← Ch.1590 | Ch.1592 → |
Với tính cách của Ân Ngự, chắc chắn trước sẽ ổn định bên trong sau đó mới trấn an bên ngoài. Mà nếu là vị Tần Hoàng kia sống lại, một lần nữa quân lâm thiên hạ thì sẽ lựa chọn chia năm xẻ bảy, để cho chiến loạn dần dần nổi lên ở vùng Trung Nguyên. Thế nhưng Đại Càn có thực lực quốc gia giàu mạnh, quân uy cường thịnh thì đó là việc không cần thiết.
Càng vui mừng chính là Thạch Vô Kỵ nói như vậy, tức là đã coi chính mình trở thành một phần tử của Thạch gia.
Thạch Vô Kỵ lúc này cứ chỉ chỉ về hướng tây nam: - Ta cảm giác tốt nhất là từ phía tây nam vào thành, nơi đó hẳn là an toànnhất.
Thạch Việt như có điều suy nghĩ rồi hơi gật đầu, cũng không hỏi kĩ nguyên nhân cái đó. Đây là trực cảm của Thạch Vô Kỵ, mặc dù có hỏi thì Thạch Vô Kỵ cũng không thể nói ra lời về nguyên cớ, chỉ biết nói là cảm ứng mà thôi.
Mà chuyện về sau cũng thường thường chứng minh, phán đoán của Thạch Vô Kỵ là đúng đắn.
- Vậy thì liền đi theo hướng tây nam! Đi đường vòng đến bên kia để vào thành.
Nhưng Thạch Vô Kỵ lại không hề chú ý nghe, cả người lại lần nữa lâm vào tình trạng ngẩn ngơ, tiếp tục nhớ lại việc vừa rồi.
※ ※ ※ ※
Linh năng bùng nổ trong nháy mắt phá vỡ vài dặm xứ sở này. Làm cho thân hình lẫn tứ chi đám hươu đen ở bên trong hoàn toàn biến hình, triệt để nổ thành mẩu nhỏ rồi hóa thành những nắm bùn đen rải rác ở bốn phía.
Nhưng tâm thần Nguyên Vô Thương không những chưa từng buông lỏng, ngược lại càng cảnh giác hơn vài phần. Hắn biết những con hươi đen này kỳ thật cũng không chết đi, chỉ là tạm thời bị nát bấy thân hình mà thôi.
Chỉ cần thời gian nửa khắc liền có khả năng lại phục hồi như cũ một lần nữa. Do chúng có nguyên hồn nằm rải rác ở trong thế giới này, mặc dù là thần thông Vạn Linh Tuyệt Vô cũng khó lòng tiêu diệt.
Nếu nhìn từ bên ngoài, phương diện này chắc chắn là khí tức tốt lành, hoa thơm chim hót.
Tuy nhiên một khi tiến vào thì mới phát hiện ở phương diện này, từng cọng cây ngọn cỏ, một chiếc lá bông hoa, kỳ thật đều đã là vật chết.
Dị thú sinh tồn ở bên trong đều đã bị thi khí nồng nặc xâm nhập rồi hóa thành những con quái vật khiến người khác sởn gai ốc. Dưới sự phong tỏa ràng buộc Tiểu Thiên thế giới này, chúng càng khó có thể bị phai mờ.
Đi ở bên trong Tiểu Thiên thế giới này, thời thời khắc khắc cũng có nguy hiểm bỏ mạng thân vong.
Thậm chí một gốc cây ngọn cỏ không có ý nghĩa đột nhiên bộc phát, cũng phô ra dị năng thần thông chiến lực mà đến Thần Cảnh Tu Sĩ cũng vô phương có được.
Nếu như đem so sánh thì các cơ quan ở trước đây ở mộ đạo cũng chỉ là trò đùa thông thường.
Con nóng dữ dội đột nhiên dấy lên, nó tản ra ánh sáng trắng mãnh liệt.
Đó là Khiếu Nhật được Tông Thủ lấy ra, nó hiện thành hình Kỳ Lân cao mười trượng. Vừa mới xuất hiện thì đã cau mày, trong mắt đầy sự chán ghét.
Lấy thân hình nó làm trung tâm, trong phạm vi ngàn trượng không ngừng phát ra tiếng kêu 'Tư tư'.
Đó là thi túy uế khí, hiện tượng. xảy ra sau khi bị bỏng rồi tinh lọc. Tuy rằng những thi khí này cũng có mùi hôi nồng nặc dị thường, nhưng ở ngoài ngàn trượng vẫn bình yên vô sự.
Đồng dạng được phóng xuất ra, còn có Hắc Kỳ Lân. Nhưng con Kỳ Lân này bị Tiếu Nhật mạnh mẽ nuốt chửng, đành chịu rơi xuống đến Thần bậc hậu kỳ.
Tuy là bị Tú Quan lấy đại pháp lực cưỡng ép để lập ra linh khế, rồi trở thành một con thần thú hộ giá của Tông Thủ, nhưng đối với Tông Thủ thì nó lại vẫn cứ khó nén oán hận.
Nhưng rồi nó tự biết không phản kháng được, nên con Hắc Kỳ Lân này coi như thuần phục. Đối với mệnh lệnh của Tông Thủ thì tịnh không phản kháng.
Lúc này nó cũng đang tham lam thừa dịp vào trong thế giới này để hấp thu Hắc Ám Chi Lực ở đây.
Có điều đối với những thi uế chi lực này thì nó cũng đồng dạng nhìn không thuận mắt. Nó chỉ thích hấp thu những gì thuần túy hắc ám nhất ẩn chứa trong đó.
Thánh Kỳ Lân là quang nên phát sáng, Hắc Kỳ Lân là ám thì hấp thu. Giữa chúng với nhau đều thông qua Tông Thủ để lại chuyển hóa cho nhau.
Dần dần, cả phiến xứ sở này được từ từ tịnh hoá. Hương khí cổ quái kia biến mất, chỉ còn lại có khí tức thi uế vô cùng nồng nặc.
Tất cả trước mắt cũng đã khôi phục bình thường. Cỏ cây héo rũ, những con dị thú này cũng dần dần hóa thành xương cốt.
Tuy nhiên chỉ cần sau khi mấy người Tông Thủ đi qua, những chỗ đã được tịnh hoá này rốt cuộc lại nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng mà chỉ cần như vậy là tốc độ năm người đi qua lại quả thực nhanh hơn không ít nếu không cần phải đề phòng những vật chết này tập kích,
Có hai con Hắc Bạch Kỳ Lân này đi bên người, bất cứ hiện tượng dị thường nào bởi vì sát lực Tử khí sinh ra, nên đều không thể tới gần trong phạm vi ngàn trượng.
- Thì ra đó là Hắc Kỳ Lân của Thái Thủy Ma quân, lại rơi vào trong tay ái lang.
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, nhìn com Hắc Kỳ Lân, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên.
Hồi trước, lúc Thái Thủy Ma quân cầm đầu linh sủng hộ giá, thì nó chính là cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong.
Lúc này mặc dù rớt xuống Thần bậc, nhưng nó đã từng nắm được Chưởng Khống thần thông, hơn nữa lại còn hiểu rõ đối với qui luật đại đạo. Thánh Cảnh thông thường cũng không phải là đối thủ của Hắc Kỳ Lân này.
Đây lại là một con bài chưa lật của Tông Thủ.
Thế nhưng lúc này Tô Tiểu Tiểu lại đang rất hiếu kỳ. Hắc Bạch Kỳ Lân này vì sao có thể cùng tồn tại cộng sinh. Điều này quả thực chính là việc khó có thể tưởng tượng.
Tuy nhiên ngược lại Tông Thủ vẫn làm được, chẳng lẽ là Vô Lượng Chung Thủy Pháp do hắn tự nghĩ ra?
- Kỳ thật sớm nên thả đám bị bắt ra, chẳng lẽ Vô Lượng Chung Thủy Pháp là do hắn tự nghĩ ra sao?
Có Hắc Bạch Kỳ Lân tịnh hoá, hơn nữa Nguyên Ma Thất Tình Pháp của nàng ở trong mộ này, ngoại trừ Lưỡng Nghi Tụ Long Trận ra thì những vật chết này, rất khó làm gì được bọn họ.
- Không phải là không nghĩ tới, mà là không thể ảnh hưởng.
Tông Thủ lắc đầu, kỳ thật hắn vẫn còn không khống chế nổi con vật được hắn gọi là Hắc Kỳ Lân.
Lần này kỳ thật cũng là hành động bất đắc dĩ, bước tiến quá chậm chạp nên chỉ có thể mượn lực của Hắc Kỳ Lân, mới có thể nhanh chóng tiếp cận trung tâm của Tiểu Thiên thế giới kia.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến trận chiến ấy, nhưng lúc rời đi hắn có cảm giác bị người nào đó nhìn trộm.
Ban đầu hắn tưởng là Lý Biệt Tuyết, nhưng với thủ đoạn của Chí Cảnh Thánh Tôn thì không tính là ngạc nhiên.
Sau này mới dần dần có cảm giác không đúng, cũng may điều đó không kéo dài liên tục bao lâu, chỉ vẻn vẹn nửa khắc liền biến mất. Cũng không biết là ai.
Là Khuy Huyền Chi Kính? Hay là Hỗn Độn Tinh Nhãn?
Chính lúc đang nghĩ ngợi, Tông Thủ lại trông thấy từ xa có hai người. Một người trong đó lại rõ ràng là người hắn quen thuộc.
- Tịnh Âm?
Tông Thủ theo bản năng tăng tốc độ nhanh hơn, nhằm hướng tới bên kia bay vút tới.
← Ch. 1590 | Ch. 1592 → |