← Ch.296 | Ch.298 → |
Trầm ngâm một lát, Diệc Nguyệt Qua lại quét nhìn những ngôi mộ xung quanh một vòng rồi nói: "Có lẽ chỉ có một cách!"
"Cách nào?" Trong lòng Ninh Hoàn Chân vừa động, chỉ cần có hi vọng là tốt rồi.
"Khó khăn là Bát Môn chính thập phương của Kiếm Trận này. Bát Môn gồm hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai; thập phương gồm thiên, địa, đông, tây, nam, bắc, sinh, tử, quá khứ, vi lai. Ta suy tính một chút thì phát hiện trong Bát Môn thì tử môn cùng với tử vị của thập phương lại trùng hợp nhau. Phương pháp phá giải Kiếm Trận có ghi: tử đến cực chí thì đến sinh. Nếu không sai thì hướng tới tử môn là có thể tới chỗ truyền thừa."
Nói tới đây, trên mặt Diệc Nguyệt Qua lại lộ ra thần sắc chần chờ, trầm giọng nói: "Nhưng nếu là sai lầm, phương vị hỗn loạn, rốt cục sẽ không bao giờ tìm thấy đường ra."
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã thấy Ninh Hoàn Chân ngẩng đầu lên, ánh mắt yên lặng nhìn chính mình. Sắc mặt Diệc Nguyệt Qua có chút đỏ lên. Cho dù là ý chí nhiều năm được trui rèn cũng không thể ức chế được.
"Nếu tử đến cực chí rồi mới sinh, vậy có phải tính toán tìm đường sống trong chỗ chết. Là phúc hay họa, là bỏ mạng hay cơ duyên, liền phải thử mới biết." Ánh mắt quét nhìn hai gã sư đệ, Ninh Hoàn Chân lại nói tiếp: "Hai vị sư đệ có nguyện ý cùng mạo hiểm không?"
Trong ánh mắt Ninh Hoàn Chân, hai gã thấy được ý chí vô cùng kiên định. Tuy nói ý chí không thể nắm lấy, nhưng lúc này, hai người lại thực sự thấy được.
Vẻ khiếp đảm lúc trước đã biến mắt, ánh mắt hai gã dần trở lên trấn định.
"Nguyện đi theo sư huynh!"
"Nguyện đi theo sư huynh!"
Tuy chỉ sáu chữ nhưng cũng đủ thể hiện quyết tâm của hai người.
"Nguyệt Qua! Dẫn đường đi!"
Diệc Nguyệt Qua sửng sốt, trong trí nhớ của nàng, đây là lần đầu tiên Ninh Hoàn Chân gọi tên nàng như thế. Tới thời khắc này, có thể nghe được Ninh Hoàn Chân kêu gọi như thế, nàng đã thực sự thỏa mãn rồi. Tuy trong Kiếm Trận đầy rẫy nguy cơ, nhưng có câu nói này thì có gì phải sợ đâu!
Ba người theo Diệc Nguyệt Qua chỉ đường mà xuyên qua vô số ngôi mộ âm u. Theo bốn người đi qua, không khí chung quanh càng lúc càng thêm lạnh lẽo. Nguyên lúc đầu xung quanh chỉ có lác đác vài tảng băng mỏng bằng móng tay thì lúc này đã hoàn toàn biến thành to bằng nắm tay trẻ con. Hơi lạnh tỏa ra thấu xương, tuy bốn người đều có tu vi khá cao, nhưng vẫn nhịn không được rùng mình.
Chẳng những rét lạnh, âm khí nơi này thực sự quá nặng. Vô số ngôi mộ này đều theo mộ thành chôn vùi sâu trong lòng đất bao nhiêu năm tháng, cho tới hôm nay mới trồi lên mặt đất. Ấm khí tích lũy qua năm tháng vô tận phóng xuất ra, thật sự là rất đáng sợ. Nếu đổi lại là những kiếm giả bình thường chưa Trúc Cơ, thậm chí là một số Kiếm Khách bình thường tới đây, chỉ sợ đã không chịu nổi rét lạnh mà kiên trì tới bây giờ.
Tuy nhiệt độ càng lúc càng giảm, nhưng torng lòng bốn người Ninh Hoàn Chân càng ngày càng vui sướng. Nhiệt độ càng giảm chẳng phải chứng minh bọn họ đang đi thẳng tới trung tâm sao. Kiếm Mộ của Kiếm Tôn, tất nhiên phải được đặt ở nơi có âm khí dày nhất. Xem ra lúc trước bọn họ lựa chọn như vậy thật chính xác.
Đi được thêm vài dặm, rốt cuộc hơi lạnh đã đạt tới đỉnh. Cho dù cả bốn người đều có tu vi Kiếm Sư cũng phải vận khởi Kiếm Khí hộ thân. Chung quanh mỗi người đều nổi lên một tầng sương lạnh. Huyền Băng khí tràn ngập cả không gian.
"Ở nơi này!"
Dưới chỉ dẫn của Diệc Nguyệt Qua, bốn người đồng thời bước qua Bát Môn cùng thập phương. Sau khi đi ra, một gã đệ tử kinh hô ra tiếng. Bởi phía trước mặt bọn họ, xuất hiện một cái bia mộ to lớn cao trăm trượng. Bia mộ này toàn thân tỏa ra linh quan năm màu, đồng thời cũng tràn ngập cả khí Huyền Băng ngưng đọng như thực chất. Một cỗ khí hoang dã nồng đậm cuồn cuộn phô tán đến. Đứng trước bia mộ, bốn người Ninh Hoàn Chân đều có cảm giác tự hổ thẹn.
"Đây có phải mộ của Kiếm Tôn không?" Một gã đệ tử cẩn thận hỏi.
"Ngũ Hành Kiếm Tôn, tu luyện Ngũ Hành Kiếm Khí. Trên tấm bia mộ này có khí Ngũ Hành lưu chuyển, lại khác hẳn những ngôi mộ xung quanh. Từ thời kỳ hoang dã thương cổ tới nay, trải qua vô tận năm tháng mà tấm bia mộ này vẫn có thể bảo trì Ngũ Hành nồng đậm như thế, trừ bỏ Ngũ Hành Kiếm Tôn ra còn ai có thể làm được."
"Chúng ta tìm được truyền thừa!" Hai gã đệ tử không dám tin vào hai mắt của mình. Lần này bảy tông tụ tập, cao thủ nhiều như mây, thếm mà lại bị Phù Vân tông bọn họ có thực lực thoạt nhìn thua kém hơn lại tìm được nơi truyền thừa trước tiên.
Lúc này, trước ngôi mộ lớn, có một tế đàn xếp ngay ngắn trên một bãi đá đen. Ở bên trên tế đàn khắc rất nhiều vết kiếm huyền ảo. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được mỗi vết kiếm đều có một chút Kiếm Khí truyền ra. Cho dù đã qua nhiều năm tháng như vậy mà Kiếm Khí vẫn còn tồn tại, thật sự khiến người ta phải kinh hãi.
"Đại sư huynh, người đi đi!" Gã đệ tử lúc trước muốn công kích Lạc Tâm Vũ mở miệng nói trước tiên: "Phù Vân tông chúng ta thì đại sư huynh có tu vi cao nhất. Kể cả là tư chất hay ngộ tính đều hoàn toàn xứng đáng ngôi vị đệ nhất. Đại sư huynh là người xứng đáng nhất được nhận truyền thừa, huynh nhất định có thể đạt tới cảnh giới rất cao."
Không chút suy nghĩ, Ninh Hoàn Chân quả quyết từ chối: "Không được! Chúng ta là sư huynh đệ, tuy ngày thường đều do ta làm chủ, nhung truyền thừa lại không phải công của mình ta, ta sao có thể hưởng một mình."
"Thỉnh đại sư huynh nhận truyền thừa!" Gã đệ tử khác trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói.
"Huynh nhận đi!" Diệc Nguyệt Qua cũng nhẹ giọng nói: "Lựa chọn của bọn họ là chính xác. Truyền thừa của Kiếm Tôn không phải là chuyện của cá nhân mà là chuyện ảnh hưởng tới tương lại của tông môn."
"Tương lai của tông môn!" Ninh Hoàn Chân thì thào một câu, cuối cùng cũng gất đầu đồng ý.
Ninh Hoàn Chân khom người hướng tới ba người Diệc Nguyệt Qua hành lệ, mà ba người cũng không trốn tránh. Lúc này đích thật là Ninh Hoàn Chân thiếu một cái nhân tình của bọn họ.
Bình ổn lại tâm tình, Ninh Hoàn Chân đem Thanh Cương kiếm sau lưng gỡ xuống giao cho Diệc Nguyệt Qua rồi trịnh trọng bước tới tế đàn.
Cương Phong Kiếm Khí trên người thu liễm vào cơ thể, tùy ý để khí Huyền Băng xâm nhập vào cơ thể. Trên mặt Ninh Hoàn Chân lộ ra vẻ ngưng trọng, rồi đưa tay phải ấn vào dấu tay to lớn trên tế đàn.
Trong nháy mắt, tế đàn cổ lão bỗng phát ra tiếng kiếm ngâm rung trời. Lập tức một cỗ dao động quỷ dị khuếch tán ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của bốn người Diệc Nguyệt Qua, trên tấm bia mộ kia không có bắn ra linh quang năm màu như tưởng tượng mà ngược lại còn thu liễm vào, chỉ để lại tấm bia đá đen thui đứng lẳng lặng.
Tiếp theo, tấm bia mộ bắt đầu rung động kịch liệt. Mặt đất liên tục phát ra tiếng vang ầm ầm trầm đục. Mà khiến bốn người kinh ngạc là những tấm bai mộ xung quanh cũng bắt đầu rung động theo.
Ầm ầm
Từng tiếng đất đá tuôn rơi truyền vào tai, bụi mù tung bay che khuất cảnh vật xung quanh.
Có chút không thể tin cảnh tượng trước mắt, Diệc Nguyệt Qua kinh hãi nói: "Rốt cục là làm sao vậy?"
Đích xác, ở chỗ Ninh Hoàn Chân cũng không có phản ứng gì, hiển nhiên là không có phát sinh truyền thừa. Vậy thì vì sao mà những bia mộ kia lại bắt đầu rung động như muốn sụp đổ. Chẳng lẽ đây không phải là chỗ có truyền thừa, bọn họ đã phán đoán sai lầm rồi?
Nhưng lập tức vô số âm thanh làm người ta run sợ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của bốn người. Cảm thấy không đúng, Ninh Hoàn Chân nhanh chóng rút tay lại, trở về chỗ cũ.
Cùng với những âm thanh làm cho người ta sợ hãi, khí hoang dã dày đặc nồng đậm cũng tràn ra từ mỗi ngôi mộ. Khí hoang dã này cũng khí hoang dã ngoài vùng đất hoang dã có chút khác biệt. Ở bên trong tựa hồ có mang theo oán khí bao ngược cùng tia khí sắc bén mãng liệt. .
Ầm ầm
Rốt cục những tấm bia mộ cũng sụp xuống hoàn toàn. Tiếp tục, trong ánh mắt không thể tin được của bốn người, từng cánh tay trắng hếu từ trong các ngôi mộ vươn ra. Từ trong mỗi ngôi mộ đều lan tràn vô số âm khí dày đặc.
Cảnh giác nhìn về những quái vật sắp xuất hiện, ánh mắt bốn người Ninh Hoàn Chân đồng thời trở lên sắc bén.
Ầm
Mà ở một chỗ khác trong khu mộ, Lục Thanh có chút kinh ngạc nhìn những tấm bia mộ bắt đầu sụp đổ, ánh mắt dần trở lên ngưng trọng.
← Ch. 296 | Ch. 298 → |