← Ch.1449 | Ch.1451 → |
Nếu không phân liệt, nếu một trong những vị Chư Tử nổi tiếng này không đi vào tà đạo.
Thì lúc này ở Vân Giới đã sớm quét sạch những thứ mê hoặc lòng người, khiến cho Vân Giới khôi phục lại thượng cổ tam đại chi trị. Trừ hết chiến sự, người người biết lễ, an cư lạc nghiệp.
Đạp Thế Thiên Quân Tinh Tà tới phía sau nhìn vào trong mắt, ngược lại là biết được tâm tình của hắn, lại mỉa mai mỉm cười một cái:
- Tận tru phản nghịch? Diệt trừ tà thuyết? Si tâm vọng tưởng?
Không nói đến Thương Sinh Đạo cũng có không ít đệ tử ở ngoài chưa phản hồi Vân Giới.
Mà ngay cả học thuyết của Thương Sinh Đạo cũng không tiêu vong dễ dàng như vậy.
Như Mặc gia, Pháp gia kia, tuy là đều đã bị diệt, nhưng điển tịch do họ lưu lại, lại như cũ truyền lưu có phần rộng lớn, được rất nhiều người trong Vân Giới thờ phụng.
Thương Sinh Đạo cầu là vạn dân bình đẳng, thế gian không phân ra giàu nghèo, thứ bậc, không có khác nhau về quý, tiện, chỉ có quyền lợi ngang nhau.
Học thuyết mê hoặc lòng người bực này, khó có thể phá diệt.
Chu Tử nghe vậy không để ý, nhưng ở bên cạnh lại vang lên một thanh âm già nua khác:
- Đúng là khó một chút! Bất quá từ sau ngày hôm nay, tất cả sử sách ở trong Vân Giới sẽ không tiếp tục có Hi Tử, không tiếp tục có Tú Quan, cũng không có Thương Sinh đạo.
Ánh mắt Tinh Tà lập tức co rụt lại, ghé mắt nhìn qua. Chỉ thấy Đổng Trọng Thư kia lúc này cũng đồng dạng là đạp bộ mà lên, đã đến tam thập nhất trọng thiên cảnh.
Vị này lại không để ý tới Tinh Tà, mà là nhìn Thanh Huyền cười cười:
- Không biết Thanh Huyền đạo quân là nghĩ như thế nào?
Thanh Huyền kia giống như sớm có sở liệu, không có chút hàm xúc nào, cũng không có nửa phần do dự hơi gật đầu:
- Lần này đã hoàn thành sở nguyện của ta, không dám không nghe. Nho gia các ngươi đã sửa đổi chư triều chính sử, như vậy Đạo môn ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ở trong Vân Giới, tất cả thư điển, du ký, thậm chí là dã sử của Đạo môn ta, đều nhất định không có tên Thương Sinh đạo, không Hi Tử, không Tú Quan.
Nghe đến đây, Tinh Tà đã là giật mình, trước tiên là trực giác toàn thân đều là hàn ý, tiếp đó lại hưng phấn lên.
Chiêu này, lại so với năm đó Thủy Tần hoàng đế đốt sách chôn người tài còn phải ngoan độc hơn một ít.
Hai nhà này liên thủ, thật có khả năng triệt để phong sát Thương Sinh Đạo.
Lại không đợi hắn lên tiếng, Lý Biệt Tuyết bên kia đã nhàn nhạt nói:
- Có thể! Việc này ma đạo ta cũng nhất định không đi sau các ngươi.
Ma đạo mặc dù không tuân thủ lễ pháp, hành sự tùy hứng. Nhưng với dạng như Thương Sinh Đạo truy cầu học thuyết mỗi người ngang hàng, vẫn là cần tru diệt. Lúc này chín người Thanh Huyền đều đã đứng ở phía trên tam thập nhất trọng thiên cảnh. Chín vị Chí cảnh thánh tôn đều ăn ý với nhau, các cứ một phương.
Mà trong lúc nói chuyện, đã hoàn toàn xem mấy người Tú Quan, Long Ảnh như là không thấy.
Thái Thủy cũng không phải là người trong Vân Giới, đối với mấy cái này đều không thèm để ý, sớm đã là nghe đến mất kiên nhẫn, bất mãn hừ lạnh một tiếng:
- Dài dòng văn tự làm gì? Đã đến đầy đủ, liền có thể động thủ, đem hắn kéo xuống! Chẳng qua là khiến cho người này tịch diệt thì dễ dàng, phong ấn lại khó khăn.
- Việc này không nhọc Thái Thủy đạo huynh lo lắng!
Thanh Huyền kia cười cười, có Hi Tử ở trước, phong ấn Tú Quan, tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.
Người này có bất diệt chi hồn, lại nắm giữ Vĩnh Hằng chi đạo, xác thực khó một chút.
Chỉ là nếu không có chuẩn bị đầy đủ, hắn có thể nào sẽ sách động trận chiến này?
Chẳng qua là khi ánh mắt của Thanh Huyền lại lần nữa chú mục tới Tú Quan, lập tức liền là ngạc nhiên.
Lúc này hơn mười vạn đệ tử trong Thương Sinh khung cảnh đều có ý niệm buông tha chống cự. Có một chút mà nhắm mắt không nói, có chút là thấp giọng tụng kinh văn Thương Sinh Đạo, có chút thì là sắc mặt trắng bệch ngồi yên đợi chết.
Lại duy chỉ có Tú Quan, chẳng những không có nửa phần uể oải, cũng không thấy nửa điểm bi thương. Đối với việc mọi người muốn triệt để phong sát Thương Sinh Đạo như vậy cũng không có phản ứng gì.
Chỉ là ánh mắt chuyên chú, bình tĩnh nhìn xuống dưới tam thập nhị trọng kim tháp này.
Lúc này trong mắt Tú Quan càng là chiếu sáng rạng rỡ, tất cả đều là tiếu ý khó lường.
- Đáng tiếc, các ngươi chậm một đường! Hôm nay một trận chiến này, là tại hạ thắng!
Những lời này nói ra, chín người nghe vào trong tai lại giống như sấm sét vậy.
Chậm một đường? Trận chiến ngày hôm nay là Tú Quan thắng?
Đây là có ý gì? Hẳn là vị Vân Giới đệ nhất nhân này bởi vì không tiếp thụ được sự thật, bị điên rồi hay sao?
Cục diện như vậy, Tú Quan này còn có thể có thủ đoạn gì biến chuyển bại cục?
Tinh Tà kia theo bản năng định giễu cợt. Lập tức liền dừng lại, tưng tự đưa ánh mắt nhìn về phía dưới.
Trước tiên là ánh mắt lướt qua Long Ảnh đang ở nhị thập tam trọng kim tháp, sau đó là Lâm Huyền Sương ở nhị thập nhị trọng.
Hai người này tuy là thân có thương thế, hơi có vẻ suy yếu, nhưng giờ phút này thần sắc đều là phấn chấn.
Lại nhìn tiếp, chính là vị Lâm Huyền Tĩnh ở nhị thập nhất trọng. Vị Nguyên Tĩnh tán nhân giờ phút này lại không biết tại sao, toàn bộ không để ý mình là thân nữ nhi, phá lên cười như điên.
- Xong rồi! Xong rồi! Thì ra là thế, thì ra là thế. Là thiên hữu Thương Sinh đạo chính thống đạo Nho không dứt! Hi Tử sư huynh, ngươi đúng là ngu ngốc.
Tiếng cười kia không kiêng nể gì cả, cũng hân hoan vô tận.
Trong lòng Tinh Tà cảm giác nặng nề, trực tiếp nhìn về phía dưới cùng. Rồi sau đó chỉ thấy một thiếu niên có dung mạo không xuất chúng, đứng ở phía trước một thanh tử kim kiếm bị máu tươi nhiễm đỏ, thần sắc ngưng trọng, một tay nắm chặt chuôi kiếm.
Tu vi của kẻ này, trong lúc nhất thời hắn rõ ràng là không nhìn ra hư thật. Đúng là dùng bí thuật gì nắm giữ lực lượng Thánh cảnh, mà tu vi của bản thân thì chỉ là từ Tiên cảnh đến Thần cảnh mà thôi.
Mà giờ khắc này cũng không biết vì sao, quanh thân thiếu niên này đột nhiên phát ra khí cơ, lại để cho hắn sinh loại loại cảm giác nghiêm nghị.
- Luyện Hồn kiếm? Đàm Thu?
Trước đây mặc dù chưa từng gặp qua Luyện Hồn kiếm chân chính, nhưng Tinh Tà lại chỉ cần lần đầu tiên liền nhận ra được.
Mà Đàm Thu, ở mười ngày trước càng khiến hắn khắc sâu ấn tượng.
Nhưng đây rốt cuộc là chuẩn bị làm cái gì? Chỗ Tú Quan nhìn đến, chính là thiếu niên này.
Tiếp theo một cái chớp mắt, lại nghe từng tiếng thanh ngâm, vang vọng khung cảnh.
- Bổn vương tuy không phải là quân vương do dân tuyển ra, lại biết được lý lẽ nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền. Vì vậy trao quyền cho dân, không làm gì mà trị. Nơi bổn vương cai trị, có khác biệt giàu nghèo, có phân chia mạnh yếu, nhưng lại không phân biệt quý tiện. Lấy pháp luật trị quốc, khiến cho mạnh không lấn yếu, cả quân và dân, trái pháp luật thì phải chém.
Thanh âm kia không ẩn chứa chân lực, lại không biết sao, lúc này lại xuyên thấu mây xanh. Ở ngoài vạn lý, cũng có thể nghe thấy được.
← Ch. 1449 | Ch. 1451 → |