← Ch.1698 | Ch.1700 → |
Kính Hoa Thủy Nguyệt Thần Quyết, mặc dù có thể kính ấn Thiên Địa vạn vật, nhưng mà cùng một loại thần thông đại pháp, trong một thời gian ngắn, nhiều nhất chỉ có thể kính ấn ba lượt, thực sự không phải có thể phục chế vô hạn. Dù sao kính ảnh lưu lại cũng chỉ trong nháy mắt.
Nhưng lúc kiếm thứ hai của Ngụy Húc đến thì trên thân kiếm, dĩ nhiên lộ ra tro tàn chi sắc.
Vẫn là thập tam đẳng Vô Thượng, Minh Hà Cáo Tử!
Kiếm quang tro tàn men theo một loại quỹ tích quỷ dị nhẹ nhàng, cắt ngang hư không.
Mà trong mắt Lý Biệt Tuyết giờ phút này cũng hiện ra tro tàn chi sắc.
Sau lưng là Nguyên Tịnh tán nhân Lâm Huyền Tịnh cận thân dây dưa, không biết lúc nào sẽ phát ra một kích trí mạng.
Trước người lại là kiếm của Ngụy Húc đó là Vô Thượng kiếm quyết bỏ qua giai vị, cho dù là trẻ mới sinh cũng có thể kích thương Chí Cảnh Thánh Tôn!
Thái Ất Đông Hoa Đế Quân càng dùng vô số tơ vàng, tràn ngập toàn bộ hư không. Khiến cho hắn bó tay bó chân, cất bước duy gian.
Ngoài ra còn có Từ Phúc, cũng sắp ra tay. Mười hai trấn quốc đồng nhân, càng từ đầu đến cuối, đều đàng dùng cặp mắt như chuông đồng kia xa xa khóa lấy hắn.
24 quả Thanh Đồng cự quyền, mười hai thanh Thanh Đồng Cự Kiếm, đều có thể tổn thương đến hắn!
Một cổ tuyệt vọng khó có thể hình dung đang lặng yên lan tràn nơi đáy lòng hắ/
Mình tưởng rằng là thợ săn, nhưng cuối cùng lại thành con mồi sao? Tất cả bố trí ở chỗ này, đều sẽ trở thành nơi tán thân của mình.
Mà lúc này Tông Thủ đã thu kiếm vào bao, mang theo nguyên thần Kim Bất Hối lần nữa đến trước ngự thư phòng.
Lúc này không còn người nào có thể ngăn cản cước bộ của hắn, trong Phong Hoa Cung, cơ hồ tất cả thánh giai Tôn Giả lúc này đều bị thanh đằng của Thái Ất Đông Hoa Đế Quân vây khốn, sau đó vô thanh vô tức giảo sát!
Không người nào có thể chạy khỏi thương sinh kiếm trận, cũng không có người có thể chạy khỏi phong tỏa của Thiên Tuyệt Địa Diệt Phù Linh Kiếm Trận bên ngoài.
Khi những người này còn thực lực Thánh Cảnh cũng không thể làm được, huống chi là sau khi bị mười hai đồng nhân trấn áp.
Không cần động thủ, chỉ dùng ý niệm áp bách, ngự thư phòng còn hoàn hảo không tổn hao gì kia liền sụp đổ tản ra. Hóa thành từng mảnh bụi, bị gió lớn lăng không mà khởi kia cuốn đến giữa không trung.
Ân Ngự vẫn ngồi trên hoàng tọa, sắc mặt tuy hôi bại như chết, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp, mang theo vài phần quật cường cố chấp, lạnh lùng đối mặt cùng Tông Thủ, tựa hồ không rơi vào thế hạ phong, bảo trì tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng mà đôi tay kia cũng đã dùng hết tất cả khí lực, vịn vào thành ghế. Sắc mặt trắng bệch, không hề có chút sinh khí
- Trẫm xưa nay một lời Cửu Đỉnh, nói muốn lấy tánh mạng Ân Ngự người thì tuyệt sẽ không nuốt lời!
Tông Thủ đối với ánh mắt của Ân Ngự không thèm để ý. Thần sắc nhàn nhạt quét nhìn Ân Ngự vả Tả Tín.
- Không biết mấy ngàn năm sau, thế nhân sẽ đánh giá chuyện hôm nay như thế nào nữa?
Hỏi lại không phải hai người phía trước, mà là hảo hữu chí giao bên cạnh.
Kim Bất Hối vô ý thức sờ lên cái mũi, nhưng mới phát hiện mình vẫn là hồn thể. Vì vậy liền ngừng động tác theo thói quen này lại, hơi chút ngượng ngùng cười nói:
- Ấy da da, không cẩn thận lại trở thành trung lương liệt thần rồi. Nhờ phúc của ngươi cũng được lưu danh sử sách. Không thể tưởng được Kim Bất Hối ta cũng có hôm nay, ngày sau tất nhiên sẽ có bình phán. Văn chính, văn trinh không thiếu, văn trung, văn liệt luôn tránh không khỏi.
Lại ánh mắt phức tạp nhìn Ân Ngự liếc. Có hận, có nộ, có tiếc hận thương cảm. Cuối cùng toàn bộ đều giảm đi.
- Ta cũng không biết! Nho gia không thể lại chưởng xuân thu chi bút, ngày sau Tông Thủ ngươi nhất thống Vân Giới. Những thần tử kia của Đại Càn nhất định sẽ vì hôm nay ca công tụng đức một phen. Tóm lại là bệ hạ thánh hiền nhân đức, lòng mang thiên hạ, không đành lòng muôn dân trăm họ chịu khổ. Vì vậy dùng quân vương chi thân lâm vào nguy hiểm, một mình giận dữ xông vào Hoàng Kinh, trảm thủ cấp tên hôn quân này. Ân Ngự cấu kết Ma Đạo, xem tánh mạng một ngàn tám trăm vạn con dân Hoàng Kinh thành như cọng rơm cái rác. Tự nhiên tội đáng chết vạn lần.
Lại lặng lẽ cười nói:
- Còn tội nhân, nhất định chính là nguyên thần hoàng đế tuổi già ngu ngốc, chém lầm trung lương trực thần, trong sử sách cũng sẽ ghi lại. Nếu không sao có thể làm nổi bật sự vô đức của Ân Ngự? Sự anh minh của tại thế thánh nhân như Tông Thủ ngươi? Sau đó kết luận, nguyên thần hoàng đế tuy lúc trẻ oai hùng thông minh, thiện dùng quyền mưu, tạo Đại Thương trung hưng chi thế. Đáng tiếc tuổi già hoa mắt ù tai, tin lầm gian nịnh, là Đại Thương vong quốc chi quân.
Thần sắc Ân Ngự càng ảm đạm. Cơ mặt run rẩy, cả người không thể chèo chống nữa, khí lực hoàn toàn biến mất, co quắp ngã xuống trên hoàng kim ngự tọa.
Hắn không cầu Trường Sinh, để ý nhất là danh tiếng đời sau. Nhưng mà giờ này khắc này, tên tuổi anh hùng cả đời đều đã như dòng nước.
Kim Bất Hối liếc qua, lại trông thấy Tả Tín. Người này lại có vài phần khí tiết, thân lập tại chỗ, dĩ nhiên đã khí tuyệt. Đã tự đoạn sinh cơ, tự hủy tất cả luân mạch trong cơ thể.
Đối với Tả Tín, Kim Bất Hối sớm đã không thèm để ý, không để ở trong lòng, giờ phút này cũng không khỏi thở dài trong lòng, sớm biết hôm nay, sao phải khổ như vậy?
- Tựa hồ đã quá tâng bốc ta và ngươi rồi?
Tông Thủ dùng ngón tay xoa ngạch tâm, thần sắc quái dị:
- Tựa hồ cũng quá mức vô sỉ rồi, người đời sau thật sự sẽ ghi vậy sao?
- Chỉ sẽ càng hơn thôi.
Kim Bất Hối cười lạnh, mang theo vài phần chê cười:
- Đệ tử Thương Sinh Đạo các ngươi tự nhiên sẽ cực lực thổi phồng, như thế mới có thể khiến thế nhân biết Nho gia sai lầm, chứng thực mình mới là chính thống. Thần tử ngày sau của ngươi hơn phân nửa cũng sẽ cực lực điểm tô cho đẹp. Tương lai đệ nhất, Đại Càn nhất thống Vân Giới, mới được là danh chính ngôn thuận, là tđược Thiên Địa phù hộ. Về phần Nho gia.
Hừ hừ vài tiếng, Kim Bất Hối liền không nói nữa. Dù sao cũng l xuất thân từ Nho môn, khó mà nói lời bậy.
Nhưng lại biết Tông Thủ, dù trong Nho môn cũng là Thánh Quân minh chủ không thể phủ nhận.
Nếu tiếp tục chửi bởi, vậy sẽ khiến căn cơ toàn bộ Nho môn lần nữa dao động/
Nếu những Đại Nho kia thoáng thông minh, sẽ nói có sách, mách có chứng, xuất ra một mảnh kinh văn giáo lý dài ngoằng, sử dụng ở trên người Tông Thủ.
Nếu bỏ qua loại ngữ điệu quái dị này, cái gì diệt Nho đạo, huỷ bỏ khoa khảo thí, từ dân tuyển quan v... v... Tông Thủ kỳ thật đã là Thánh Quân lý tưởng nhất đối với địa bộ phận người Nho môn rồi
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Kim Bất Hối cuối cùng tổng kết:
- Tóm lại vẫn là người thắng làm vua, người thua làm giặc!
- Người thắng làm vua, người thua làm giặc? Tốt một câu người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Thần sắc Ân Ngự giãy dụa, cuối cùng vô lực thở dài một tiếng,
- Bệ hạ nhân đức, Ân Ngự trước khi chết không cầu cái khác, chỉ cầu ta 27 hoàng lăng của Ân gia ta, ngày sau có thể bình yên vô sự, không bị đạo phạt.
← Ch. 1698 | Ch. 1700 → |