôn là say mê luyện đan, chính là Hiên Viên Y Nhân trực tiếp nắm một phần Tham Nghị viện, Tông Thủ cũng không hề hỏi qua.
Có thể đạt được sự ủng hộ của Tham nghị viện, kế hoạch tăng cường quân đội này mới không gặp phải trở ngại... Một lần nữa cẩn thận hỏi lại tình hình trong Vân giới, biết được bên trong Đại Càn quốc, trừ đại lục trung tâm và vùng đất Đại Cương mới chiếm, phản tặc vẫn ngoài vòng chiến, cơ bản là không có chiến sự nào.
Mặc dù là vùng Nam Phong ở lục địa Vân giới, bởi vì thanh bạch hệ thống chính trị mà thuế vụ lùm xùm, cũng dần ổn định trở lại.
Tạm thời không âu lo, Tông Thủ để Hồ Trung Nguyên đến biên giới một mình đuổi Ích Ma Thần Toa đi< một bên phi độn, một bên âm thầm tán thưởng.
- Tông Nguyên, đứa con này, phụ thân quả không nhìn nhầm nó...
Khi mọi người đều đang tăng tốc tiến nhập Linh cảnh, chỉ có Tông Nguyên có thể nhẫn nại, dừng trước Linh cảnh để mặc mọi người đuổi kịp và vượt qua.
Khiến linh pháp chỉ trong mấy năm ngắn ngủi có thể đạt đến cửu giai.
Sau đó trong một lần đánh trận, nắm được một môn linh lực-võ thuật hợp nhất, mượn đó mà tiến nhập cảnh giới Linh cảnh.
Tuy là có chậm hơn người khác một chút nhưng tiềm lực lại vô hạn.
Lúc này tiềm lực thâm hậu tích giữ được bộc phát, đột nhiên tăng mạnh.
So sánh với y, có mấy người tiến cảnh cực nhanh, lại có chút không vinh quang bằng.
Ích Ma Thần Toa đã thành tiêu chí của Tông Thủ để tiến nhập vào phụ cận của Vân giới, Tông Thủ sẽ không sử dụng nữa, ngự kiếm dòi đi, đổi thành hình dạng của Đàm Thu.
Pháp bảo ngụy trang mà năm ấy Ngụy Húc cho hắn, đến bây giờ đã tự nhiên lĩnh ngộ.
Nhung Tông Thủ của hôm nay đã trờ thành huyễn pháp đại năng, có Huyền Hồ thần thông, Huyết Đồng huyễn thuật, lại đạt đến Huyễn tâm cảnh.
Sau khi thây đổi hình dạng thì đến cả Chí cảnh thánh tôn nếu không để ý cũng có thể dễ dàng xuyên qua.
Mà lúc này khi sắp tiến gần Vân giới, liền cảm nhận được hơn mười đạo thần niệm, càn quét qua xung quanh.
Phân biệt được thân phận, một phận thu hồi, bộ phận khác vẫn quanh quẩn bên mình.
Phần lớn đều có ác niệm, hoài trứ lãnh ý ác niệm, Tông Thủ cũng mơ hồ có thể cảm giác được chủ nhân của những thần niệm này là ý thương xót giễu cợt.
Toàn bộ sự quan tâm của Tông Thủ đều là đi thẳng đến Thương Sinh Hội, độn phi bay đi.
- Nguyên Tĩnh sư thúc và Phàm Mộng sư thúc nếu đã đều ở lại Vân giới, như vậy nha đầu kia không phải cũng nên trở lại sao? Vài năm không gặp, quả là rất nhớ...
Người đang đăm chiêu chính là Tố Sơ Tuyết, không có nha đầu kia ở bên, ngày ngày trêu trọc Đậu Thú, thực cảm thấy nhân sinh tựa như mất đi một trò vui.
Tới bên ngoài Thương Sinh Khung Cảnh, đã cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Toàn bộ cấm chế của pháp trận đều được lần lượt mở ra, bên ngoài còn có từng đôi tu sĩ và tuần thú.
Dù là Tông Thủ cũng bị ngăn cản ở ngoài.
Cũng may còn có không ít người nhận ra chủ tịch học viện Thương Sinh Đạo năm ấy, sau khi xác nhận hắn không phải là giả mạo, mới cho đi qua.
Mà khi Tông Thủ nhanh chân bước vào Thương Sinh Khung cảnh, đã thấy mấy người đứng chờ phía ngoài.
Có hai người trong đó mới trở lại trước hắn một bước là Triệu Yên Nhiên và Hiên Vận Lan.
Ba người khác, một người đã sinh cơ bừng bừng, một đầu tóc bạc đã chuyển thành màu mực: Hàn Phương.
Rò ràng số kiếp đã qua, đã là người trong Thánh cảnh. Mà người ở giữa chính là chủ nhân của Thương Sinh Đạo Ngụy Húc. Sau cũng là người hắn đã gặp mặt: Minh Ngọc.
Ba vị Thánh Cảnh ở đây chờ, tọa tôn cũng cũng ở đây chờ, đây chính là lễ nghi cao nhất.
- Sư đệ, ngươi lần này thực không nên trở lại!
Đợi khi Tông Thủ tới, Ngụy Húc xoay người đi cùng, cùng hắn sóng vai mà đi, thái độ có vài phần bất mãn.
- Tâm ý của ngươi thì tốt thôi, sư huynh cũng là vô cùng cảm kích. Nhưng hành động này thật không cần thiết. Thế giới Nguyên Liên ngày nay đã là đường lui duy nhất của Thương Sinh Đạo, cũng cần ngươi sau này trông nom, không được phép phạm dù chỉ là một nửa sai lầm. Càng không cần trong lúc này bị cuốn vào trong phong ba!
Tông Thủ nghe vậy, nhất thời nhíu mày. Ngụy Húc lẽ nào đã chán nản đến mức này?
Với tình trạng này còn muốn độ kiếp kiểu gì?
Trong lòng thở nghẹn một hơi, ngữ khí của Tông Thủ cũng nhất thời lãnh đạm.
- Như vậy hiện nay, Ngụy huynh đến một nửa điểm cũng không nắm chắc. Ngay cả dũng khí liều mạng một phen cũng không có? Là triệt để tuyệt vọng sao?
Ngụy Húc nghe vậy ngẩn ra, nhìn kĩ Tông Thủ.
- Như vậy hiện tại, Ngụy sư huynh cũng không hề nắm chắc? Ngay cả dũng khí liều mạng cũng không có? Là tuyệt vọng triệt để?
Ngụy Húc nghe vậy ngẩn ra nhìn Tông Thủ.
← Ch. 1417 | Ch. 1419 → |