← Ch.937 | Ch.939 → |
- Linh Tôn Liệt Diễm đã đạt tới tu vi cửu giai, vì sao lại dễ dàng bị người khác kích động tâm thần như vậy, nàng bị đưa đi đâu?
Đoạn Thanh Vân nghi hoặc hỏi.
Lúc này mặt Tử Uyển lạnh như băng:
- Không phải vì hắn thì còn ai nữa?
Tuy rằng Tử Uyển không nói rõ ra, nhưng mọi người ở đây đều lộ vẻ kỳ quái.
Thấy không ai lên tiếng, hàn khí trên mặt Tử Uyển càng dày đặc, sóng ám cuồn cuộn truyền khắp không gian Lục gia trang. Tuy nhiên sóng âm này chỉ có Tông sư Kiếm Phách trở lên mới có thể nghe thấy.
- Lục Thanh, ngươi ra đây cho ta!
Trong một khoảng không gian hoang vắng, nơi đây tối đen như mực, không có chút ánh sáng, không gian loạn lưu đen ngòm chuyển động như nước chảy, không gây ra một tiếng động nào.
Trong khoảng không gian này, đang có ba đạo kiếm quang rực rỡ chớp động không ngừng.
Trong đó, tuy rằng kiếm quang màu xanh ngọc và màu xanh biển sáng chói, nhưng vẫn không thể che được kiếm quang màu xám bạc rực rỡ sắc bén.
Khí Phong Mang đen sẫm vờn quanh thân kiếm, thân kiếm màu xám bạc chưa hề mài nhưng tròng thanh rú như bảo vật tự nhiên do Thiên địa sinh ra. Toàn thân trong suốt liếc mắt có thể nhìn thấu, nhưng nhìn kỹ lại như có phủ một lóp sương mù mỏng, bên trong còn có Thời Không vô tận lưu chuyển trong đó.
Đồng thời trên Kiếm quang màu xám bạc một tầng ngọc quang màu trắng đục chớp động không ngừng, chia thành hai cỗ nối liền với kiếm quang màu xanh ngọc và màu xanh biển.
Thời gian trôi qua, không gian xung quanh ba đạo kiếm quang run rẩy hẳn lên, tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ truyền đi rất xa. Mỗi một đạo không gian loạn lưu tiếp cận, lập tức vỡ nát không còn trong tiếng kiếm ngâm này.
Ðột ngột một thanh âm xuyên thấu qua hư không vô tận, truyền vào khoảng không gian này:
- Lục Thanh, ngươi ra đây cho ta!
Kiếm quang màu xanh ngọc chớp động, sau đó hóa thành một lão nhân râu dài.
- Vì sao nha đầu kia tỏ ra kích động như vậy?
Lão nhân cau mày nhìn về phía kiếm quang màu xám bạc.
Quả nhiên chỉ sau vài lần hô hấp, kiếm quang màu xám bạc kia đã dần dần thu lại, bóng Lục Thanh hiện ra, ngưng thật nguyên hình.
Để con ra xem.
- Hiện giờ con sắp sửa đột phá...
Lục Thanh lắc lắc đầu:
- Hôm nay tâm thần con không yên tĩnh, cũng không thể đột phá được. Con mơ hồ cảm ứng, dường như lần này có đại sự xảy ra, không thể sơ suất.
- Nếu con đã sinh ra cảm ứng như vậy, có lẽ chuyện này không nhỏ.
Diệp lão gật gật đầu. Bất chợt không gian trước mặt ba người mở ra, chớp mắt đã xuất hiện bên trong vườn mai Lục gia trang.
Trở lại thế giới Thiên Đạo, thân sắc ba người Lục Thanh lập tức trở nên ngưng trọng.
- Không ngờ lại có nhiều Thánh Giả Kiếm Đạo ra tay như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Diệp lão trầm tư:
- Chẳng lẽ là...
- Chỉ có khả năng này thôi, như vậy mới giải thích được vì sao y ra tay.
Thủy Thiên Nhu trầm giọng nói.
- ở đây có một thanh ngọc kiếm, là do Luân Hồi Kiếm Tổ Vọng Kiếm Sinh mang tới, nói là phải tự tay giao cho đệ.
Lúc này, Lạc Tâm Vũ đưa ra một thanh ngọc kiếm màu tím dài chừng một tắc cho Lục Thanh
Ngọc kiếm!
Lục Thanh cau mày, lập tức dung nhập kiếm thức vào trong. Một lúc sau mặt Lục Thanh lộ ra vẻ kỳ quái.
-Là khí tức của y.
Thủy Thiên Nhu hạ giọng nói
- Không sai. Lục Thanh gật gật đầu:
- Đáng tiếc y đã tìm lầm người.
- Lục Thanh!
Lục Thanh nhìn về phía Tử Uyển, trong lòng thoáng chút bất đắc dĩ.
- Ngươi nói cho ta biết, rốt cục ngươi có thích Liệt Diễm hay không?
- Tử cô nương...
Lạc Tâm Vũ lên tiếng nói. Tử Uyển cau mày quát khẽ:
- ở đây không có chuyện của ngươi!
Trên mặt bọn Lạc Tâm Vũ nở nụ cười khổ, thật ra bọn họ không tiện lên tiếng trong chuyện này, huống chỉ Tử Uyển vốn có đại ân với Kim Thiên tông bọn họ. Cũng phải nói rằng về mặt Kiếm Đạo, nàng còn là tiền bối của bọn họ. Trong lúc nhất thời không khí trong vườn mai có vẻ nặng nề ngột ngạt.
Lục Thanh liếc nhìn Tử Uyển một cái thật sâu, cũng không đáp lại, kiếm chỉ điểm ra. Không gian trước mặt lập tức có một Thời Không Luân Bàn ngưng kết hiện ra. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc chậm rãi xoay tròn, dường như ẩn chứa vô tận huyền ảo, Bắt đầu chuyển động trước mặt mọi người.
-Két...
Trong chóc lát, Từ giữa Thời Không Luân Bàn nứt ra một khe hờ màu xám bạc. Khe hở này dần dần mở rộng, sau đó trở thành một mặt kính màu xám bạc, kiếm quang màu xám bạc lưu chuyển trên mặt.
- Thời Không Lưu Tố!
Theo tiếng quát khẽ của Lục Thanh, mặt kính màu xám bạc kia lập tức lưu chuyển một bức họa Thời Không lập tức lưu chuyển rất nhanh trên mặt kính; rốt cục, sau mười lần hô hấp lập tức ngừng lại.
- Liệt Diễm!
Sắc mặt Tử Uyển kinh nghi, bởi vì trên mặt kính lúc này rõ ràng hiện ra hình ảnh của Liệt Diễm và trung niên kia. Bên cạnh là Kim Linh nằm uể oải sắc mặt tại nhợt.
-Không thế nào...
Mặc dù đã sớm biết được Kiếm Đạo của Lục Thanh kỳ dị, nhưng giờ phút này chân chính nhìn thấy, vẫn khiến cho bọn Tử Uyển cảm thấy kinh hãi không thôi.
Nhớ lại lúc trước khi Lục Thanh vừa trở về, đã có thể lấy được người ra từ trong Thời Không vô tận. Tử Uyển càng cảm thấy không thể nhìn thấu Lục Thanh.
Sau thời gian tản nữa nén nhang, sự tình đã xảy ra được mặt kính cho mọi người biết tường tận.
- Lục Đại ca...
Lúc này, Nhược Thủy bên cạnh vốn trầm ngâm, chợt lên tiếng nói:
- Chàng đi tìm Liệt Diễm muội muội về đi. Nhược Thủy có thể nhìn thấy, nàng thật lòng thích Lục Đại ca.
-Nhược Thủy...
Lục Thanh trầm giọng nói.
- Cho dù là bằng hữu Lục Đại ca cũng phải đi. Nhược Thủy có thể thấy được, tộc trưởng Phượng tộc kia không phải là hạng tốt lành gì.
Nhược Thủy đưa mắt nhìn Lục Thanh chăm chú, dịu dàng nói:
- Lục Đại ca, chàng đi đi.
Lúc này, ngoại trừ Tử Uyển, mọi người kề cả Diệp lão và Thủy Thần đồng thời biến mắt ngay tại chỗ.
Lục Thanh đưa tay vuốt ve mái tộc màu xanh mềm mại của Nhược Thấy, cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy trong lòng yên tĩnh vô cùng.
Lục Thanh thở dài quay người sang nơi khác.
- Ta cũng muốn đi.
Tử Uyển bước tới một bước.
Một đạo kiếm quang màu xám bạc như xuyên qua Thời Không mà tới, bắn vào trong thân thể Tử Uyển. Sau đó. Lục Thanh lập tức biến mất ngay tại chỗ.
- Ngươi...
Tử Uyển tỏ ra chán nản, vì nàng đã bị Lục Thanh giam cầm.
Huyền Âm tông.
Trên núi Hỏa Phượng, đại điện Phượng tộc
- Lần này. Phượng tộc các vị lập công lớn. Huyền Âm tông ta sẽ không bạc đãi các vị.
Một trung niên khoác trường bào màu xanh đứng giữa đại điện như lò lửa, thản nhiên lên tiếng nói. Trước mặt y, tộc trưởng Phượng tộc cũng tỏ ra cung kính. Đứng thẳng phía dưới là Liệt Diễm. Lúc này trên người nàng một bộ xiềng xích màu trắng giống như Huyền Băng đang trói chặt toàn thân, khiến nàng không thể cử động mảy may.
Linh lực màu đỏ sẫm của Liệt Diễm chấn động, nhưng sau khi gặp phải xiềng xích trắng như tuyết kia, giống như tuyết gặp mặt trời, tiêu tan không thấy.
- Nàng không nên giãy dụa, đây là Hàn Âm Tỏa Liên pha trộn lực Thế Giới của ta, cho dù là Kiếm Tổ Tuyệt Thế cùng không thể thoát, nàng đừng nhọc công vô ích.
Giữa đại điện, trung niên áo xanh khẽ nở nụ cười, lại nói:
- Chỉ cần lần này thành công, tự nhiên nàng sẽ có được tự do. Mà hôn lễ giữa nàng và Liệt tộc trưởng, ta cũng sẽ đích thân đứng ra chủ trì
- Đa tạ Hàn tiền bối! Tộc trưởng Phượng tộc hết sức vui mừng, cung kính tạ ơn.
- Các người đừng vọng tưởng!
Lúc này, Liệt Diễm trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Phượng tộc:
- Vốn ta tưởng rằng ngươi vì lo lắng cho tương lai Phượng tộc, nhưng hiện tại không ngờ ngươi lại làm như vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn Phượng tộc ta trở thành chó săn cho người khác hay sao?
- Nàng câm miệng!
Hai mắt tộc trưởng Phượng tộc như có lửa đỏ bùng lên:
- Phượng tộc chỉ là hợp tác với Hàn Tiền bối mà thôi còn nàng lại mang theo thủ hạ bán mạng cho Kim Thiên tông của tên Lục Thanh kia. Cho dù nàng trở về, vẫn đề lại thủ hạ cho Kim Thiên tông. Rốt cục trong mắt nàng có còn Phượng tộc chúng ta hay không?
- Ngươi...
- Ôi, Liệt tộc trưởng hà tất phải nổi nóng. Trung niên họ Hàn kia khoát khoát tay:
- Liệt cô nương chỉ là nhất thời thiếu suy nghĩ mà thôi, thời gian trôi qua, tự nhiên nàng sẽ hiểu rõ mọi chuyên.
- Hàn tiền bối nói rất phải.
Đột nhiên, trung niên họ Hàn kia hơi biến sắc, ngay sau đó, bốn đạo kiếm quang hiện ra bên cạnh.
- Là các ngươi sao...
Sắc mặt Liệt Diễm lập tức đại biến, bởi vì không chỉ có tên Kiếm Thánh họ Hàn của Huyền Âm tông kia, lúc này bốn người vừa xuất hiện, không ai không phải là Kiếm Thánh.
- Tiểu cô nương, đã lâu không gặp.
Lăng Nguyên cười nhạt, lên tiếng nói.
- Ta vĩnh viễn không muốn gặp các người.
Sắc mặt Liệt Diễm lạnh như băng:
- Rốt cục các người muốn làm gì?
- Sao hả, cô nương tỏ ra khẩn trương rồi sao?
Lăng Nguyên cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần tình lang của cô nương chịu phối hợp, chúng ta sẽ không làm tổn thương hắn.
- Các ngươi đê tiện!
Liệt Diễm nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiểu nha đầu muốn chết!
- Chỉ cần hắn tới, đừng mơ có thể rời khởi đây.
Nữ tử áo đen của Linh Kiếm Tông lạnh lùng quát, kiếm chỉ đồng thời giơ lên.
Lăng Nguyên bên cạnh giơ tay ngăn lại:
- Linh Kiếm Thánh; không nên chấp nhất cùng một đứa trẻ.
Nữ tử áo đen hừ lạnh, kiếm chỉ hạ xuống.
- Các vị còn chuyện gì nữa không?
Lăng Nguyên lại lên tiếng nói:
- Chỉ cần hắn tới, đừng mơ có thể rời khởi đây!
Bên ngoài Huyền Âm tông.
Ở phương xa vô tận, bất chợt có một điểm sáng hiện ra, điểm sáng ấy lập tức kéo dài ra vô hạn, giống như một dải Ngân hà từ trên trời chảy xuống. Một bóng người màu xanh đứng thẳng trên đó, nháy mắt đã vượt qua phương xa vạn dặm mà tới.
Tâm thần Lục Thanh hơi chấn động, nhìn kiếm trận trước mặt bao phủ khắp tông vực Huyền Âm tông, lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Ngay sau đó trong mắt hắn nổi lên một đạo kiếm quang, hư không võ tận bị kéo lại gần trước mặt. Trong mắt Lục Thanh phản chiếu ra một ngọn núi lớn màu đỏ sẫm hết sức rõ ràng.
- ở đây!
Dòng sông màu xám bạc dưới chân Lục Thanh kéo dài ra, kiếm trận hộ tông kia không hề phát hiện, để mặc hắn xuyên qua, rơi xuống dưới chán núi Hỏa Phượng
← Ch. 937 | Ch. 939 → |