← Ch.1637 | Ch.1639 → |
Hoàn toàn càn quét khố phòng không còn sót lại bất cứ thứ gì mới chịu dừng. Tông Thủ mở miệng cười nói:
- Cư sĩ giống như mới bị thương, không biết thần khí truyền thừa kia đã lấy lại chưa?
- Tự nhiên là thua lớn rút về rồi! Từ Phúc này công tham tạo hóa, đạo pháp thông huyền, cho dù bận chủ trì chuyện Tần hoàng sống lại. Nhưng phần lực chia ra cũng đủ để áp chế quần hùng trong mộ. Huống chi lại có thêm mười hai người đồng trấn quốc đi trước nữa chứ?
Minh Nhật Hiên lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Vốn cũng không ôm hy vọng gì nhiều, chỉ có ý định thử thôi. Cũng may vận khí tốt, đến cuối cùng có thể may mắn chạt thoát. Nhưng cũng không biết Tần hoàng kia dùng bí pháp gì nữa. Một khi hoàn toàn thức tỉnh, sợ là trên đời này lại có thêm một Thánh tôn Chí Cảnh nữa. Bất lão bất diệt! Khi ta mới xâm nhập vào cũng vì Tần hoàng mà thiếu chút nữa đã chết ở đó rồi.
Vốn muốn nói hai từ 'Bất tử', nhưng Minh Nhật Hiên kịp thời ngừng lại. Mặc dù thức tỉnh thì vị Tần hoàng kia về bản chất cũng là người chết rồi.
Bất quá nguyên thần ký thác vào đại đạo, đúng là sẽ không diệt vong, vì thế sửa thành hai chữ bất diệt.
- Thì ra là thế!
Tông Thủ thoải mái, cảm giác lúc trước cảm nhận được quả nhiên không phải giả. Đối với Tần hoàng mà nói, chết không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu.
Lập tức lại cười hỏi:
- Ta thấy cư sĩ dường như rất rành rẽ cung Tần hoàng. Chắc cư sĩ cũng biết vị trí của những khố phòng khác đúng không?
Tấm bản đồ trong tay Trọng Huyền chân nhân chỉ là một bộ phận. Không hề có ghi chép về ết cấu toàn diện trong cung A Phòng này.
Đến chỗ này thì tấm bản đồ đó cơ bản là không dùng được nữa rồi.
Minh Nhật Hiên kinh ngạc ngẩn người, sau đó đành bất đắc dĩ nói:
- Bệ hạ đừng nói giỡn! Một khi Tần hoàng thật sự sống lại, người trong mộ này không ai có thể chạy thoát. Từ Phúc mặc dù cũng có dị tâm, nhưng lại chịu cho chúng ta cơ hội. Nhưng nếu chúng ta không thể ngăn cản vậy thì hắn cũng thể giúp đỡ. Thời gian bây giờ rất cấp bách, nào còn thời gian để đi tìm bảo khố chứ?
Tông Thủ ở trong lòng oán thầm, vậy lúc này ngươi lại chạy đến chỗ này làm cái gì chứ?
Vẻ mặt ngưng trọng lại, làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghiêm túc thật sự:
- Cư sĩ từng đi qua chính điện, xem ra cũng lấy được thứ gì đó? Không biết có thể chỉ dạy trẫm hay không?
- Quả thật là hiểu được rõ ràng một số chuyện! Vô cùng may mắn là vị Từ Phúc kia cố ý lộ ra sơ hở để ta biết.
Minh Nhật Hiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Hạch trận thứ hai mà Thánh tôn Hi Tử năm đó lưu lại chẳng những khiến cho Lưỡng nghi tụ long trận xuất hiện sơ hở. Cũng khiến cho vị Tần hoàng kia càng khó thức tỉnh. Theo phỏng đoán của ta, nếu muốn khiến Tần hoàng quay về nơi tăm tối, biện pháp thứ nhất chính là giết chết hoàng đế Đại Thương Ân Ngự, hoặc khiến cho hắn đi lệch vị trí, để vị Thủy hoàng đế kia không thể tiếp tục cướp lấy long khí. Biện pháp thứ hai chính là phá hư chín mấu chốt của nghi trận kia, chín chuyển sinh khí, nhưng có thể bỏ dở nửa chừng. Cho dù sau đó Tần hoàng sống lại cũng vẫn như cũ suy yếu, nguyên hồn tan biến. Bất quá cho dù phương pháp nào cũng không thể chỉ một hai người thì làm được, nhất định phải hợp tác mới được.
Lâm Huyền Huyên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Minh Nhật Hiên, có chút đăm chiêu nói:
- Như vậy với Từ Phúc kia mà nói, đây nhất định là hy vọng cuối cùng. Mà chúng ta một khi muốn ngăn cản Tần hoàng thức tỉnh, vậy thì Từ Phúc cũng sẽ dùng toàn lực ngăn cản, đúng không?
- Đúng vậy!
Giọng điệu Minh Nhật Hiên vẫn như cũ bình thản, không chút dao động:
- Cái này phải xem các vị, chuẩn bị lựa chọn như thế nào.
Nếu Tần hoàng sống lại, Từ Phúc thực có khả năng sẽ cùng mọi người liên thủ. Mà vị này cũng đúng thật là một vị Chí Cảnh hàng thật giá thật. Một khí hóa giải linh cấm, vậy thì thực lực chắc chắn chỉ có ở trên Tần hoàng chứ không thể ở dưới.
Nhưng mà thời điểm kia, mười hai người đồng trấn quốc có chủ nhân, Từ Phúc ở trong mộ Tần hoàng còn có thể bảo trì chiến lực toàn diện của một Chí Cảnh không cũng là một vấn đề lớn.
Thậm chí là nguyên thần cơ thể đều có thể sẽ bị Tần hoàng cấm chế cũng không biết chừng!
Mạo hiểm phiêu lưu ẩn giấu ở trong kỳ thật hơn xa hai lần trước.
Tông Thủ lúc này cũng cười nói:
- Ân Ngự là điểm then chốt quan trọng nhất để Tần hoàng sống lại, không ngờ đúng là ở chính điện. Cho dù muốn đánh chết, hay là muốn cứu sống hắn ra, đều không phải ý tốt. Chúng ta kỳ thật không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể phá hủy chín kiện chuyển sinh khí kia thôi, đúng không?
Minh Nhật Hiên vẫn như cũ gật đầu một cái:
- Đúng là như vậy! Chín kiện Chuyển sinh khí chỉ cần phá hủy bốn kiện thì Tần hoàng tuyệt đối không thể sống lại nữa. Trừ phi là tìm vật có tác dụng cấp bậc tương tự để thay thế. Phá hủy hai kiện, Tần hoàng cho dù có thức tỉnh thì thực lực cũng khó khôi phục trong khoảng thời gian ngắn. Một mình Minh Nhật Hiên thế đan lực bạc, chỉ còn có cách hợp tác với các vị thôi. Mà bệ hạ lại là người mà bản sơn nhân tín nhiệm nhất. Bệ hạ nếu có mệnh lệnh gì, Minh Nhật Hiên nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không dám không nghe theo --
Một bộ làm như thế đều nghe Tông Thủ an bài.
Tông Thủ cũng là đau đầu, lấy tay xoa xoa trán, trong lòng hắn cũng đã có quyết định, lại không lập tức đáp ứng.
Bên chính điện hắn còn chưa đi qua, cũng không biết có đúng như lời Minh Nhật Hiên nói không, chỉ có ba loại phương pháp kia, bây giờ vẫn không thể xác định được.
Nhưng nếu thật sự như thế thì hắn thiếu Minh Nhật Hiên một món nợ nhân tình không nhỏ, cũng sẽ đồng ý trả cái giá này.
Thực lực của Minh Nhật Hiên rất cao cường, là cùng cấp với Lâm Huyền Huyên.
Một người có thể dùng như bốn năm vị Thánh Cảnh, có người như vậy đồng hành trợ giúp, Tông Thủ cũng nắm chắc thêm vài phần.
- Chỉ mấy người chúng ta thì còn xa mới đủ. Việc cấp bách bây giờ chính là liên lạc với Kiếm tông và Thạch Việt--
Tông Thủ đang nói, bỗng nhiên trong lòng khẽ rung động. Lắc người một cái, đã đi ra ngoài điện.
Sau đó liền thấy ở ngoài mười dặm xa, có một đám khói lớn đang bốc lên, cương khí mênh mông cuồn cuộn, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
- Đây là, Hoàng thần quyền? Thạch Việt?
Hai mắt Tông Thủ nheo lại, chỉ có loáng thoáng cảm nhận khí cơ dao động. Cũng xác định đúng là người nọ đang thi triển môn tuyệt học tự mình nghĩ ra kia.
- Chủ động tướng triệu sao? Khí phách thật lớn!
Hắn còn đang suy nghĩ như thế nào liên hệ với Thạch Việt kia thì người hắn muốn liên lạc đã chủ động tạo ra một động tĩnh lớn như vậy ra. Hoàn toàn không quan tâm không ngại bị thi quân vây công. Ý đồ trong đó, không nói cũng hiểu --
Quả nhiên là lòng có linh tê, anh hùng sở kiến lược đồng mà.
Vẫn như cũ là do Tông Thủ dùng Vô lượng chung thủy độn pháp dẫn theo mấy người bay về hướng linh bạo kia.
← Ch. 1637 | Ch. 1639 → |