← Ch.1726 | Ch.1728 → |
Tuy chỉ có thể bằng được tam thành của thái thượng trảm tiên đao, nhưng lại có bách đạo tồn tại, cho nên có thể tư động khôi phục, có thể ở trên chiến trường hấp thụ sát phạt chi khí để nuôi dưỡng đao khí.
Cứ như thế thì cho dù có bị người vây công, đối thủ có nhiều ra bao nhiêu thì cũng không lo phi đao không dùng được.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà Tông Thủ cảm giác linh vật kia đang ở ngoài thế giới này, trốn ở trong huyết vân, vẫn luôn hấp dẫn, hô ứng với nó...
- Những linh vật tương ứng trong thiên địa thì đều có thể cảm ứng nhau. Hai thứ đó đều là sát phạt chi bảo, thủ pháp luyện chế cũng khá là tương đồng. Thần bào lôi kiếp chính là do nguyên nhân đó mà thành, sở dĩ nói là dị số, chính là hồ lô này của ngươi, là một thứ không được trọn vẹn nhưng lại khiến cho người khác hâm mộ vô cùng.
Nói tới đây, Lâm Huyền Sương lại ""hử" một tiếng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Mới vừa rồi khí tức toàn thân của Tông Thủ không đủ để cho nàng kiêng kỵ nhưng nó cũng có một loại cảm giác nguy hiểm.
- Xem ra môn Lục Thần ngự đao thuật quả nhiên tiến cảnh không nhỏ rồi. Hợp lại sáu loại đại đạo thần quyết làm một, tuy có chút tương đồng với đạo thuật trước đây, nhưng lại có chỗ không giống...
Có thể không cần dùng tăng huyền trì pháp dực, thì chỉ có thể nói đó là Lục thần ngự đao thuật của Tông Thủ đã có tiến cảnh.
Tông Thủ cười, thanh phi đao cầm trong tay cũng tan biến di, mới rồi hẳn là thấy thứ mà bản thân yêu thích, cho nên đã dùng bản mới của Lục Thần ngự đao thuật dùng trên thanh Trảm Tiên Đao đã suy yếu này, kết quả lại khả quan vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn về Thái Thượng tru ma đô, lúc mà Thánh ngân tru ma trận đã hoàn thành, thì trên đời này hắn chả cần phải sợ hãi điều gì nữa!a
- Sư tông nói đùa, ngươi làm sao có thể kém ta? Kiện thần khí của ngươi ở trong bảo khố, chẳng lẽ lại không ở.... ?
- Sư tôn nói đùa rồi, làm sao có thể kém hơn ta được? Kiện thần bảo kia của ngươi, chẳng lẽ lại không... ưm?
Tông Thủ nheo hai mắt, có chút sở ngộ, bảo sao Lâm Huyền Sương lại có thời gian tới gặp hắn, có lẽ kiện thần bảo kia đã thành rồi sao?
Thần bảo đã luyện thành, thế thì tại sao lại không có thiên kiếp? Còn có Tô Tiểu Tiểu, không biết đã phục sinh chưa?
Tông Thủ nghi hoặc nhìn lại, trong mắt có vài phần mong chờ, chỉ thấy Lâm Huyền Sương đang cười cười, không có ý kiến gì với hắn.
Tông Thủ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn, đành phải thành khẩn khom người mà hỏi:
- Sư tôn, không biết Tiểu Tiểu nàng hiện tại ra sao? Có thể tỉnh lại chưa?
Lâm Huyền Sương lúc này mới đắc ý:
- Ngươi hẳn phải gọi nàng là sư muội mới đúng! Để cho Tiểu Tiểu nàng ta tỉnh lại, ta cũng phải phí một phen công phu đó. Tiểu đồ cần phải cảm tạ sư tôn ra sao?
Tông Thủ cũng không để ý tới lời nói của Lâm Huyền Sương, ánh mắt bị một thân ảnh mạn điệu ở phía xa hấp dẫn rồi.
Trên người mặc một bộ quần áo màu bạch, tóc đen tựa mây, mặt đẹp như tranh, tuyệt thế nhân gian, không phải là Tô Tiểu Tiểu thì là ai?
Nhưng mà Tông Thủ thiếu chút nữa không nhận ra được, Tô Tiểu Tiểu trước mặt tuyệt đối không mềm mại đáng yêu như trước, mà nhãn thần lãnh liệt, tựa như hàn băng, khí chất xuất trần. Trên người mặc đồ cũng không có lộ ra nhiều, ngược lại thì ăn mặc vô cùng kín đáo.
Nàng ta tới, lại như không hề phát hiện ra Tông Thủ, chỉ hướng tới phía Lâm Huyền Sương thi lễ:
- Đệ tử kính chào sư tôn, không biết vừa rồi sư tôn cho gọi là có chuyện gì?
Lâm Huyền Sương thỏa mãn cười, sau đó nhẹ nhàng đưa ngọc thủ lên nói:
- Hãy gặp sư huynh của ngươi đi, hắn không thấy được ngươi thì hẳn là không yên lòng.
- Sư huynh?
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tông Thủ, thần sắc phức tạp:
- Đây chính là kẻ lợi dụng lúc người ta khó khăn, đoạt đi trinh tiết của ta khi Tiểu Tiểu đang hôn mê sao?
Tông Thủ ngẩn ra, rồi buồn cười, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một sự uất nghẹn khó tả, nhưng lại không thể phản bác. Lâm Huyền Sương cũng giật mình, nhưng lại có chút hả hê, thực hài lòng mà cười sảng khoái không thôi.
Cho tới khi Lâm Huyền Sương rời đi rồi, Tô Tiểu Tiểu cũng không có cảm xúc gì với Tông Thủ, thái độ vô cùng lãnh đạm, cho dù là miệng gọi sư huynh nhưng lại coi hắn chẳng khác nào là người qua đường hết.
Tông Thủ chỉ có thể cảm thấy sự bi ai của bản thân mà thôi, mấy ngày liền tâm thần bất ổn, thổn thức không thôi. Hắn hiểu, Tô Tiểu Tiểu có chết thì cũng không có chút tình cảm đó là bởi do Nguyên Ma Thất Tình quyết kia phản phệ mà thành.
Nhưng sau khi hoán đổi căn cơ, tẩy đi bí quyết của Nguyên Ma Thất Tình, đổi qua tu luyện Nguyên Sinh Linh Tức quyết thì thái độ của nàng ta đối với với hắn thay đổi cực nhanh. Lời nói lãnh đạm tựa như là xa vạn dặm, lúc này biến hóa không khỏi có chút lớn.
Mất mặt chỉ là một chuyện, chỉ là Tông Thủ không thể nào quên được một màn ở trong cổ mộ Tần Thủy Hoàng kia.
Kẻ cùng mình sinh tử triền mien, nay lại biến thành một người lạ...
Sơ Tuyết ở bên cạnh, cũng dùng ngữ khí kỳ dị nói:
- Trách không được thế gian đều nói, nam nhân là kẻ đê tiện nhất! Khi Tô Tiểu Tiểu kia dây dưa với chủ thượng, yêu tới chết đi sống lại thì, chủ thượng là coi người ta như là không khí, không thèm quan tâm. Hôm nay người ta tỉnh ngộ ra không để ý tới ngươi, chủ thượng lại có cảm giác hối hận, thương nhớ người ta mãi không thôi.
Tông Thủ giật giật môi, làm sao ngữ khí này của Tuyết Nhi lại có chút mùi chua chua nhỉ?
Cũng không biết là nên khóc hay nên cười, Tông Thủ hỏi:
- Những lời này rốt cuộc là ai dạy ngươi? Có phải là yêu nữ Triệu Yên Nhiên kia không?
Với sự đơn thuần của Tuyết Nhi hẳn là không thể nào nói ra được những lời như thế này.
Sơ Tuyết quả nhiên ấp úng, cố trấn tĩnh lại đáp:
- Không phải nha, là người ta tự mình nói ra, không phải ai bảo ta...
Tông Thủ cũng không để cho nàng nói hết, đã bắt lấy tay nàng, sau đó mạnh mẽ lôi nàng vào trong lòng, trực tiếp hôn xuống. Đầu lưỡi linh hoạt mở hàm răng thiếu nữ ra, sau đó linh hoạt mà chui vào, đầu lưỡi quấn quýt liên hồi.
Khuôn mặt Sơ Tuyết nóng rực lên, hơi thở gấp gáp, toàn thân nhuyễn đi, nếu không phải bị Tông Thủ ôm lấy thì có lẽ đã ngã luôn xuống đất rồi.
Một lúc sau, tới khi bàn tay của hắn đặt lên bộ ngực to lớn của nàng mà vuốt ve thì nàng mới chợt bừng tỉnh.
Cũng không biết là lấy khí lực ở đâu ra, đẩy mạnh Tông Thủ ra, sau đó hoang mang chạy ra ngoài.
Tông Thủ chỉ khẽ lắc đầu, quả nhiên Sơ Tuyết vẫn chưa có chuẩn bị cho tốt, sau đó khoái ý mà cười lớn, tựa như thương tổn lúc trước đã bị áp chế.
Nếu như Tiểu Tiểu muốn quên đi một đoạn tình cảm kia thì cứ như nàng mong muốn đi. Coi như là chỉ là một hồi nghiệt duyên mà thôi.
Qua chuyện của Tô Tiểu Tiểu hắn cũng đã nhận ra một chuyện, đối với những người xung quanh mình thì nên cố gắng quý trọng, chứ đừng để cho ngày sau phải hối hận.
← Ch. 1726 | Ch. 1728 → |